Từ các nơi truyền ra rất nhiều tiếng la hét thất thanh, sau đó đoàn người như ong vỡ tổ mà chạy lại nguồn sáng duy nhất còn lại.
"Đường ra ở chỗ kia, mọi người nhanh chân lên một chút!"
"Không gian sắp sửa sụp đổ, chúng ta phải đi ra ngoài. Đừng tham luyến bất cứ thứ gì ở nơi này! Mau đi!"
"Người đứng đầu của tứ đại gia tộc ở bên kia, hẳn là bọn họ đã tìm được đường ra, chúng ta mau theo chân bọn họ!"
"..."
Ba đám người cùng lúc nhìn lại phía sau, vô số đoàn đội lính đánh thuê, người thám hiểm, ngay cả đệ tử của tứ đại gia tộc đều mặt xám mày tro, nghiêng ngả lảo đảo từ các nơi vốn đã sụp đổ để chạy vọt ra.
Thấy tình hình này, Lục Vận hơi cau mày lại, quyết đoán nói:
"Chúng ta mau đi! Nếu để bọn họ quấn lên tới thì sẽ rất phiền phức!"
Phong Tiêu nghiêng người giắt chủy thủ vào bên hông, ngữ điệu ngưng trọng nói:
"Lục Vận nói có lý! Thời khắc quan trọng đến sinh mệnh này, bọn họ sẽ bất chấp tất cả để giẫm đạp lên nhau, ai cũng không muốn chính mình là người cuối cùng bị bỏ lại!"
Trong lúc hai người nói chuyện, Lăng Quang đã nhanh nhẹn cõng Lâm Mục ở trên vai, Phong Tiêu vừa nói xong, hắn thập phần dứt khoát mà ra tiếng:
"Đi!"
Không phải hắn không quan tâm đến sống chết của đồng đội. Mà ở vừa rồi hắn thấy được, có Hoa Y và Diệp Tu Nhai dẫn dắt, người ở Thiết Huyết dong binh đã vượt lên phía trước, vậy nên tỉ lệ bọn họ bị giẫm đạp và quần chiến là cực kỳ thấp.
Hắn biết tính tình của Hoa Y, nàng đa nghi và cẩn thận, người không liên quan mình nàng tuyệt đối sẽ không nhúng tay, cho nên hắn cực kỳ yên tâm khi nàng dẫn dắt đoàn đội rời đi.
Bốn người Lục Vận, Phong Tiêu, Lăng Quang, Lâm Mục lấy tốc độ nhanh nhất nhảy vào lổ hổng đã bị xé rách của Thiên Thu Họa, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Sau đó, ba người Thiên Mị - Đồ Giản - Nhâm Tuyết cũng lần lượt rời đi. Bọn họ không chờ người của Hắc Thạch dong binh, bởi vì đội quân đào tẩu quá đông, nhất thời tìm không thấy người. Nếu như bị đám người điên này bao phủ, cho dù ba người bọn họ lợi hại cỡ nào cũng không đấu nổi.
Mà bên kia, đám người Yến Thanh - Doãn Nguyệt một bên lo ổn định thân hình, một bên lại dáo dác tìm kiếm ở xung quanh.
Mắt thấy đám người kia muốn tới gần, Mẫn Lan có chút nóng nảy hỏi:
"Đoàn trưởng! Chúng ta không đi sao? Kẻ thần bí kia nói, không gian sau nửa nén nhang sẽ sụp đổ. Chúng ta nếu không đi thì không còn kịp đâu!"
Doãn Nguyệt nhìn chăm chú vào đoàn người phía xa, hòng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, miệng nàng lẩm bẩm nói:
"Chúng ta lại đợi một chút đi! Nàng khẳng định có thể ra tới!"
Tuy Doãn Nguyệt không chỉ tên nói họ, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ngầm với nhau. Bởi vì bọn họ cũng lo lắng cho Tịch Thần, sợ nàng đã xảy ra chuyện.
Tiêu Nhạc vỗ vai trấn an Mẫn Lan, cực kỳ nghiêm túc mà nói:
"Đoàn trưởng nói không sai! Chúng ta đợi thêm một chút! Nàng là thành viên dự bị của Dạ Nguyệt, chúng ta không thể bỏ rơi nàng."
Cố Thành nghe vậy, không khỏi nhìn Tiêu Nhạc bằng ánh mắt khác, khen ngợi nói:
"Họ Tiêu! Thật là khó cho ngươi, lâu lâu nói được một câu có tình người!"
Tiêu Nhạc híp mắt đầy nguy hiểm nhìn thiếu niên bỡn cợt nào đó, gằn giọng hỏi:
"Lão tử mỗi một ngày đều nói năng có tình có lý. Chỉ có lỗ tai ngươi bị lãng, không nghe thấy mà thôi!"
"Ngươi!"
Mắt thấy hai người này chưa nói được mấy câu đã muốn lao vào đánh lộn, