Mục lục
Truyện: Chàng rể đại gia - Chu Dương (full) (Chàng rể xuất chúng) – Tác giả: Linh Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Dương chấn động, thầm nghĩ không phải chứ? Ngay cả cái này mà Thẩm Bích Quân cũng có thể nhìn ra sao?

Thực ra cho dù thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình… hình như cũng chẳng sao cả, nhưng lúc này Chu Dương vẫn chưa muốn nói thật, anh còn chưa chắc rốt cuộc chuyện giữa mình và Chu gia sẽ giải quyết ra sao.

Vì vậy anh quyết định che giấu một thời gian: “Thế này thì có gì đâu, có rất nhiều người mang họ Chu, người họ Chu có tên hai chữ cũng đầy ra đấy, chẳng qua là trùng hợp thôi”.

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Chu Dương vẫn hơi chột dạ.

Thẩm Bích Quân mỉm cười nhìn anh rồi nói tiếp: “Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy hai người các anh trông khá giống nhau nhỉ”.

“Giống à?”, lần này Chu Dương hơi hoảng hốt: “Cô hoa mắt rồi!”

Quả thật là ngoại hình của anh và Chu Minh khá giống nhau.

Ban đầu không ai nghĩ đến chuyện hai người họ có mối liên hệ nào là bởi vì khí chất hai người có sự khác biệt quá lớn.


Chu Dương trầm tĩnh, nếu ở trong một buổi tụ họp, anh không chủ động nói chuyện, người khác rất khó chú ý đến anh.

Nhưng Chu Minh thì khác, hắn quá kiêu ngạo, trong một đám đông, dù hắn không nói gì, chắc chắn cũng vẫn sẽ đứng ở trung tâm của đám đông đó.

Bởi vậy, mặc dù Chu Minh và Chu Dương rất giống nhau, cũng không ai nghĩ họ có liên quan đến nhau.

Thật không ngờ, Thẩm Bích Quân lại nhìn ra.

Như thế này nếu như còn muốn giải thích nữa thì sẽ hơi miễn cưỡng.

Cũng không thể nói là tình cờ gặp được!

Thẩm Bích Quân đột nhiên cười nói: “Nhìn anh kìa, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, anh căng thẳng làm gì!”

“Đương nhiên tôi biết anh và anh ta không có quan hệ gì cả, sự chênh lệch giữa hai người lớn đến vậy!”

“Người ta là cậu ấm tiện tay là có thể quăng ra hơn trăm tỷ, anh thì sao? Vắt kiệt sức cũng chỉ kiếm nổi mấy tỷ mà thôi, hai người vốn không cùng một đẳng cấp!”

Lúc này Chu Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên phía Chu Minh có lẽ đã giới thiệu xong về bản thân, sau đó đợi người khác cho hắn ý kiến.

Hắn quay đầu nhìn Thẩm Bích Quân: “Thẩm tổng, tôi cảm thấy, ở trong công ty cô là người có tiếng nói nhất, hay là cô đưa ra ý kiến trước đi, xem thử tôi thích hợp với chức vụ nào?”

Chu Minh cười nói.

Thẩm Bích Quân hơi sửng sốt, cô nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy vô cùng tự nhiên: “Nếu để tôi nói, thì anh làm phó chủ tịch khá thích hợp”.

“Dẫu sao, anh đến công ty là để học hỏi, ở chức vị phó chủ tịch, có thể bao quát toàn bộ cơ cấu của công ty, đồng thời khi chưa thể đưa ra quyết định chính xác, trêи anh còn có một tổng giám đốc có thể tư vấn, đây chắc chắn là chức vụ giúp tiến bộ nhanh nhất, anh thấy sao?”

Phó chủ tịch trước đây là một tên khốn nạn, đã từng bắt cóc Thẩm Bích Quân, sau khi tên khốn đó bị sa thải, chức phó chủ tịch của công ty Danh Dương vẫn luôn bỏ trống.

Vì vậy Thẩm Bích Quân mới đưa ra đề nghị này.

Sau khi nghe xong, Chu Minh không đồng ý ngay, mà nhìn về phía Chu Dương

“Vị tiên sinh này, tôi thấy cậu luôn ngồi cạnh Thẩm tổng, xem ra cũng là người có địa vị ở công ty, không biết cậu nghĩ sao về chuyện của tôi?”, Chu Minh cười, nói với Chu Dương.

Nét mặt hắn vô cùng tự nhiên, như thể hai người họ thật sự không hề quen biết.

“Chu tổng, anh nói xem chuyện này có phải trùng hợp không, người trước mặt anh đây cũng là Chu tổng, tên là Chu Dương, là cổ đông lớn thứ hai của công ty Danh Dương chúng tôi”, Thẩm Bích Quân vội vàng đứng ra giải thích: “Hơn nữa, ba sản phẩm hot khi trước của công ty chúng ta, đều do Chu tổng phụ trách!”

“Ồ! Chu tổng! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu”, Chu Minh nghe vậy, lập tức đưa tay về phía Chu Dương: “Chu tổng, tôi thật sự ngưỡng mộ cậu rất lâu rồi!”

“Về phần tôi muốn có một chức vụ ở công ty Danh Dương, tôi muốn biết cậu nghĩ sao? Cậu thấy tôi thích hợp với vị trí nào?”

Chu Minh hết sức nhiệt tình nói.

Các nhân viên lại xì xào bàn tán, ồn ào khen ngợi Chu Dương quả là khác biệt, lúc Chu Minh đối diện với Thẩm Bích Quân cũng không khách khí đến vậy, nhưng khi đối diện với Chu Dương lại tựa như cậu em trai mang theo thái độ thỉnh giáo.

Mọi người thi nhau nhìn Chu Dương, nghĩ xem Chu Dương sẽ sắp xếp chức vụ gì cho Chu Minh.

Chu Dương nheo mắt đánh giá Chu Minh một lúc.

Anh thật sự rất tò mò, không biết tên này rốt cuộc đang có ý định gì.

Thật sự đến đảm nhiệm chức vụ ư? Đây không phải phong cách của đám cậu ấm nhà giàu.

“Đội trưởng đội bảo vệ”, Chu Dương trả lời.

Giọng nói Chu Dương rất bình thản, nhưng khiến mọi người đều sững sờ.

Đùa gì thế?

Đội trưởng đội bảo vệ?

Không nhầm chứ! Vị này là Chu tổng - Chu Minh, là kiểu thiếu gia nhà vô cùng có điều kiện, Thẩm Bích Quân nói để hắn giữ chức phó chủ tịch, đó là chuyện đương nhiên, nhưng Chu Dương lại nói đội trưởng đội bảo vệ là thế nào?

Người như vậy có thể đi làm đội trưởng đội bảo vệ sao?

Ngay cả Chu Minh cũng ngây người, sững sờ nhìn Chu Dương.

Chu Dương không để ý đến phản ứng của người khác, vẫn nhìn thẳng vào Chu Minh, nói: “Sao vậy? Chắc là anh đánh nhau rất giỏi nhỉ, tôi cảm thấy vị trí đội trưởng đội bảo vệ này khá phù hợp với anh, anh nghĩ sao?”

“Cái gì chứ, đùa gì thế?”

“Đúng vậy, có phải Chu tổng cố tình bắt nạt Chu tổng mới đến này không, dù sao Chu tổng mới đến này cũng là cổ đông lớn thứ ba của công ty Danh Dương, cổ đông sao có thể làm bảo vệ được chứ?”

Mọi người bàn tán sôi nổi, không hiểu vì sao Chu Dương lại quyết định như vậy.

Thẩm Bích Quân đứng một bên cũng hứng thú nhìn hai người họ.

Chu Minh ngẩn người một lúc, sau đó nhún vai: “À, đội trưởng đội bảo vệ à, tôi cảm thấy công việc của đội trưởng đội bảo vệ khá tốt, nhưng có vẻ không phù hợp với mục đích ban đầu của tôi”.


“Tôi đến công ty chủ yếu là để học hỏi, nhưng chức vụ đội trưởng đội bảo vệ này…”, hiển nhiên là Chu Minh không hề muốn làm đội trưởng đội bảo vệ.


Nhưng Chu Dương không để hắn nói hết câu, anh ngắt lời: “Nếu anh thấy rằng anh là cổ đông, có quyền tự mình tùy ý lựa chọn chức vụ, vậy thì chẳng liên quan gì đến tôi, tôi không có ý kiến”.


“Anh muốn để tôi cho anh ý kiến, vậy ý kiến của tôi chính là vị trí đội trưởng đội bảo vệ, bởi vì người như Chu tổng đây, vị trí cao hơn đi nữa anh đều có thể ngồi vào bất cứ khi nào, muốn trải nghiệm lúc nào thì trải nghiệm lúc đó, muốn học hỏi khi nào thì học hỏi khi ấy”.


“Nhưng ngồi lên vị trí cao, trái lại có một số việc ở tầng thấp nhất mới hiểu rõ được, vì vậy tôi kiến nghị với anh, nếu muốn học hỏi, nên bắt đầu từ cấp thấp nhất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK