• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

——Thân ái, rất nhớ, mau tới đón! [Hôn] [ôm]

Du Quân Diệp bối rối nhìn một WeChat như vậy.

Đây không phải là phong cách nhắn tin của An Cát nhà cô.

Du Quân Diệp kiểm tra lại lần nữa, nhìn thấy lịch sử trò chuyện, ngoại trừ cái tin nhắn này, tin nhắn gần nhất chính là tấm ảnh chụp màn hình cùng với mấy cái dấu chấm hỏi.

Mấy ngày hôm nay, hai người luôn ở bên nhau, cho nên không cần đến WeChat.

Nhìn kỹ thì không có gì sai, đúng là WeChat của An Cát!

Gì đây?

Bị trộm tài khoản sao?

Hay là mất điện thoại?

Du Quân Diệp ngưng mi khi suy nghĩ đủ điều, thôi thì đơn giản gửi một cái chấm hỏi qua.

Ngay sau đó tiếng tin nhắn vang lên không ngừng.

- Đến nói còn không muốn nói đúng không? Không yêu nữa sao! (khóc thật to.jpg)

- Đồ móng heo

- Đồ đàn ông hôi thối.

Nhìn thấy tin nhắn này, rốt cuộc Du Quân Diệp xác định, WeChat của An Cát không đúng chỗ nào rồi.

Nghĩ một chút, cô trực tiếp gọi điện thoại qua.

"Xin chào!" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Du Quân Diệp sững sờ một lúc, không biết phải làm sao, cô còn tưởng rằng điện thoại đã bị mất hoặc bị hack, nhưng giờ cô lại bị giọng nói của một đứa trẻ làm cho nghẹn họng.

"Xin chào?" Không nghe thấy tiếng đáp lại, giọng nói trẻ con đáng yêu của cô gái nhỏ lại vang lên.

Du Quân Diệp định thần lại, nhẹ giọng và đáp: "Xin chào!"


"Xin hỏi tìm ai ạ?" Cô gái nhỏ sốt ruột hỏi.

"Cháu có thể nói cho cô biết cháu là ai không?" Du Quân Diệp nói nhẹ nhàng nhất có thể.

"Không được. Mẹ nói cháu không thể nói cho người khác biết tên của cháu." Cô gái nhỏ bình tĩnh từ chối.

"Vậy cháu có thể cho cô biết bây giờ cháu đang cầm điện thoại của ai không?" Du Quân Diệp thay đổi cách khác.

"Là của dì ạ." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáp.

"Vậy dì của cháu có thể nghe điện thoại được không?" Du Quân Diệp ngay lập tức nắm lấy từ dì như một cọng rơm cứu mạng.

"Vâng." Cô gái nhỏ sau khi trả lời liền mở họng kêu to: "Dì ơi, có điện thoại tìm dì."

"Ai tìm dì thế?" Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm khi giọng nói quen thuộc của An Cát chuyển từ xa sang gần.

"Cá, một con cá đang tìm dì." Giọng nói của cô gái nhỏ rất rõ ràng và lớn.

Nghe thấy cô bé nhỏ gọi thế, Du Quân Diệp đỡ trán buồn cười, trước giờ cô chưa từng để ý An Cát sẽ lưu điện thoại cô là gì, bây giờ thì đã biết, bị muốn đứa bé gọi vậy, thật sự muốn cười mà.

"Chị đây!" Giọng nói nhẹ nhàng của An Cát truyền đến, nhịp tim của Du Quân Diệp lập tức lệch một nhịp, giống như bị điểm huyệt, không thể phát ra âm thanh.

"Em xong việc rồi à?" An Cát không thấy Du Quân Diệp trả lời, do dự hỏi.

"A~ em đã xong việc." Du Quân Diệp lập tức trả lời.

"Vậy kế tiếp em làm gì? Về nhà sao?" An Cát hỏi.

"Kế tiếp, em không có việc gì cần làm. Mà đứa bé đó là ai vậy? Sao có thể dùng điện thoại chị tuỳ ý nhắn tin." Du Quân Diệp vẫn đem chủ đề quay lại cái tin nhắn kỳ lạ.

"Con bé gửi tin nhắn cho em sao?" An Cát ngạc nhiên hỏi.

"Đúng rồi, nhìn thấy tin nhắn em giật cả mình, em còn tưởng chị bị mất điện thoại! Con bé là ai thế?" Du Quân Diệp nhân cơ hội hỏi.

"Là con gái của em gái chị, Nhạc Nhạc! Rất đáng yêu, con bé là fans nhỏ của em đó." An Cát cười nói đúng sự thật.

"Hả? Nói thế nào nhỉ? Cô bé hình như rất nhỏ tuổi." Du Quân Diệp bị một câu fans nhỏ, làm cho ngốc.

"Đúng là rất nhỏ, mới 8 tuổi thôi." An Cát trả lời.

"Mới 8 tuổi thôi sao? Vậy tư tưởng cũng trưởng thành sớm quá đi." Du Quân Diệp ngạc nhiên.

"Gì mà trưởng thành sớm chứ?" An Cát nhíu mày hỏi, cô không hiểu ý của Du Quân Diệp khi nói lời này.

"Chị còn chưa xem nhật ký trò chuyện trên WeChat đúng không?" Du Quân Diệp nghe An Cát hỏi vậy, đoán cô ấy chưa xem nhật ký trò chuyện, cho nên nhắc nhở.

"Con bé nhắn tin cho em sao? Để chị xem đã." An Cát nhanh chóng xem tin nhắn.

Sau một khoảng thời gian ngắn, An Cát bật cười thành tiếng, có lẽ đã đọc nhật ký trò chuyện.

"Tình hình thế nào a? Chị đừng cười một mình chớ, nói ra cho em vui cùng đi." Nghe thấy tiếng cười của An Cát, Du Quân Diệp cảm thấy mình cũng không nhịn được cười theo.

"Hình như con bé rất thích em." Bỗng nhiên An Cát ê răng.

"Sao chị lại nói vậy? Con bé còn chưa gặp em lần nào mà." Du Quân Diệp muốn cười.

"Nhưng mà con bé từng xem phim hai đứa mình đóng." An Cát càng lúc càng muốn cười to hơn.

"Vậy thì là do con bé thích nhân vật đó! Con bé thích nên chị đưa điện thoại của chị cho con bé, bảo con bé trò chuyện với em à?" Du Quân Diệp nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy!"

"Sao chị có thể làm vậy? Hên là nhật ký trò chuyện của chúng ta không có gì bí mật." Du Quân Diệp bất mãn nói.

"Thì chị biết không có gì cho nên mới đưa cho con bé." An Cát trả lời giống như hiển nhiên.

"Vậy chị có thể nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra được không? Tại sao chị lại dung túng cho con bé như thế? Ba mẹ con bé không quan tâm? Thế gia đình chị cũng mặc kệ luôn sao?" Du Quân Diệp bất lực dọn ra một đống người.

Theo lẽ thường, nếu không phải là người thân vô cùng, thì cũng không thể nào đưa điện thoại cho một đứa trẻ chơi rồi làm loạn, nói sao cũng không thấy ổn, cho nên Du Quân Diệp khá tò mò về nguyên nhân.

An Cát dừng một chút, cảm thấy mặt có chút nóng lên, giọng nói có chút thẹn thùng cùng nịnh nọt, vội vàng nói: "Mấy chị em có người đại khoái đoán được quan hệ của chúng ta không tầm thường."

Du Quân Diệp càng thêm bối rối nên đã giục: "Chị nói nhanh lên."

Trong đầu An Cát hiện lên đoạn trò chuyện ngắn cách đây không lâu.

An Cát về nhà không bao lâu thì mấy chị em và người lớn ở trong phòng khác vừa nói chuyện vừa xem TV, vừa hay có một đài lại chiếu <<Duyên Nợ>>.

Nhạc Nhạc liếc mắt một cái thôi cũng đã nhận ra An Cát, chỉ vào TV hỏi, "Dì ơi, người kia là dì sao?"

"Là dì nha!" An Cát cười trả lời.

"Vậy tiểu ca ca bên cạnh là chồng của dì sao?" Nhạc Nhạc mở đôi mắt to ngây thơ hỏi.

An Cát sững sờ một lúc, nghĩ đến Du Quân Diệp, mặt cô nóng lên, từ từ nhuộm một tầng đỏ thẫm, cô căng thẳng không biết nên trả lời như thế nào.

Mọi người trong phòng nghe vậy đều cười phá lên và đùa rằng: "Ở trong bộ phim này, đúng là chồng của dì!"

Nhạc Nhạc nghe vậy liền quay đầu nhìn An Cát, nghiêm túc hỏi: "Có thật là chồng của dì không?"

An Cát:...

"Vậy thì chắc chắn dì phải có WeChat của người này. Cháu có thể nói chuyện với ca ca không? Cháu rất thích ca ca, chờ đến khi cháu lớn, cháu cũng muốn gả cho tiểu ca ca."

Mọi người nghe xong ai cũng bật cười nghiêng ngã.

An Cát hơi ngượng ngùng và xấu hổ.

Nếu như là công sự hay bạn bè bình thường, thì An Cát sẽ giống như người khác, cười cho qua chuyện, nhưng mà trong lòng cô có quỷ, cho nên làm thế nào cũng không tự nhiên được.

Hôm đó, sau khi nói chuyện với Du Quân Diệp, cô cũng nghĩ đến việc thăm dò thái độ của người trong nhà, nhưng mà vẫn chưa biết nên bắt đầu thế nào, lúc này Nhạc Nhạc nói thế này, làm cho cô mất tự nhiên mặt đỏ lên.

"Nhạc Nhạc đừng nháo. Đó là cộng sự hợp tác với dì. Thật bất lịch sự nếu làm phiền người khác mà không chào hỏi trước." Mẹ của Nhạc Nhạc nói.

Khuôn mặt cô gái nhỏ lập tức suy sụp, "Con rất thích tiểu ca ca này."

"Đó là dì, một người dì rất xinh đẹp." Mẹ của Nhạc Nhạc sửa lại.

Nhạc Nhạc không nói nữa, im lặng ngồi trên sô pha trước mặt An Cát, bĩu môi, trông như muốn khóc.

An Cát vốn dĩ không có nghị lực trước bé gái, lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của Nhạc Nhạc, không đành lòng cho nên dỗ dành, "Đừng buồn, dì và cô ấy rất thân quen, cháu có thể nói chuyện với cô ấy."

Khi Nhạc Nhạc nghe thấy điều này, cô bé ngay lập tức cười và đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt An Cát.

"Này không được, trẻ con muốn làm phiền người ta, con bé nháo, chị cũng chiều theo sao." Mẹ của Nhạc Nhạc vẫn muốn từ chối, nhưng An Cát đã ngăn cô lại.

"Không sao đâu. Bọn chị rất thân thuộc, cô ấy... sẽ không để ý đâu." An Cát đáp lại, bất giác mang theo chút thẹn thùng.

Mẹ của Nhạc Nhạc và một vài chị gái nhìn An Cát với ánh mắt phức tạp, có chút không thể giải thích được, họ chỉ nhìn nhau, mà không nói thêm gì nữa.

Vì vậy, Nhạc Nhạc đã rất vui khi nhận được điện thoại di động của An Cát, sau khi hỏi được WeChat của Du Quân Diệp là cái nào, mới yên lặng, suy nghĩ một hồi, mới bắt đầu trò chuyện.

Mấy người khác thấy thế, lập tức kéo An Cát đi vào trong nhà bếp.

Vừa mới vào bếp, An Cát đã bị mấy chị em vây quanh thẩm vấn, "Trước kia, em nói em có người yên thích?"

"Vâng!" An Cát cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Vậy thì tại sao không bao giờ nghĩ đến việc mang người ta về nhà ra mắt mọi người, chẳng lẽ chơi vui thôi sao?"

"Tất nhiên là không! Bọn em rất nghiêm túc." An Cát vặn lại.

"Vậy có nghĩ đến việc kết hôn không? Người kia làm gì? Cũng trong ngành với em à?"

"Là người trong ngành với em." An Cát thành thật trả lời.

"Ai? Có nghĩ tới đến việc kết hôn chưa?"

An Cát không trả lời nữa, và im lặng.

Vài người nhìn nhau.

"Trên mạng đăng tải hình ảnh nghi ngờ em mặc váy cưới tham gia chương trình lễ hội xuân. Chẳng lẽ..." Một chị nói ra suy đoán.

Nhắc đến váy cưới, mặt An Cát càng đỏ hơn, mở miệng không biết nên nói cái gì.

Khi một vài người nhìn thấy thái độ của An Cát, họ dừng cuộc thẩm vấn và nhìn nhau, không biết phải nói gì.

Trước khi đi ra ngoài, mẹ của Nhạc Nhạc nói nhỏ vào tai An Cát: "Thảo nào chị nghĩ để Nhạc Nhạc trò chuyện với người kia bảo là không sao... vậy đủ rồi! Hôm nào, em sẽ tìm chị nói chuyện, khá tốt, khá tốt."

An Cát kể cho Du Quân Diệp nghe chuyện vừa xảy ra.

"Mọi người có làm khó dễ chị không?" Du Quân Diệp lo lắng sau khi nghe An Cát kể lại.

"Không! Các chị em là những người cởi mở, với lại họ không còn trẻ nữa. Có những chuyện thấy cũng cho qua." An Cát trả lời.

"Vậy là tốt rồi, nếu chị thấy ở đó không được thoải mái, thì trở về sớm một chút, chúng ta cùng nhau nói chuyện." Du Quân Diệp đề nghị, cô không hy vọng An Cát ở nhà lại chịu uỷ khuất, mặc dù nơi đó là nhà mẹ đẻ của cô ấy.

Nhưng mà cái chuyện ngoài ý muốn đến hơi bất ngờ.

"Ừm! Chị biết rồi, chị không sao! Chị không thể nói chuyện với em lâu được, nếu không lát nữa mọi người sẽ chê cười chị." An Cát nói, rồi nhìn đồng hồ, hai người nói chuyện cũng gần nửa tiếng rồi.

Lúc này mới tách ra không bao lâu, thế mà nói chuyện lâu thế này, nhất định sẽ bị trêu chọc.

"Được rồi! Vậy chị tiếp tục nói chuyện với mọi người đi, về nhà rồi chúng ta nói chuyện sau!" Du Quân Diệp rất ăn ý, cũng dừng đề tài này.

Trước khi cúp máy, cô ấy còn nói một câu buồn nôn, em nhớ chị! Chọc cho tim An Cát tê dại một hồi, nhiệt độ trên mặt mới giảm không được bao lâu, giờ lại tăng lên.

Sau khi cúp điện thoại, Du Quân Diệp dựa vào ghế, suy nghĩ về những gì An Cát nói.

"Lão đại, chị có về nhà không? Chị An Cát và chị thật là, xa nhau một chút cũng không được, gọi điện thoại phải đến nửa tiếng. Giống như ước là món đồ trang sức mang theo bên người." Thạch Duệ Duệ cười trêu chọc.

Du Quân Diệp nhìn Thạch Duệ Duệ đầy tức giận và liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết chiếc xe đã đậu ở tầng dưới nhà cô bao lâu rồi.

Cô thản nhiên vuốt mái tóc của mình, nhìn Thạch Duệ Duệ đầy hối lỗi, "Để em đợi lâu rồi, xin lỗi nha! Lát nữa cho em thêm thưởng cuối năm."

Thạch Duệ Duệ nghe vậy thì cười đến mức không thấy ắt đâu hết. "Cảm ơn lão đại. Thật ra chị có thể nói thêm mấy tiếng nữa."

"Em im đi, mau về nhà, có việc sẽ gọi điện thoại cho em." Du Quân Diệp cười liếc Thạch Duệ Duệ một cái, đội nón mang khẩu trang xong, mới xuống xe đi lên nhà.

Mở cửa, căn nhà vắng lặng.

Không có An Cát, đột nhiên cảm thấy cả ngôi nhà trống rỗng.

Thói quen là thứ thực sự đáng sợ. Mới có vài ngày thôi mà, lúc trước cô đơn lẻ bóng một mình ba năm cũng chẳng sao, ấy thế mà giờ lại có cảm giác này.

Du Quân Diệp cười và lắc đầu, xua đi những suy nghĩ buồn cười trong đầu.

Có rất nhiều việc phải làm, không thể lãng phí thời gian như thế này được.

Vì vậy đi qua, cầm lấy cây guitar đã treo trên giá lâu nay, thử thử xúc cảm.

Còn may không có cảm giác lạ.

Lúc đầu, còn nói chờ chơi guitar thành thạo, sẽ viết một bài hành thuộc về hai người, bây giờ có thể tiếp tục chứ?

*

Khi có việc gì đó để làm, thời gian thực sự trôi qua.

Du Quân Diệp cảm thấy chưa làm được gì, bầu trời bên ngoài dần dần tối sầm lại.

Du Quân Diệp đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh đèn ngoài cửa sổ mới bắt đầu bật sáng, hòa với ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, chiếu sáng con đường về nhà.

Ngay khi cô định lấy điện thoại di động ra và hỏi về tình hình của An Cát, WeChat của An Cát đã được gửi đến.

- Em ăn tối chưa?

- Tối nay, chị không về được.

Du Quân Diệp nhìn những dòng chữ ngắn ngủi và suy nghĩ rất nhiều, có phải An Cát gửi không

Chưa kịp nghĩ xong thì tin nhắn tiếp theo lại đến.

—— Mấy chị em nhà chị nói muốn tối nay vui chơi, mọi người không cho về, cho nên... em ở nhà ngoan nha, nhớ ăn tối, ngủ nhớ đắp chăn đàng hoàng, đừng để cảm lạnh.

Phong cách viết dài dòng như vậy là của An Cát.

Du Quân Diệp mỉm cười, nhìn vào điện thoại và trả lời: Ừm! Em biết rồi, không cần lo cho em, chị cũng đừng chơi quá muộn, yêu chị!

— Rất nhớ em! Không biết tối nay các chị muốn chơi kiểu gì nữa, nhân lúc rảnh, cho nên chị nói với em một tiếng, em đừng lo lắng nha.

Nhớ đến bộ dạng của An Cát gửi WeChat, trái tim Du Quân Diệp ấm lên, và ngón tay cô ấy bay nhảy liên tục: Vâng vâng vâng. Ngày mai chị nhất định phải về đó, ngày mai là 29 tháng chạp.

- -Biết rồi! Ngày mai ngoan ngoãn ở nhà chờ chị về. Moah moah~

Vừa cất điện thoại, thông báo tin nhắn WeChat lại vang lên.


Du Quân Diệp buồn cười mở tin nhắn ra, muốn xem An Cát còn nói gì nữa.


Kết quả không phải là tin nhắn của An Cát, mà là Lăng Sở Sở.


- Bị chụp lén! Có thể gây phiền cho cậu không? (lo lắng.jpg)


Sau đó là một tấm ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK