Chu Dương khẽ hỏi.
“Không biết."
Nhậm Phong lắc đầu với vẻ mặt không cam chịu.
"Dưới sự uy hϊế͙p͙ của Hứa gia, tôi chỉ có thể dừng hoạt động tìm kiếm hung thủ, cho nên hoàn toàn không tìm ra ai là hung thủ, tuy rằng nghi ngờ hung thủ là người Hứa gia, nhưng tôi vẫn không có chứng cứ, cũng không tìm được chứng cứ!"
"Từ đó về sau, có lẽ Hứa gia rất hài lòng về việc tôi dừng hành động tìm kiếm hung thủ, cho nên Hứa gia cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, từ đó sự nghiệp của tôi mới có thể phát triển nhanh chóng như vậy.”
Nhậm Phong nói, rồi cúi đầu xuống, không ngừng thở dài.
Đây là một vị anh hùng tuổi xế chiều, than thở bộc lộ cảm xúc khi phải đối diện với những hối tiếc và sai lầm trong quá khứ.
Chu Dương chậm rãi gật đầu, trong lòng đã có một vài nét sơ lược chung khá rõ ràng.
Mặc dù Nhậm Phong không tìm ra hung thủ, nhưng mọi thứ đều cho thấy hung thủ rất có khả năng là người của Hứa gia.
Nếu không, tại sao Hứa gia lại phải thể hiện sức mạnh của mình trước, đến khi nhìn thấy Nhậm Phong ngoan ngoãn nghe lời, thì mới đưa ra lợi ích như vậy.
Đây rõ ràng là điển hình của việc vừa đấm vừa xoa.
“Ông nội, ông nói như vậy có nghĩa là thím ấy thực sự là mẹ của cháu sao?”
Nhậm Thanh Thanh đã ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Nhậm Phong và Nhậm Nam, mặc dù vẻ mặt có chút nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vô cùng mong chờ.
Khi Chu Dương nói ra sự thật của việc đó, Nhậm Thanh Thanh không tin lắm, dù sao cô cũng mới chỉ gặp Chu Dương có hai lần, với Nhậm Thanh Thanh mà nói thì Chu Dương vẫn chỉ là một người ngoài.
Nhưng Nhậm Phong thì khác, ông ta là ông nội của Nhậm Thanh Thanh, là người thân duy nhất mà Nhậm Thanh Thanh có thể thực sự tiếp xúc trong nhiều năm qua.
“Ừ, là sự thật, Nhậm Nam là mẹ ruột của cháu.”
Nhậm Phong khó khăn gật đầu, nhìn vào mắt Nhậm Thanh Thanh đầy áy náy.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nhậm Phong, Nhậm Thanh Thanh sửng sốt một lúc, rồi sau đó nhìn sang Nhậm Nam, trong ánh mắt mong đợi của Nhậm Nam, cô từ từ cúi đầu xuống, rồi đột ngột đứng bật dậy, chạy lên tầng hai, vào phòng mình, hung hăng đóng rầm cửa lại.
“Sự thật như vậy có lẽ là quá đột ngột với Nhậm tiểu thư, cô ấy cần chút thời gian để suy nghĩ, mọi người cho cô ấy một khoảng thời gian là được rồi.”
Chu Dương chậm rãi nói.
Anh không có cách nào giúp Nhậm Nam có được sự chấp nhận của Nhậm Thanh Thanh, chuyện này chỉ có thể dựa vào sự giao tiếp từ từ giữa hai mẹ con họ, để rồi cô sẽ mở rộng trái tim của bản thân và tháo gỡ mọi nút thắt.
“Ông Nhậm, có lẽ là ông vẫn còn nghi ngờ Hứa gia, có điều, tôi nghĩ chuyện lần ông vẫn nên đưa ra một lời giải thích rõ ràng với tôi.”
Chu Dương trầm giọng nói.
Mặc dù Nhậm Phong đã kể lại những gì xảy ra vào năm đó, ông ta cũng nói ra những suy đoán và nghi ngờ của bản thân.
Nhưng điều này không thay thế được việc Nhậm Phong chính là người đã bày ra cái bẫy hôm nay.
Hơn nữa, kế hoạch này còn có liên quan đến Hứa gia.
Rõ ràng ông đã từng nghi ngờ Hứa gia, thế nhưng hôm nay ông vẫn hợp tác với Hứa gia để gài bẫy tôi.
Chẳng lẽ Chu Dương tôi có thù oán gì với ông, cho nên ông mới trả thù tôi phải không?
Chu Dương thầm nghĩ trong lòng.
"Tôi không biết bọn họ tìm cậu làm gì, nhưng có vẻ như trêи người cậu có thứ gì đó mà bọn họ cần, mà kế hoạch này thực ra đã bắt đầu từ lâu rồi, nhưng khi đó cậu vẫn ở tỉnh Tương Tây, không có mặt ở Đông Hải, cho nên kế hoạch này mới chưa phát động."
Nhậm Phong im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi nói ra kế hoạch.
Trêи thực tế, Hứa gia đã phái người liên hệ với Nhậm Phong từ lâu, mà người dẫn đầu chính là Hứa Du.
Mục tiêu của họ chính là Chu Dương, hơn nữa là muốn có được thứ gì đó đang ở trêи người của Chu Dương.
