Mà trước kia họ không kịp nắm bắt hai dòng mỹ phẩm chính của công ty, giờ nếu công ty Danh Dương muốn tung ra dòng mỹ phẩm chủ lực thứ ba, thì đó sẽ là một cơ hội lớn cho họ.
Cho nên, vô số ánh mắt đều dán chặt lấy Chu Dương.
Tô gia cũng vậy, vẫn như mọi ngày, không có gì khác.
Còn về Hứa gia, rất ít gia tộc trong Đông Hải biết được sự tồn tại của Hứa gia, cho nên họ cũng không thể biết giờ đây Hứa gia có phản ứng như nào.
Vì vậy, ba bên nằm trong tâm điểm dư luận đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Khiến cho mọi người ở Đông Hải lo lắng bất an vô cùng.
Trong đó, Tôn gia và Đinh gia là người sốt ruột nhất.
Ban đầu Tôn gia và Đinh gia chỉ định xem kịch hay, nhưng thời gian trôi đi, không những Chu Dương và Tô gia không hành động gì, mà ngay cả bên phía Hứa gia cũng chẳng có phản ứng, chuyện này khiến họ cảm thấy rất kỳ lạ.
Thông thường, chuyện lớn đồn ầm khắp Đông Hải như vậy, không lý nào Hứa gia lại không biết.
Nếu Hứa gia biết chắc chắn sẽ không làm thinh, họ sẽ ra tay hoặc chí ít là cũng sẽ ra mặt điều tra đôi chút chứ.
Nhưng điều khiến Tôn gia và Đinh gia thất vọng đó là Hứa gia không những không có ai điều tra, thậm chí họ còn không có bất kỳ tin tức nào của người bên phía Hứa gia mà họ đã liên lạc.
Giống như Hứa gia quyết tâm ở ẩn, không muốn xuất đầu lộ diện.
Hôm nay, Chu Dương vẫn tới công ty đi làm bình thường.
Trong mấy ngày nay, anh đã thông báo trong công ty rằng anh sẽ bắt tay vào chuẩn bị cho dòng mỹ phẩm chính tiếp theo.
Bỗng chốc, cả công ty Danh Dương trở nên bận rộn.
Kể từ khi dòng mỹ phẩm chủ lực thứ hai là sữa rửa mặt Tân Chu tung ra thị trường, danh tiếng của công ty Danh Dương ngày một tăng, giờ đã nổi tiếng khắp cả nước.
Đám công nhân viên trong công ty cũng rất hào hứng, ngay cả khi tan ca họ cũng đầy từ hào nói họ làm việc ở công ty Danh Dương.
Bởi lúc họ nói vậy, họ sẽ thường thu hút được sự ngưỡng mộ và khen ngợi của người khác.
Lần này, Chu Dương thông báo chuẩn bị cho ra mắt dòng mỹ phẩm chủ lực thứ ba, đột nhiên lại khiến mọi người trở nên phấn khích.
Như thể, dòng mỹ phẩm lần này sẽ hot và nổi bật giống như hai dòng mỹ phẩm trước đó.
“Chu tổng, bên ngoài có người tìm anh”.
Chu Dương đang ở trong phòng làm việc xem xét về tình hình gần đây của công ty, Diệp Sở Thiến bước vào, nhỏ nhẹ báo cáo.
Mấy ngày gần đây, dường như Chu Dương đều tới công ty làm việc, cũng rất ít khi quay về vịnh Lục Cảnh.
Mà một khi anh đã vùi đầu vào công việc thì rất dễ quên những chuyện phức tạp khác, cho nên mấy ngày nay Diệp Sở Thiến luôn phải theo sát anh.
“Có người tìm tôi? Chị dẫn cậu ta vào đây”.
Chu Dương thấy hơi lạ, không biết là ai tới tìm anh vào giờ này, chẳng lẽ là mấy công ty mỹ phẩm muốn chung tay vào dòng mỹ phẩm chính thứ ba này sao?
Chu Dương đang nghĩ ngợi thì Diệp Sở Thiến đã đưa người đó vào.
Đó là một người đàn ông còn rất trẻ, dáng vẻ và mặt mày trông cũng bình thường, nếu lạc trong đám đông thì rất khó tìm được.
Chu Dương không quen đối phương, cũng không biết mục đích đối phương tới đây là gì, nhưng dạo gần đây có rất nhiều người tới tìm Chu Dương, chắc đều là chuyện liên quan tới sản phẩm mới của công ty nên Chu Dương cũng không bận tâm.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Chu Dương liền hỏi.
Anh chỉ nghĩ người này tới tìm anh là để hỏi về mỹ phẩm, nên giọng điệu anh cũng chỉ hỏi cho có.
Bởi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã có hơn năm mươi người tới tìm anh, mục đích tới của họ đều giống nhau, dù có là sắt đá thì anh cũng đã nghe chán lắm rồi.
“Chu tiên sinh, ông chủ chúng tôi bảo tôi gửi cái này cho anh, xin anh hãy đọc kỹ”.
Nhưng Chu Dương không ngờ cậu thanh niên bình thường này lại đưa thư cho anh, khẽ nói.
Chu Dương hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu liếc nhìn đối phương.
Anh không ngờ lại có người viết thư cho anh, hơn nữa lại còn tỏ vẻ bí ẩn như vậy.
Chẳng lẽ có người muốn đút lót tiền cho mình, giúp gia tộc hay công ty của họ giành được quyền hợp tác với công ty Danh Dương sao?
Chu Dương bỗng chột dạ nhận lấy thư, nhưng không mở ra ngay, mà anh cười rồi hỏi cậu thanh niên đó về những thứ khác.
Mà dường như cậu thanh niên đó không biết gì, chỉ biết mình tới để đưa thư, đưa đến nơi thì phải về.
Chu Dương hết cách, đành để cậu ta về.
Diệp Sở Thiến nhìn, khẽ cười một tiếng.
“Chu tổng, trong khoảng thời gian này, nhất là từ lúc anh thông báo sẽ cho ra mắt dòng mỹ phẩm thứ ba, ngày nào cũng có vô vàn người muốn đi cửa sau tới công ty tìm anh”.
“Đúng vậy, ba bốn ngày nay đã có hơn năm mươi người rồi”.
Chu Dương bất lực, thờ ơ mở bì thư, anh rút thư ra và đọc.
“Không chỉ có mỗi anh đâu, bên Thẩm tổng, thậm chí là lãnh đạo các bộ phận của công ty, ngày nào cũng có không ít người tới thăm hỏi, muốn có quan hệ hợp tác với chúng ta”.
Diệp Sở Thiến cười nói, đương nhiên cô rất vui vì điều này.
Nó đồng nghĩa với việc sắp tới đây công ty Danh Dương sẽ lại bước sang một giai đoạn phát triển vượt bậc.
Đây là một chuyện rất quan trọng đối với công ty Danh Dương và từng người trong công ty.
Và đó cũng sẽ là một điều mục xuất sắc trong hồ sơ xin việc sau này của họ.
Nhưng khi Diệp Sở Thiến nói xong thì thấy Chu Dương không có phản ứng gì, cô vội liếc nhìn Chu Dương, lòng đầy nghi hoặc.
Lúc này cô chỉ thấy Chu Dương một tay cầm lá thư xem xét kỹ càng, tay còn lại gõ nhẹ lên bàn, phát ra những tiếng “Cộc cộc” rất nhỏ.
Sắc mặt Chu Dương thay đổi liên tục, lúc u ám, lúc nghiêm trọng, có lúc lại vô cùng tự tin.
Diệp Sở Thiến không biết thư đó viết gì, nhưng cô biết, nội dung mà có thể khiến Chu Dương cẩn thận như vậy chắc hẳn là rất quan trọng.
Ít ra, chưa có sự đồng ý của anh, cô không thể qua đó hỏi.
Cô cũng không bép xép gì nữa, cẩn thận rời đi, đóng nhẹ cửa phòng làm việc lại.
Khi Diệp Sở Thiến đã rời đi, Chu Dương vẫn giữ dáng vẻ giống trước.
Anh giữ nguyên trong gần mười phút.
Sau đó anh mới từ từ bình tĩnh lại, thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kiên nghị.
Trước đó anh vẫn tưởng người nào đó gửi thư tới là muốn hối lộ anh, để rồi có thể dễ dàng hợp tác với công ty Danh Dương.
Nhưng anh không ngờ bức thư này lại do Nhậm Phong gửi tới.
Trong thư, tuy chuyện Nhậm Phong nói rất đơn giản, nhưng nó lại vô cùng quan trọng với Chu Dương.