Khi đến nơi, người dẫn chương trình dưới sự tính toán của lãnh đạo, anh ta túm lấy Du Quân Diệp khẽ hỏi: "Chúng tôi có chương trình muốn phỏng vấn riêng với cô. Không biết lịch trình bên cô sắp xếp thế nào?"
Du Quân Diệp cười nhẹ, "Không được, tôi làm những việc này không phải để nhận được sự khẳng định và tán thành của mọi người, đó chỉ là mong muốn cá nhân phát ra từ nội tâm, giúp đỡ người khác trong khả năng của mình, tôi rất vui khi làm thế, không cần phải làm rầm rộ. "
Từ chối một cách quyết liệt.
Cô lặng lẽ nhìn An Cát đang chuẩn bị rời đi, An Cát chắc cũng có cùng suy nghĩ với mình đúng không? Câu nói cũ "Làm chuyện tốt, đừng bao giờ đòi hỏi được đáp lại." Vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Tuy rằng không phải vì câu nói này mà làm những chuyện này, nhưng vì An Cát lại nói câu đó, cho nên Du Quân Diệp cảm thấy rất đặc biệt.
Hứa Viên rất hào hứng kéo Du Quân Diệp ra khỏi trường quay, hiện tại cô ấy đang làm việc trong đài truyền hình, tuy vị trí không cao nhưng có tin tức về Du Quân Diệp tương đối dễ dàng, ngoài ra cô ấy có thể xem phim và những thứ liên quan đến Du Quân Diệp.
Bây giờ cuối cùng cô vất vả lắm mới gặp được người, làm sao mà dễ buông tha chứ.
"Du lão sư." Hứa Viên ngoan ngoãn gọi, có điều muốn nói lại thôi.
"Hả?" Du Quân Diệp quay lại nhìn Hứa Viên, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
"Cô có thể ở lại Nam Thành thêm hai ngày được không?" Hứa Viên cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng, trầm giọng nói.
"Em... có chuyện gì sao?" Du Quân Diệp ngạc nhiên nhìn cô ấy, rất ít người xa lạ lại đưa ra yêu cầu này với một người mới gặp một lần, chưa kể cô là người của công chúng.
"Không phải vấn đề gì to tát, em chỉ muốn ở bên cô nhiều hơn." Hứa Viên rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Du Quân Diệp nhướng mày khi nghe thấy lời nói đó, cô ấy lập tức quay đầu lại theo thói quen để tìm bóng dáng của An Cát.
An Cát nhắm mắt ngồi trước gương trang điểm nên không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt, nhưng đôi mày cau có và mím môi đã lộ rõ vẻ không vui của cô, điều này có phần không phù hợp với hình ảnh dịu dàng và thanh lịch thường thấy của cô..
Tâm trạng An Cát thật sự rất tệ, từ trường quay vừa rồi Hứa Viên vẫn chưa từng buông tha cho Du Quân Diệp, còn có thái độ thân mật, ánh mắt ngưỡng mộ và si mê.
Chưa kể An Cát còn là nữ thần giấm, dù có hào phóng đến mấy vẫn không chịu nổi, điều quan trọng nhất là Hứa Viên còn trẻ, cô có chăm sóc bản thân tốt đến đâu thì thời gian cũng không buông tha cho cô. Bây giờ, cô đã là bà thím trung niên, còn Du Quân Diệp thì nhỏ hơn cô ấy bảy tuổi, sự tự tin của cô trước đây đang dần tiêu biến theo thời gian, chưa kể bây giờ Du Quân Diệp không có quan hệ gì với của cô, không, nói chính xác, đó là quan hệ chia tay.
Hình như so với không có quan hệ còn tệ hơn nữa.
"Tôi có lịch trình khác đã sắp xếp trước đó rồi." Du Quân Diệp quay lại nhìn Hứa Viên và nói với một nụ cười nhẹ, "Sẽ còn có cơ hội gặp lại nhau trong tương lai."
"Du lão sư, cô có thể không biết, mười năm qua là cô đã nâng đỡ em, nếu không có cô, sẽ không có em ngày hôm nay. Cô chính là tia sáng trong cuộc đời của em." Hứa Viên nhìn Du Quân Diệp nói, "Em không có ý gì khác, em chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn của em, để cho cô biết rằng những người mà cô đã quan tâm giúp đỡ đang sống tốt, mọi thứ cô bỏ ra không phải là vô ích."
Một tia sáng trong cuộc đời sao? Dường như một ý tưởng nào đó chợt lóe lên trong đầu, Du Quân Diệp nhanh không kịp nắm bắt.
"Tôi biết, tôi rất an tâm và hạnh phúc khi thấy em ngày càng rạng rỡ và trưởng thành tốt như vậy. Em phải nhớ rằng cuộc sống của em là chính em, vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Cố lên!" Du Quân Diệp nói xong làm một động tác cổ vũ rất dễ thương.
"Vậy trưa nay, chúng ta cùng nhau ăn một bữa được không? Còn khi nào thì cô rời khỏi Nam Thành, em sẽ tiễn cô." Tâm trạng của Hứa Viên có chút ảm đạm, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
"Tôi... buổi trưa đã sắp xếp rồi." Du Quân Diệp trầm ngâm nói, "Thôi, quay lại gặp trợ lý Thạch Duệ Duệ của tôi và để lại thông tin liên lạc của em. Sau này, quỹ bên Nam Thành sẽ giao cho em quản lý. Nếu cần bất cứ điều gì, em có thể nói trực tiếp với trợ lý của tôi. Không phải lúc nào cũng làm phiền cảnh sát được, giao việc đó cho em sẽ phù hợp hơn. "
"Thật không? Vậy nếu em sẽ liên lạc với chị Duệ Duệ, cô sẽ biết chứ?" Hứa Viên ngay lập tức nở một nụ cười khi nghe điều này.
"Chà ~ Nói chung, chuyện cần biết sẽ biết." Du Quân Diệp cười.
Cô nhìn Hứa Ngôn và nghiêm túc nói: "Em cứ ổn định đi làm, yên tâm sống cuộc sống của chính mình. Những việc đó lúc rảnh rỗi em có thể làm. Hiện tại đã có hệ thống riêng, em không cần tốn nhiều sức làm vậy."
"Vâng, vâng, vâng." Hứa Viên nghiêm túc gật đầu sau khi nghe xong.
Sau khi thu xếp xong, Du Quân Diệp cảm thấy không cần thiết phải ở lại với Hứa Viên nữa, vì vậy cô kiếm cớ để tiễn Hứa Viên đi, người không muốn rời đi.
Ngay khi người đó được tiễn đi, Du Quân Diệp đã hít một hơi thật sâu, những tình huống bất ngờ luôn đến vào lúc không kịp chuẩn bị.
Qua gương, cô nhìn thấy An Cát, đã mở mắt và đang nhìn cô.
Nhìn nhau, Du Quân Diệp hoảng hốt loạng choạng.
"Chị..." Du Quân Diệp nuốt nước miếng và khó khăn nói, "Chuyến bay của chị là mấy giờ? Chị có muốn trở về khách sạn không?"
"Không đi cùng nhau sao?" An Cát quay đầu lại, nhìn Du Quân Diệp cười dịu dàng hỏi.
Du Quân Diệp dừng lại một lúc, lâu lắm rồi cô mới được tận mắt nhìn thấy nụ cười này, trong mơ không thiếu, nhưng mà lại không chân thật như bây giờ
Chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau sao? Du Quân Diệp tự nghĩ.
Rồi cô nhắm mắt lại và lắc đầu, tại sao cô còn vọng tưởng vậy chứ? Chẳng phải, An Cát dứt khoát nói lời chia tay rồi sao, ba năm rồi không liên lạc hay gặp nhau, bản thân cô còn mơ tưởng điều gì nữa đây?
Nghĩ về hành trình tiếp theo của mình, Du Quân Diệp chỉ có thể tàn nhẫn từ chối lời đề nghị của An Cát.
Không thể phủ nhận rằng lời đề nghị của An Cát rất hấp dẫn, có sức công phá trái tim người ta giống cái ôm đêm qua, thậm chí hai ngày nay ở chung với nhau đã tạo cho Du Quân Diệp ảo tưởng rằng họ có thể tay trong tay tiếp tục bước đi.
Nhưng cảm giác bị bỏ rơi chiếm tỉ lệ lớn hơn, nên cô chỉ có thể âm thầm lui về ranh giới an toàn mà cô vẽ.
"Lát nữa tôi còn có việc phải làm, tôi sẽ không trở lại Long Thành hôm nay." Giọng Du Quân Diệp trầm.
An Cát nhìn Du Quân Diệp, đến cả mắt cũng không thèm nhìn cô, trong lòng đau nhói, mấp máy môi, không nói thêm lời nào, trong lòng cô biết trái tim Du Quân Diệp không thể mở ra trong một thời gian ngắn.
Mấy ngày nay, chung đụng với nhau, cũng đủ để An Cát hiểu được tình trạng hiện nay của bọn họ.
Cũng may tương lai còn dài.
Hai người cứ như vậy chia xa.
Cả ba cũng nói lời tạm biệt.
An Cát không ở lại nữa, thông báo cho Cố Hiểu Phi cầm hành lý và đi thẳng đến sân bay. Hãy tìm đọc trang chính ở -- TRÙM TRUYỆN. V N --
Ngải Lâm thì muốn đến chợ đêm dạo thêm.
Du Quân Diệp yêu cầu trợ lý Thạch Duệ Duệ quay về Long Thành trước, phần còn lại là hành trình riêng của cô và cô không muốn ai làm phiền mình.
Sau khi tiễn Thạch Duệ Duệ đi, cô bắt taxi đến chùa Từ An, đó là nơi các cô đã đến trước khi bị đồn bất hoà với nhau.
Chùa Từ An không có nhiều thay đổi, vẫn còn không khí yên bình, tiếng chuông, tiếng gõ mỏ và hương trầm vẫn quyện vào nhau, chút ký ức khung cảnh lần đầu tiên đến đây cũng dần phai đi, chỉ biết rằng tâm sẽ thanh thản và bình yên, nhưng mà khung cảnh lần thứ hai đến đây vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Đó là giai đoạn giữa và cuối của quá trình quay phim <<Duyên Nợ>>.
Sau bữa trưa hôm đó, mọi người về phòng ngủ trưa, Du Quân Diệp cũng không ngoại lệ.
"An lão sư, mở cửa trước đi." Du Quân Diệp chỉ biết An Cát đã nhốt mình trong phòng sau khi nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, nên cô bước tới gõ cửa.
"Có chuyện gì vậy?" Bên trong cửa không có tiếng trả lời, Du Quân Diệp quay đầu liếc nhìn những người xung quanh.
"Chà, đây là bản tin hôm nay, cô xem qua đi." Một nhân viên đưa một tờ báo.
Du Quân Diệp ngạc nhiên liếc nhìn bên kia, nhận lấy và nhìn thấy tên bài viết với vẻ mặt u ám.
—— "Mạch Kiếm Hoa, chồng của An Cát đã quay phim người lớn, gây ra chỉ trích."
Hình ảnh có chút hạn chế, có ảnh ghép, nhưng nhân vật chính chắc chắn là Mạch Kiếm Hoa.
Trước khi đọc kỹ bài báo, Du Quân Diệp đã hiểu lý do của sự việc, khi gọi điện cho Lăng Sở Sở vào ngày hôm trước, Lăng Sở Sở cũng đã đề cập đến vấn đề này, Du Quân Diệp cho rằng tin đồn mà Lăng Sở Sở nói là nhảm nhí cho nên không quan tâm.
Bây giờ có vẻ như mọi thứ là thật.
Hãy đặt mình vào vị trí của người khác và nghĩ xem, một người cởi mở hơn như Du Quân Diệp còn khó chấp nhận chứ chưa nói đến một người tương đối bảo thủ như An Cát.
"Đi trước đi, làm việc của mọi người đi, An lão sư có tôi ở đây." Du Quân Diệp xua đuổi những người đang tụ tập.
Trong trường hợp này, không ai muốn bị dòm ngó.
"An lão sư, chị An Cát, chị mở cửa trước được không?" Du Quân Diệp nói nhỏ khi đứng ở cửa, cô tin rằng An Cát có thể nghe thấy cô nói, chỉ có điều An Cát có nguyện ý để cho cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt và bất lực của cô ấy không.
Trong phòng không có động tĩnh gì, Du Quân Diệp vẫn âm thầm canh cửa cho đến khi màn đêm buông xuống, đèn bật sáng, tiếng chuông vang lên lúc 10 giờ tối trên đồng hồ lớn ở Quảng trường thành phố Nam Thành, mà cửa vẫn chưa mở.
Du Quân Diệp bắt đầu lo lắng, cô định đứng dậy đi đến quầy lễ tân xem có thể lấy chìa khóa dự phòng hay không, nhưng cánh cửa đột nhiên mở ra.
Đôi mắt sưng vù và khuôn mặt phờ phạc của An Cát hiện lên trong mắt Du Quân Diệp, nhất thời cô không biết nói gì cho nên nắm lấy vạt áo, nhìn An Cát với ánh mắt bất an.
An Cát ngước mắt lên nhìn thấy Du Quân Diệp đứng ở cửa, cô sững sờ một lúc, sau đó cô hiểu ra có lẽ cô ấy đang đợi mình, từ trưa đến giờ.
"Tôi không sao." An Cát gượng cười và cụp mắt xuống một cách yếu ớt.
"Tối nay chị chưa ăn, muốn ăn gì không? Tôi sẽ đi cùng với chị." Du Quân Diệp thấy đau nhói trong lòng khi nhìn thấy sắc mặt của An Cát, nhưng cô không thể hiện rõ ràng, cô nghĩ nghĩ, chậm rãi nói.
An Cát không trả lời, chỉ đóng cửa một mình và bước ra ngoài.
Du Quân Diệp đứng đó, nhìn An Cát bước đi dáng vẻ cô đơn, cô cảm thấy hơi khó thở, do dự một lúc, vẫn lặng lẽ đi theo sau.