Trương Kiệt đang tức giận, cho dù có Tôn Tuấn Khải ở đây, mọi người cũng không tiện nói gì thêm.
Suy cho cùng, Trương Việt không chỉ có nhiều tài sản, mà còn là gia đình quyền thế ở Tương Tây.
Hơn nữa khi học đại học,Trương Kiệt thân làm lớp trường cũng đối xử với các bạn học cũng cực kỳ tốt.
Có vài người ở đây trước kia đã nhận không ít ân. huệ của Trương Kiệt.
“Thật nhàm chán, Trương Kiệt, chuyện rắc rối nhà cậu cũng không ít, giờ còn có thời gian đi quản chuyện này sao, cũng không biết cậu đang tính toán gì, hừ!".
Tôn Tuấn Khải với Trương Kiệt kẻ tám lạng người nửa cân, lạnh lùng hừ một tiếng, nhẹ nhàng đi thẳng vào bên trong.
Còn những người khác cũng nối đuôi nhau đi vào.
"Xin lỗi, Chu Dương, tôi không nghĩ rằng Tôn Tuấn Khải sẽ nói ra những lời này!"
Đợi tất cả mọi người đã đi vào sảnh, chỉ còn lại Trương Kiệt và Chu Dương ở cửa vào, Trương Kiệt
“Không sao, đều là bạn học, chế giễu lẫn nhau cũng chẳng sao cả”.
Chu Dương lắc đầu, anh có thể nhìn ra, Trương Kiệt thật sự không biết gì, hơn nữa hiện giờ cậu ấy cũng rất áy náy.
Chu Dương vẫn rất để tâm tới Trương Kiệt.
Không chỉ bởi vì cậu ấy là người tốt, mà lúc trước cậu ấy cũng chăm sóc nhiều cho Chu Dương.
“Đúng rồi, vừa rồi Tôn Tuấn Khải nói nhà cậu gặp không ít chuyện rắc rối, sao vậy? Gặp phải khó khăn gì sao?"
Chu Dương thắc mắc, nhỏ giọng hỏi. Lời vừa rồi của Tôn Tuấn Khải, người khác có thể không để ý, cho dù có để ý, cũng sẽ không nói gì.
Nhưng Chu Dương thì khác, trước đây Trương Kiệt đối với anh không tồi, vì vậy anh cũng nghĩ phải giúp được gì đó cho cậu ấy. "Ây, cậu cũng không giúp được đâu, tôi đến Đông Hải lần này, chính là vì chuyện ấy hãy để tôi tự giải quyết đi."
Trương Kiệt lắc đầu, sắc mặt có chút gượng gạo.
Rất rõ ràng, cậu ấy cũng cho rằng Chu Dương sẽ không giúp được nên cũng không nói rõ là đã xảy ra
Chu Dương gật đầu, không hỏi thêm.
Trương Kiệt không muốn nói, anh cũng không có cách nào khác, chỉ có thể sau này chú ý một chút, xem bản thân có giúp gì cho cậu ấy hay không, âm thẩm trợ lực, như vậy cũng không tồi.
Một lúc sau, mọi người đã ngồi vào chỗ. Tôn Tuấn Khải trực tiếp ngồi vào vị trí chủ trì.
Mặc dù là loại bàn tròn, thực tế căn bản không có thứ gọi là ghế đầu, nhưng nó vẫn được hình thành bởi mọi người.
“Haha, Tôn đại thiếu gia ngồi ở vị trí chủ trì là điều đương nhiên!"
“Đúng vậy, mọi người ngồi đây, làm gì có ai so sánh được với Tôn đại thiếu gia chứ!"
“Đúng vậy, tôi nghe nói giá trị gia sản của Tôn đại thiếu gia không phải loại thường đâu nha!" "Ô, vậy là bao nhiêu? Tôn đại thiếu gia, cậu mau giúp đỡ anh em đi chứ!"
Mười mấy người không ngừng nịnh nọt, Tôn Tuấn Khải vô cùng cao hứng.
"Haha, cái này dễ thôi, nếu mà làm ăn tốt, một năm kiếm khoảng hơn một trăm triệu tệ cũng không tính là nhiều, thời điểm bây giờ, cái gì cũng đắt, trước Lamborghini, tám triệu tệ.” (khoảng 26,4 tỷ vnd)
Tôn Tuấn Khải cười lớn, vừa nói vừa lấy ra một chùm chìa khóa, trực tiếp đặt lên bàn.
Đó là chìa khóa của xe Lamborghini.
Mọi người sau khi nhìn thấy, mắt không ngừng phát sáng.
Ánh mắt vài bạn học nữ lại càng long lanh trong suốt, dường như chỉ cần Tôn Tuấn Khải gật đầu, bọn họ liền có thể hiến dâng tất cả.
Một lúc sau, cả lớp học cũng đã tề tựu đông đủ.
Nhưng không có ngoại lệ, mỗi một người đến khi nhìn thấy chìa khóa xe trên mặt bàn toàn bộ đều tươi cười lấy lòng nịnh nọt.
Tôn Tuấn Khải nghiễm nhiên trở thành trung tâm của bữa tiệc, tất cả mọi người đều vây quanh hắn ta.
Tất nhiên Chu Dương và Trương Kiệt là ngoại lệ.
Bởi vì gia đình Trương Kiệt cũng được xem là gia đình giàu có một phương, không nhất thiết phải dựa dẫm vào Tôn Tuấn Khải.
Chu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm đến điều này.
Đừng nói đến một năm kiếm được trên một trăm triệu, anh giờ đây trong một tuần cũng có thể kiếm
Nhưng hiện tại là buổi gặp mặt của bạn học cũ, anh không muốn thể hiện sự giàu có của mình, chỉ là muốn sống lại những hồi ức tháng ngày tươi đẹp năm đó. Các món ăn đã được Trương Kiện đặt trước, vì vậy sau khi mọi người đến đông đủ, cậu ấy trực tiếp yêu cầu phục vụ đem thức ăn lên.
Ngay lập tức các món ăn được đưa lên đây bàn.
Chu Dương quan sát, về căn bản trừ mấy món ăn thường gặp, phần lớn còn lại đều là món quý lạ.
Bào ngư, vây cá, hải sâm các loại, khá phổ biến
“Haha, mọi người thoải mái dùng, bữa này tôi mời!"
Tôn Tuấn Khải vẫy tay, cười to nói.
Ý định ban đầu của hắn chính là muốn khoe khoang làm tăng thể diện trước mặt các bạn học, hiện tại có cơ hội tốt như vậy tất nhiên không thể bỏ
qua.
“Tôn đại thiếu gia thật là hào phóng! Bữa cơm này ít nhất cũng mấy chục nghìn tệ.
“Đâu phải chỉ mấy chục nghìn tệ là có thể giải quyết được, mọi người không biết, Thúy Hổ Cư này là khách sạn đỉnh nhất của thành phố Đông Hải, cao cấp hơn nhiều so với khách sạn năm sao khác, bữa cơm này, ít nhất phải một trăm nghìn tệ!" (khoảng 330 triệu vnd)
“Trời ạ, một bữa cơm một trăm nghìn tệ, e rằng chỉ có Tôn thiếu gia mới có thể mời nổi bữa này."
"Trương Kiệt, món ăn là do cậu chọn, cậu nói xem, mất bao nhiêu tiền?"
“Không nhiều, hai trăm nghìn tệ.”
Trương Kiệt bĩu môi, nhìn như không quen những người này.
Rõ ràng mọi người đều là bạn học, sau khi tốt nghiệp tự mình phát triển dù tốt dù xấu, đã là họp lớp chính là vì ôn lại kí ức quãng thời gian vui vẻ năm đó.
Nhưng những người này đến đây thuần túy chỉ muốn nịnh bợ Tôn Tuấn Khải.
Điều này khiến cậu ấy cảm thấy ý tốt của mình bỗng nhiên biến thành chuyện xấu.
“Trời ạ, vậy mà tới hai trăm nghìn tệ, bằng tiền lương một năm của tôi rồi!"
“Haha, Trương Kiệt, cậu cũng thật hào phóng.”
“Đúng vậy, nếu không phải là Tôn thiếu mời khách, hai trăm nghìn tệ này nếu chia ra, mỗi người chúng ta cũng phải thổ huyết rồi.”
“Vẫn là Tôn thiếu chu đáo, suy nghĩ cho chúng ta."
Nghe thấy hai trăm nghìn tệ, sắc mặt mọi người đều thay đổi, sau đó không ngừng tán dương Tôn Tuấn Khải."
Giống như trong mắt họ, Tôn Tuấn Khải là ân nhân cứu mạng của họ.
“À, mọi người biết không? Tạ Linh Ngọc bây giờ cũng ở thành phố Đông Hải!"
Đột nhiên, Chu Hàng cười thần bí, thấp giọng nói.
Mà lời nói này của cậu ta, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ngay cả Chu Dương cũng nhìn về hướng Chu Hàng, muốn nghe ngóng xem cậu ta muốn nói gì.
“Thế nào? Cậu từng gặp Tạ Linh Ngọc sao?"
Nghe thấy có tin tức của Tạ Linh Ngọc, sắc mắt của Tôn Tuấn Khải liền trở nên nghiêm túc, lập tức
hỏi.
Vẻ đẹp của Tạ Linh Ngọc lúc đó toàn trường ai mà không biết đến.
Đại bộ phận nam sinh đều coi Tạ Linh Ngọc là nữ thần.
Nhưng sự xuất hiện của Trần Tuấn Sinh khiến hy vọng của tất cả mọi người tiêu tan.
Tôn Tuấn Khải mặc dù không tồi, nhưng vẫn không đủ để so sánh với Trần Tuấn Sinh.
Suy cho cùng Trần Tuấn Sinh là dựa vào bố mình, dựa vào gia sản bạc triệu của gia đình.
“Chỉ đứng từ xa nhìn thấy một lần, Tạ Linh Ngọc bây giờ thật sự rất tài giỏi, cô ấy mở một công ty mỹ phẩm, hiện tại khá có tiếng tăm ở thành phố Đông Hải, nghe nói một tháng lợi nhuận ròng cũng đã là mấy chục triệu tệ!". Khuôn mặt Chu Hàng tràn ngập ngưỡng mộ và khao khát.
“Cái gì? Một tháng hơn mấy chục triệu tệ?"
“Vậy không phải là còn kiếm được nhiều hơn so với Tôn thiếu gia sao?"
“Còn có tin tức khác không, cô ấy bây giờ như thế nào? Vẫn còn độc thân chứ?"
Mọi người ngạc nhiên đan xen nghi ngờ, vội vàng truy hỏi.
Nhưng Chu Hàng cũng chỉ nhìn thấy Tạ Linh Ngọc từ xa một lần, mọi người xung quanh căn bản cũng không tiếp xúc với cô, cậu ta chỉ biết một chút, sao có thể giải thích cho mọi người.
"Ây, mọi người không cần phải truy hỏi tôi, ở đây không phải có một người lúc trước đã thể nhất định phải theo đuổi được Tạ Linh Ngọc sao? Mọi người hỏi cậu ta ấy!”
Đôi mắt Chu Hàng lập tức nhìn Chu Dương, lớn giọng nói.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều liếc nhìn Chu Dương.