Mục lục
Tầm Thần Ký - Trường Lộ Cô Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã hơn nửa ngày.

Lúc này, hạp cốc cũng tối xuống dưới, một màu đen bao trùm cả tòa hạp cốc, gió lạnh u u thổi tới, đánh vào vách tường, thông qua vài kẽ nứt rỗng “hú hú” truyền âm trở lại.

Không khí lạnh lẽo tiêu điều, mang theo hơi thở chết chóc, hàn ý chui vào sống lưng, làm cho người ta không tự giác được rùng mình.

Mắt thường đều nhìn không tới năm ngón tay, tất cả mọi người cả kinh, vội vã nhóm lửa lên, thắp sáng hạp cốc tối tăm như mực.

Bọn họ là lính đánh thuê, thường xuyên ở bên ngoài dã ngoại, đồ nghề dụng cụ coi như đầy đủ, động tác lại thành thục nhanh nhẹn.

Cho nên, hạp cốc chỉ tối một chút là đã có ánh sáng trở lại.

Tất cả mọi người đều cảm thấy đói bụng, vội vã lôi ra lương khô, cứng ngắc mà gặm nhấm.

Một người thanh niên vừa nhai lương khô, ánh mắt phóng qua bên chỗ Tịch Thần, thấy nàng vẫn ngồi im như lão tăng nhập định, khó chịu nói:

“Rốt cuộc nàng đang làm cái gì đâu? Qua lâu như thế rồi, vì sao một chút động tĩnh cũng chưa thấy?”

Những người khác cũng nhìn nhau, biểu tình thập phần khó coi.

Nhìn thấy mọi người dường như lại không vui, Lăng Quang ho khan một tiếng, nhắc nhở:

“Chúng ta chịu khó đợi thêm một chút nữa đi! Dù sao cũng đã thấy được cửa ra vào, không vội nhất thời. Hiện tại nếu đi ra ngoài nói không chừng còn sẽ gặp nguy hiểm, không bằng tá túc ở hạp cốc lại đêm nay đi, vừa lúc giải quyết mắt trận!”

Mọi người thấy hắn nói cũng có lý, vì vậy không ai phản bác thêm.

Đột nhiên.

Sau đó, có một người vội cả kinh la lớn, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.

Bọn họ theo tiếng nhìn lại, đồng loạt kinh ngạc há to mồm.

Chỉ thấy Tịch Thần sử dụng hai tay ở không trung hư hoảng, theo đầu ngón tay bắn ra có nhàn nhạt nhu quang ánh sáng, năm ngón tay vũ động, vầng sáng cũng đi theo vũ động, tạo thành những kí tự chi chít lấp lánh bên nhau.

Những kí tự kia chạy dọc xung quanh, bao vây lấy người của nàng, không ngừng xoay tròn.

Theo động tác của ngón tay càng lúc càng nhanh, những kí tự kia càng chạy càng nhanh, dường như nghe theo một quy luật nào đó, đổ dồn vào một chỗ.

Tất cả mọi người cũng phát hiện ra, bọn họ muốn nhìn rõ quỹ đạo của những kí tự kia, cũng là một điều khó khăn, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Ánh sáng càng ngày càng nùng liệt, tập trung về một chỗ, sau đó từ chỗ đó, dần dần hình thành một quyển sách.

Ánh sáng kia giống như là rất nhiều đom đóm tụ lại cùng một chỗ, thế nên cho dù ở chỗ Tịch Thần không được lửa trại chiếu tới. Mọi người cũng có thể thông qua ánh sáng năng lượng nhìn thấy được biểu tình của nàng.

Ánh mắt nàng chăm chú mà nghiêm nghị, con ngươi sâu hun hút như một hắc động vô tận, trong ấy như cuồn cuộn cảm xúc, lại như chẳng có gì. Hai tay hư hoảng vô chừng, tay áo tuột xuống lộ ra một đôi cánh tay ốm yếu, gầy guộc, không có mấy lượng thịt, thế nhưng động tác lại che giấu một loại vận luật nào đó, khiến người nhìn không thể dời mắt được.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nín thở, chăm chú nhìn. Một màn này đối với bọn họ mà nói, giống như là cỏ cây khô cằn đột nhiên gặp được lâu năm hiếm thấy mưa lớn.

Nó giống như là cổ xưa thuật pháp, những kí tự kia mang hơi thở thần bí, chứa đựng một sức mạnh kì lạ. Làm trỗi dậy khát khao trong lòng bọn họ.

Mặc dù bọn họ không biết nó là thứ gì, nhưng trong lòng không tự giác được mà kính nể.

Lại nói, Yến Thanh đứng gần Tịch Thần nhất, bởi vậy cảm thụ cũng rõ ràng nhất.

Giác quan của nàng mẫn cảm đối với các loại lực lượng dao động, bởi vậy nàng cảm nhận được, chạy dọc trong những kí tự kia, chảy xuôi một loại lực lượng mạnh mẽ, mỗi một phần tử trong chúng nó đều được tách ra, sắp xếp rõ ràng, liên hoàn một mạch, không bị gián đoạn hay bài xích. Không những thế, lực lượng còn mang theo một loại nóng rực như lửa, làm cho nhiệt độ trong hạp cốc cũng bị kéo đi lên.

Yến Thanh híp mắt, suy nghĩ sâu xa, nàng tựa hồ từng nghe bà bà nói qua, ở bên ngoài thế giới không chỉ có tu luyện giả, mà còn có rất nhiều chức nghiệp khác, ví dụ như: luyện đan, luyện khí, thuần thú, luyện phù,…

Nhìn tình hình này, cực kì giống như là đang luyện phù, hay hoặc nói là vẽ bùa.

Nhưng mà, bùa này rốt cuộc có tác dụng gì?

Hơn nữa, nàng cũng phát hiện, tác phẩm của Tịch Thần vẽ ra cùng với bà bà nói lá bùa hình dáng, tựa hồ cũng không giống nhau.

Có vẻ như, quyển sách thứ này so với lá bùa, còn muốn cao cấp phức tạp hơn nhiều!

Yến Thanh hít sâu một hơi, ngăn chặn trong lòng ý nghĩ điên cuồng.

Nếu như Tịch Thần tu luyện đã lợi hại, mà ngay cả vẽ bùa cũng siêu nhiên, vậy nàng cũng quá nghịch thiên đi!

Có lẽ nào, Tịch Thần đến từ cổ xưa đại tộc?

Giống như bà bà vậy, thân phận to lớn?

Yến Thanh phức tạp nghĩ.

Nếu là như thế, nàng có nên hay không tiếp tục đi theo Tịch Thần?

Bản lĩnh nghịch thiên, thân phận thần bí, lại không rõ ràng mà xuất hiện trên đại lục này.

Người như thế, cũng chứng minh mang theo vô tận phiền toái cùng nguy hiểm!

Yến Thanh trong lòng rối bời, chỉ lo suy nghĩ tự thân, cũng không phát hiện, Tịch Thần đã hoàn thành bước cuối cùng, một cuốn màu đỏ quyển trục xuất hiện ở không trung.

Tịch Thần cũng ngước mắt lên, nhìn quyển trục, mỉm cười.

Nàng dường như lại học thêm được một kĩ năng vẽ quyển trục mới!

Cái này tạm thời gọi là hư không vẽ quyển trục đi!

Mặc dù lần đầu tiên vẽ ra tốn hơn nửa ngày, động tác cũng còn lọng cọng, nhưng phẩm chất tựa hồ cũng không tồi.

Đã tới nhị giai hỏa hệ quyển trục.

Tịch Thần sau đó quan sát con bò cạp này, hít một hơi thật sâu.

Muốn tiêu diệt mắt trận trong thú đan của bò cạp, cần quyển trục ít nhất từ tứ giai trở lên.

Không sao, đêm còn dài, nàng nhất định phải trong đêm nay vẽ ra được tứ giai quyển trục cho thuần thục, sau đó mới trực tiếp vẽ vào bên trong thú đan.

Nếu như có một tia sai sót, bò cạp ngộ thương chết đi, vậy mắt trận này cũng sẽ bị hủy.

Tới khi đó trận pháp vận hành chu kì mới, vậy những thứ trước kia làm cũng sẽ trở thành công cốc.

Muốn tìm được mắt trận sau đó, cũng sẽ khó khăn hơn.

Tịch Thần cất đi quyển trục, uống một bình dược tề hồi phục ma lực, sau đó tiếp tục hư không vẽ quyển trục.

Hư không vẽ, so với vẽ trên da ma thú, tiết kiệm được nguyên liệu, nhưng ma lực cũng tiêu hao gấp ba so với bình thường.

Nàng phải cẩn thận cùng nhanh chóng!

Mọi người của Thiết Huyết dong binh đoàn cũng đúng lúc phục hồi tinh thần lại, cảm thán một màn này quá mức kì lạ, bọn họ nhìn tới nhìn lui, vẫn không hiểu được Tịch Thần rốt cuộc là muốn làm gì.

Nhưng mà thông qua một màn thần bí này, những người vốn dĩ còn đối với Tịch Thần lòng mang nghi ngờ cũng bắt đầu im lặng, không có lại hối thúc hay phản đối.

Có lẽ, nàng thật sự có thể…

Tí tách! Tí tách.

Ban đêm, chỉ còn lại có ánh lửa bập bùng chiếu sáng sơn động, các thành viên trong đoàn đã dựa vào vách đá hoặc là dựa vào nhau nghỉ ngơi.

Yến Thanh ngồi xếp bằng ở bên cạnh đầu của bò cạp, nhắm mắt tu luyện, trên thân thể của nàng thỉnh thoảng nổi lên hồng quang, nhưng không có người phát hiện.

Bò cạp dường như có cảm ứng đến được cái gì, ánh mắt kinh hãi, bản năng co rút lại thân thể, im lặng giống như tảng đá.

Đáng lẽ ra nó có thể hấp thu năng lượng xung quanh tới hồi phục, nhưng Yến Thanh ma nữ này ngồi cạnh bên nhìn chằm chằm, nó chỉ có thể cẩn thận hấp thu từng chút một.

Đã qua gần nửa ngày, nó cũng mới chỉ hồi phục trở lại một phần tư thực lực, trong lòng càng hận đến đem một đám người độc chết, nhai vào trong bụng.

Yến Thanh làm sao không biết nó âm thầm có động tác nhỏ, nhưng cũng mặc kệ nó. Nó làm cái gì, bất quá là hấp hối giãy dụa thôi, phiên không ra được sóng gió gì.

Trong hạp cốc yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng vang lên vài đạo âm thanh “phốc xuy”.

Mỗi lần như thế, nhiệt độ trong không gian tùy theo vặn vẹo một chút, giống như là xảy ra một vụ nổ nhỏ, có thể khống chế ở trong một phạm vi nhất định, không lan ra đến bên ngoài.

Yến Thanh mỗi lần như thế, thoáng nhìn qua Tịch Thần quần áo bất chỉnh, bị năng lượng đốt trọi, đầu tóc bù xù, trong lòng dâng lên nho nhỏ buồn cười, vui sướng khi người gặp họa.

Bà bà quả nhiên nói đúng, luyện phù sư cũng không có khả năng thành công một trăm phần trăm xác suất, thỉnh thoảng sẽ lọt vào phá hư, gây ra bạo liệt nho nhỏ.

Nàng quan sát đến, Tịch Thần liên tục đem phẩm chất phù nâng lên, đã đi qua hai cái cấp bậc, gây ra bốn lần phá hư.

Xác suất như vậy, cũng đã xem như nghịch thiên.

Nàng không biết người khác luyện phù như thế nào, nhưng bà bà nói qua, muốn luyện ra phù chú, cần có cũng đủ năng lượng đổ vào, bình tĩnh khống chế từng nét từng nét một, chỉ cần một hơi không cẩn thận, liền sẽ xảy ra phá hư.

Mà động tác của Tịch Thần, có thể nói là nước chảy mây trôi, chứng tỏ lực khống chế cực kì cường đại, hơn nữa tiếp xúc lâu năm với luyện phù, từng nét từng nét, không có một chút dư thừa, năng lượng một chút cũng không đi sai.

Bốn lần nổ mạnh phá hư kia, nàng có thể cảm giác được, là do năng lượng cung ứng quá nhiều, gây ra bạo trướng, thình lình đều là ở mấu chốt chuyển đổi phẩm cấp thời điểm.

Chỉ trải qua bốn lần thất bại mà Tịch Thần đã có thể vượt qua được hai phẩm cấp phù chú, Yến Thanh không thể không chậc lưỡi hít hà.

Trong lòng có chút không cân bằng, nhìn tuổi tác của Tịch Thần, có lẽ cùng nàng không sai biệt lắm.

Bà bà nói qua, ở luyện phù một môn này, muốn đạt tới nước chảy mây trôi, lô hỏa thuần thanh, không có bảy năm mười năm là không được.

Chẳng lẽ, Tịch Thần còn lúc nhỏ tuổi đã luyện phù?

Này cũng quá kinh thế hãi tục đi?

Yến Thanh cảm giác được chính mình đã chịu bạo kích!

Người so với người, thật đúng là không thể đi so sánh.

Lúc còn tuổi nhỏ, nàng đang làm gì đâu?

Yến Thanh bất tri bất giác nghĩ lại, cũng đều nhớ không rõ, chính mình lúc còn nhỏ khi đã trải qua cái gì.

Nàng có ý thức hiểu biết thời điểm là bảy tuổi năm ấy, được bà bà nhặt về nuôi dưỡng dạy dỗ.

Chỉ mới trải qua tám năm, đã là cảnh còn người mất.

Nghĩ tới bà bà bị bắt đi, Yến Thanh có chút tâm sự nặng nề.

Nương thân thể to lớn của bò cạp che dấu tầm mắt, Yến Thanh quay lưng về phía mọi người, ở trong ngực cẩn thận móc ra hai kiện đồ vật.

Thình lình là lúc trước bà bà nhét cho nàng hai thứ kia.

Đoạn thời gian này, bởi vì sợ hãi sẽ bị truy tung đến, nàng đều không dám lấy ra nhìn một chút, hơn nữa liên tục xảy ra chuyện, nàng cũng quên bẵng đi. Hiện tại nghĩ tới bà bà, nàng tự nhiên cũng nhớ đến.

Cũng không biết là tại sao, trong lòng nàng có một loại trực giác, nếu là xem ở nơi này, hai người trưởng lão kia không thể tìm được nàng.

Nương theo ánh sáng nho nhỏ, Yến Thanh thấy được, đó là một quyển điển tịch đã cũ rách ố vàng cùng một khối cục đá màu đen, có hình vuông và có thể nắm gọn ghẽ trong lòng bàn tay.

Nàng trước tiên quan sát đến cục đá, cục đá chỉ lớn bằng nắm tay của nàng, mặt ngoài đen nhám tựa như một khối than đá cắt ra tới, quả thật nhìn không ra tới có gì đặc biệt.

Bởi vì ánh sáng quá tối, Yến Thanh cũng không thể thấy được trên cục đá có những hoa văn kí tự nhỏ, cho nên ngắm nghía một hồi, nàng cũng nhìn không ra được cái gì duyên cớ.

Hai người kia có nhắc tới Cổ Thạch Mảnh Nhỏ… có lẽ là cái này đi!

Mảnh nhỏ… chẳng lẽ thứ này có nhiều khối khác nhau?

Nếu là nhiều khối, vậy khi chúng nó hợp lại, sẽ có tác dụng gì?

Bất quá, nếu là Vu tộc đều cần thiết được đến đồ vật, hẳn là cũng không tầm thường.

Vật này đối với nàng mà nói, giống như là nóng bỏng khoai lang…

Yến Thanh thở dài, sau đó xé một miếng vải áo đem cục đá gói lại, bỏ vào cái túi màu nâu ở bên hông.

Để ở trên người cũng không an toàn, mà cái túi màu nâu cũng là bà bà đưa cho nàng ra bên ngoài hành tẩu dùng đến, đừng nhìn nó có vẻ low, kì thực bên trong có một ngàn lập phương không gian, so với túi trữ vật của thế giới này còn lớn hơn rất nhiều. Đặc biệt là nó có thể chứa được đồ còn sống, chỉ kém không thể trụ người thôi.

Bà bà còn nói, cái túi kia có thể ngăn cách thần thức truy tung, để đồ vật ở bên trong, có thể che dấu được ấn kí.

Mặc dù không hiểu được thần thức cùng ấn kí là cái gì, Yến Thanh vẫn vì sinh mệnh an toàn mà đem cục đá bỏ vào trong.

Làm xong hết thảy, nàng lại xem đến quyển sách kia, bìa mặt đã ố vàng, bốn góc bìa cũng nhăn nheo như là da của người lớn tuổi, mặt bìa trống trơn, không có ghi bất kì chữ gì cả.

Lật trang thứ nhất, đập vào mắt là rậm rạp văn tự, Yến Thanh ánh mắt đột biến, nghiêm túc xem, càng xem hơi thở càng trầm trọng.

Bởi vì, trang đầu tiên của quyển sách này, giới thiệu về lai lịch của Vu tộc.

Mặc dù cũng không giải thích tỉ mỉ chi tiết, nhưng đối với Yến Thanh mà nói, không có gì kinh hỉ bằng hiểu biết thực lực của địch nhân, mới có thể làm ra tính toán.

Trong sách nói, Vu tộc đại bản doanh nằm ở Hắc Thủy Vực của đệ tứ trọng Cửu Trùng Thiên, giới thiệu về nó không nhiều, tóm tắt trong mấy chữ: thần bí, cường đại, quỷ quyệt, âm nhu.

Vu tộc tồn tại trăm vạn năm, năng lực quỷ dị phi thường, bình thường không ra thế. Một khi Vu tộc xuất thế, đó là máu chảy thành sông, thi cốt đôi thành núi.

Chỉ có mấy chữ, lại làm cho Yến Thanh như có một loại bị người bóp chặt yết hầu, cảm giác hít thở không thông tràn lan khắp người. Từ trong ra ngoài, máu phảng phất đông lại, trụy thành ngàn năm hàn băng, lạnh đến cốt tủy, xuyên nhập linh hồn.

Yến Thanh hít sâu một ngụm, hai tay nắm sách đều bản năng run rẩy.

Vu tộc… là một con quái vật khổng lồ!

Nàng chiêm nghiệm một hồi lâu, mới lấy hết can đảm, mở sang trang thứ hai.

Ánh mắt nàng chăm chú nhìn, thình lình phát hiện, trang này giới thiệu về các loại chức nghiệp của Vu tộc.

Vu tộc tuy rằng là cùng một tộc, nhưng lại phân nhánh thành nhiều mạch khác nhau, mỗi mạch đều có truyền thừa riêng biệt. Mỗi đứa trẻ sinh ra ở Vu tộc, đến năm năm tuổi, sẽ bị bỏ vào trong lòng sông Hắc Thủy, sống còn là lúc kích phát ra huyết mạch thiên phú. Dựa theo thiên phú đó, mà đi theo chủ mạch học tập, nhận được truyền thừa, trở thành truyền nhân, cống hiến cho Vu tộc.

Yến Thanh nhìn đến chỗ này, hít một ngụm khí lạnh, đứa trẻ năm tuổi bỏ vào trong sông Hắc Thủy… Không khỏi quá mức tà ác cùng nhẫn tâm.

Họa may kích phát được huyết mạch, nếu như không có kích phát được thì như thế nào đâu?

Chỗ này không có nói đến, nhưng Yến Thanh cũng đã đoán ra được, đứa trẻ kia chắc chắn bị vứt bỏ, ở trong sông Hắc Thủy tự sinh tự diệt.

Vu tộc… thật sự là mất hết nhân tính!

Yến Thanh tiếp tục nhìn đi xuống, trong lòng càng thêm trầm trọng.

Mỗi một mạch có truyền thừa khác nhau, năng lực riêng biệt, cạnh tranh thập phần tàn khốc.

Vu tộc có năm mạch chính, phân biệt là: yểm thuật, khôi lỗi thuật, điêu cốt thuật, luyện yêu thuật, vu thuật.

Yểm thuật, có một phần giống như luyện phù sư, lấy vẽ bùa chú làm chủ yếu. Chỉ khác ở chỗ, luyện phù sư vẽ bùa, là để phòng thân, còn yểm thuật là dùng để hại người, thủ đoạn âm u tà ác, trấn yếm người trong vô hình. Ở trong vu tộc, chức nghiệp này gọi là Yểm sư.

Khôi lỗi thuật, dựa trên nguyên lý tạo ra hình nhân, con rối nghe theo lệnh chủ nhân sai phái, thay thế chủ nhân chiến đấu, từ xa khống chế người khác, hoặc ở những lúc hiểm nguy còn có thể dựa nó làm kim thiền thoát xác. Khôi lỗi thuật đồng dạng quỷ dị khó lường, ở Vu tộc gọi là Khôi Lỗi Sư.

Điêu cốt thuật liên quan đến nhân thể hình con người, chủ yếu lấy điêu khắc cốt cách làm chủ yếu. Có thể nói điêu cốt thuật chính là tổ sư của thuật dịch dung, không những làm thay đổi toàn thân dung mạo mà đến cả cốt cách thiên phú cũng có thể biến đổi thành một người khác. Cho dù đứng trước mặt cũng không thể nhận ra. Chức nghiệp này ở Vu tộc gọi là Điêu Cốt Sư.

Luyện yêu thuật, có thể nói là chức nghiệp sạch sẽ cùng cao quý nhất của Vu tộc, bởi vì luyện yêu thuật chỉ dựa vào luyện hóa yêu thú làm năng lượng. Thông qua hút lấy huyết mạch, căn cốt của yêu thú tăng lên sức mạnh bản thân. Ở vu tộc gọi là Luyện Yêu Sư.

Nếu như nói luyện yêu sư là chức nghiệp cao quý lại sạch sẽ nhất của vu tộc, thì vu thuật lại là chức nghiệp thần bí nhất của vu tộc.

Vu thuật, có thể ngự trùng đuổi xà, có thể sai khiến ma quỷ, có thể làm mưa làm gió, có thể hồi sinh người chết, có thể triệu hoán vong linh tác chiến. Bởi vậy, vu thuật cũng là vu tộc năm mạch chủ mạch, sở hữu đứa trẻ nào có được vu thuật thiên phú, đều được tộc trưởng đích thân dạy dỗ, truyền thụ bản lĩnh, có được vô tận vinh quang.

Nhưng mà, có được vu thuật thiên phú, ngàn năm mới xuất hiện một người, hầu hết đều là huyết mạch dòng chính. Ở Vu tộc gọi là cao quý Vu sư.


Yến Thanh ngây ngốc cầm quyển sách, trong đầu nàng hiện tại không còn quan tâm được mặt khác, hoàn toàn trống rỗng.


Nếu như nàng không có đoán sai, vậy nàng tu luyện loại năng lực kia, hoàn toàn giống với Luyện Yêu thuật của Luyện Yêu Sư.


Nhưng mà, không phải nói chỉ có hài tử của Vu tộc mới có được thiên phú bổn tộc sao.


Chẳng lẽ…


Nàng là người của Vu tộc?


Vậy vì sao nàng lại xuất hiện ở Hoang Vực giới này? Bà bà cùng nàng, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?


Nàng thật sự là Luyện Yêu Sư sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK