“Có một số người đúng là không biết trời cao đất dày là gì, thật sự tưởng mình giỏi giang lắm sao".
“Đúng vậy! Nếu không phải Linh Ngọc lương thiện tốt tính thì chúng ta sớm đã đuổi hắn ra khỏi đây rồi".
“Cũng không biết hôm nay mày đến vì việc gì, nếu như muốn kiếm được chút lợi từ Tạ gia thì tao khuyên mày là hãy từ bỏ cái ý niệm xấu xa này đi”.
Mặc dù Chu Dương đã vào nhà nhưng đám họ hàng kia không tha cho anh, vẫn bám riết rồi nói lời châm biếm.
“Đúng vậy! Thẩm thiếu gia và Tuấn Sinh đều ở đây, chỉ e là có một số người xấu hổ chết đi được".
“Người này so với người kia đúng là tức chết đi được. Sao cùng là con người mà có người thì thân thế hiển hách, nhưng có người thì lại mặt dày cứ muốn trục lợi từ Tạ gia là sao nhỉ?"
“Theo tôi thấy thì là do Linh Ngọc lương thiện quá.”
Có sự tồn tại của Thẩm Trạch và Trần Tuấn Sinh ở đây khiến cho đám họ hàng kia như được trút giận, dùng hết sức để châm biếm Chu Dương, căn bản không có dấu hiệu dừng lại.
Nhưng bọn họ lại không chú ý đến một điều. Từ lúc Chu Dương bước vào, thần sắc của Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch lại vô cùng khó coi.
Đám người này luôn đánh giá cao Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch nên không hề chú ý đến điểm này.
Khi phát hiện những người khác không chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt mình, Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch chỉ biết nhìn nhau cười.
Sau khi Chu Dương ngồi xuống, Tạ Linh Ngọc tự mình pha một chén trà rồi bưng đến trước mặt anh.
Trên mặt Tạ Linh Ngọc có chút áy náy, rõ ràng là áy náy vì những lời nói ban nãy của họ hàng nhà mình.
Cô biết tính cách của Chu Dương, cũng biết mỹ phẩm Duyệt Kỷ có thể thoát khỏi khó khăn vươn lên phát triển như bây giờ, Chu Dương là người đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Nếu như không phải là Chu Dương đi cửa sau giúp mỹ phẩm Duyệt Kỳ, hợp tác với dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa, thông qua mặt nạ IO thu được lợi nhuận kếch sù thì mỹ phẩm Duyệt Kỳ cũng không được như bây giờ, cũng không thể phát triển ổn định.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho những người họ hàng kia nhìn thấy mà kinh hãi.
Bọn họ nhìn thấy gì đây?
Tạ Linh Ngọc lại đích thân pha trà, còn bưng đến trước mặt Chu Dương?
Kiểu đãi ngộ này, cho dù họ hàng như bọn họ, trước nay cũng chưa bao giờ được như thế.
Thậm chí, lúc mà Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch đến cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy.
“Linh Ngọc à! Đây chẳng qua cũng chỉ là loại người không biết liêm sỉ, sao cháu lại phải làm thế?"
“Đúng vậy! Đổ mặt dày tìm đến Tạ gia, chỉ e là vì tài sản của Tạ gia thôi. Linh Ngọc à, cháu phải mở to mắt ra, đừng để nó lừa đấy”.
Đám họ hàng kia chỉ cảm thấy Tạ Linh Ngọc đang bị Chu Dương lừa, ai nấy đều phẫn nộ. Với bọn họ, chỉ cần Tạ Linh Ngọc mở miệng thì họ có thể xông lên chèn ép Chu Dương, đuổi anh ra ngoài.
“Đủ rồi đấy, mọi người đã nói xong chưa?"
Trong lúc đám họ hàng kia định tiếp tục khuyên nhủ Tạ Linh Ngọc thì cô lại lạnh lùng quát lên.
Khiến tất cả bọn họ đều sững sờ, ai nấy sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.
“Linh Ngọc à! Không phải là dì nói cháu đâu, thằng Chu Dương này thì có gì tốt chứ? Trong thời gian ba năm, nó đã làm được gì ở Tạ gia này? Nếu không phải vì nó thì ban đầu cháu đã được gả cho Trần Tuấn Sinh rồi, Tạ gia cũng đâu phải chịu tội như trước đây?"
Bà dì này với sắc mặt khinh thường, lạnh lùng nhìn Chu Dương một cái, hừ lạnh một tiếng rồi bắt đầu giơ tay lên.
Không chỉ thế mà ánh mắt của bà ta còn nhìn về phía Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch ở bên cạnh.
Trong mắt bà ta, Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch đều là những thanh niên tuấn kiệt. Hai người đều xứng với Tạ Linh Ngọc.
Chỉ là nhà bà ta không có con gái, nếu không bà ta chỉ mong có thể nhét con gái mình vào lòng hai tên này.
Chỉ cần một trong hai người này để ý đến con gái bà thì bà sẽ lập tức sẽ phát tài.
Nghe bà dì nói như thế, những họ hàng khác cũng gật đầu với vẻ đồng ý.
Trong mắt bọn họ, người như Chu Dương, đúng là sự phiền phức đối với Tạ gia.
Không những không có lợi gì đối với Tạ gia mà còn gây thêm rắc rối cho gia đình bọn họ.
Nhưng Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch thì lại khác.
Bọn họ không những có gia thế không thua kém gì Tạ gia mà gia tộc phía sau họ thì có thể nói là nổi danh khắp cả thành phố Đông Hải.
Người như vậy thì đi tìm ở đâu được?
Nếu như lần này mà để tuột mất thì chỉ e lần sau sẽ không tìm được nữa.
“Đây là chuyện của cháu, lẽ nào dì còn muốn làm chủ cho cháu sao? Nếu dì đã nhắm trúng người ta rồi thì di sinh con gái đi rồi gả cho người ta là được".
Tạ Linh Ngọc tức giận, nói. Đứng trước người họ hàng như vậy, hơn nữa còn nói những lời khó nghe trước mặt chồng mình, thì cho dù cô có là tượng đất cũng sẽ phải nổi cáu.
Cô đã chịu đựng đủ đám họ hàng nhà mình rồi.
Đã không có bản lĩnh, cũng không giúp ích gì cho Tạ gia mà chỉ biết đến đây ăn bám.
Kể cả lúc trước khi mỹ phẩm Duyệt Kỳ gặp khó khăn thì đám họ hàng này vẫn đến Tạ gia để đòi chia lợi nhuận cho họ.
Loại người như vậy, Tạ Linh Ngọc không muốn nhẫn nhịn thêm nữa!
Nhưng quan trọng nhất là cô biết Chu Dương không phải kiểu người vô dụng như đám họ hàng này thấy. Vì thế cô không thể chịu được đám người đó tiếp tục phỉ báng anh.
“Cháu..."
Bà dì này vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ vào Linh Ngọc nói, trên mặt đầy sự phẫn nộ nhưng lại nói không nên lời.
Những người họ hàng khác nhìn thấy như vậy thì đều im lặng, nhìn Tạ Linh Ngọc và bà dì kia với ánh mắt kỳ dị.
“Linh Ngọc! Con ăn nói kiểu gì vậy? Đây là dì của con đấy, mau xin lỗi dì ngay".
Bà Tạ nhìn thấy tình hình có chút không ổn nên lập tức quát Linh Ngọc.
“Di Tạ! Chuyện này không liên quan đến Linh Ngọc, cô ấy chỉ tức giận nhất thời nên mới nói vậy thôi. Ngày trước Linh Ngọc luôn nói với cháu là dì rất tốt với cô ấy, là người vô cùng nhân từ, nên gần gũi hơn với dì mới phải".
Trần Tuấn Sinh cũng đứng dậy, nói đỡ cho Tạ Linh Ngọc.
Thoạt nhìn thì có vẻ hắn ta đang nói đỡ cho Tạ Linh Ngọc nhưng lời lẽ của hắn thì cũng cho rằng những lời nói trước đó của đám họ hàng kia đều là đúng.
“Đúng vậy! Vẫn là Tuấn Sinh hiểu ta”.
Bà dì kia vô cùng cảm động, giả vờ dụi mắt, dường như muốn lau khô những giọt nước mắt vốn không có của mình.
“Chuyện trước đây giữa Linh Ngọc và Chu Dương thì cháu cũng từng nghe qua một chút, cháu còn tưởng họ đã ly hôn rồi nên muốn đến làm quen với Linh Ngọc. Nhưng thật không ngờ họ vẫn chưa ly hôn, đúng là cháu nghĩ nhiều quá rồi”.
Thẩm Trạch đứng lên, thản nhiên nói với ý như muốn rời khỏi đây.
“Không phải là nghĩ nhiều đâu, không phải đâu! Thẩm công tử khoan đi đã".
Bà Ta thấy Thẩm Trạch định đi thì lập tức có chút hoang mang.
Bà ta biết Thẩm Trạch là thiếu gia của tập đoàn Thẩm thị, sau này sẽ là người thừa kế tài sản tiền tỉ của tập đoàn này.
Người như này lại muốn làm quen với Linh Ngọc, đối với Linh Ngọc mà nói, đúng là chuyện cực kỳ tốt.
Một khi hắn ta để ý đến Tạ Linh Ngọc, có thể kết hôn với cô ấy, nói như vậy thì bà Tạ cũng có thể có được món lời lớn ở đây.
Đến lúc đó, đừng nói là chỉ một đồ trang sức của cửa hàng Phỉ Thúy Hiên mà tất cả trang sức của cửa hàng cũng không còn là vấn đề.
Những thứ này thì Chu Dương có cố gắng cả đời cũng không thể thực hiện được.
Bà Tạ lúc này chỉ một lòng muốn giữ Thẩm Trạch lại, không hề để ý đến sắc mặt khó coi của Tạ Linh Ngọc ở bên cạnh.
“Ha ha, đúng là vở kịch hay".
Đúng lúc này, Chu Dương chậm rãi nói. Anh vẫn ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn Trần Tuấn Sinh và Thẩm Trạch.
“Các người muốn làm ngư ông đắc lợi thì cũng phải xem mình có khả năng đó không đã chứ".
“Không có năng lực mà còn đòi làm ngư ông, cuối cùng sẽ bị cá lớn ở biển ăn mất đấy”.