Nhưng bởi vì khi đó Chu Dương lại ở Tương Tây, không có mặt ở Đông Hải, cho nên kế hoạch của bọn họ vẫn cứ kéo dài chưa thực hiện được.
Đến khi Chu Dương quay lại Đông Hải, bọn họ liền bắt đầu kế hoạch.
Vì vậy, ngay khi Chu Dương vừa trở lại, thì ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong liền xảy ra sự cố.
Hơn nữa, chỉ trong vòng vài ngày, cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà cũng liên tiếp gặp vấn đề.
Ngoài cửa hàng kinh doanh của tòa nhà Hằng Phong bên này ra, thì tám cửa hàng kinh doanh khác cũng nhanh chóng bị Hứa Du thu mua.
Nhưng khi đối mặt với cửa hàng kinh doanh cuối cùng của tòa nhà Hằng Phong, thì trong một khoảng thời gian dài Hứa Du không có hành động gì nữa, mục đích là để thu hút sự chú ý của Chu Dương.
"Họ muốn thứ gì trêи người tôi?"
Trong lòng Chu Dương thắc mắc khó hiểu, nghĩ đi nghĩ lại, không biết trêи người mình rốt cuộc có thứ gì mà khiến gia tộc ẩn dật Hứa gia muốn có được, hơn nữa vì cái gì mà bọn họ không quản mệt nhọc cố gắng bày ra một kế hoạch như vậy.
Phải biết rằng, chưa kể đến những thứ khác, chỉ tính tám cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, muốn thu mua tất cả thì giá trị không dưới năm trăm triệu tệ.
Chu Dương thực sự không nghĩ ra trêи người mình rốt cuộc có thứ gì đáng giá tới năm trăm triệu.
"Đúng vậy, tôi cũng chỉ nghe bọn họ nói vậy, không biết cụ thể đó là cái gì, chỉ có điều hình như đó là thứ rất quan trọng với bọn họ.”
Nhậm Phong cũng vô cùng khó hiểu nhìn Chu Dương.
Bởi vì hợp tác với Hứa Du để bày ra kế hoạch này, cho nên trước đó Nhậm Phong đương nhiên đã điều tra Chu Dương, ông ta cũng hiểu rõ một số tình hình của anh.
Chính vì điều này cho nên ông ta mới vô cùng ngạc nhiên khi biết được đám người Hứa Du muốn thứ gì đó trêи người Chu Dương.
“Tôi biết rồi.”
Chu Dương gật đầu, thầm ghi nhớ chuyện này.
“Vậy bây giờ đám người Hứa Du đang ở đâu?”
Chu Dương đột nhiên hỏi, dù sao mọi chuyện cũng gần như đã rõ ràng, cho nên bây giờ Chu Dương muốn biết đám người Hứa Du đó đang ở đâu.
Chỉ khi biết được rõ dấu vết của đám người Hứa Du, thì Chu Dương mới có thể chuẩn bị thật kĩ mọi thứ.
“Bọn họ…”
Nhậm Phong còn chưa kịp nói ra thì cánh cửa lớn đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
"Có vẻ như anh rất nóng lòng muốn gặp chúng tôi."
Cả đám người sải bước vào biệt thự, nở nụ cười nhếch mép và giọng điệu mang theo sự chế nhạo khi nhìn thấy Chu Dương và Nhậm Phong đang ở phòng khách.
“Hứa Du, các người..."
Nhìn thấy có người tới, Nhậm Phong vô cùng kinh ngạc, trêи mặt lộ ra vẻ hoảng hốt hiếm thấy.
“Hứa Du?”
Chu Dương cũng rất ngạc nhiên, không ngờ vừa mới hỏi thăm tung tích của Hứa Du thì bọn họ liền xuất hiện trước mặt anh, lại còn xuất hiện trước mặt anh một cách thô lỗ như vậy.
Lúc này, ba người Ngưu Xuyên nghe thấy động tĩnh ở dưới tầng một liền nhanh chóng chạy xuống, khi nhìn thấy đám người Hứa Du, bọn họ lập tức cảnh giác.
Dù sao người đứng ở vị trí dẫn đầu kia là Hứa Du, trêи người hắn lan tỏa ra một luồng khí thế của tông sư võ giả, ngay cả Ngưu Xuyên cũng không thể sơ xuất được.
Không ai biết đây có phải toàn bộ thực lực của đám người Hứa Du hay không, ngộ nhỡ còn có người đang ẩn nấp ở nơi nào đó, nếu như một người trong số bọn họ không đề phòng, thì rất có thể sẽ bị đối phương đánh lén thành công.
“Ha ha, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được anh rồi, Chu Dương, chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi đó.”
Hứa Du mỉm cười nói, bình tĩnh bước tới, ánh mắt khinh thường nhìn Chu Dương.
Hứa Du cũng không thèm để ý đến mấy người Ngưu Xuyên đang đứng nghiêm ngặt phòng thủ.
Dù sao thì Ngưu Xuyên và Bào Ca vẫn chưa phát ra toàn bộ khí thế, trong mắt Hứa Dù bọn họ chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật không di chuyển mà thôi.
Còn Tiểu Đao tỏa ra toàn bộ khí thế cũng chỉ có thể khiến Hứa Du liếc nhìn một cái.
Nhưng cũng chỉ liếc nhìn một cái cho có lệ mà thôi.
Một bán bộ tông sư võ giả, thì hoàn toàn không có khả năng chống trả khi ở trước mặt Hứa Du.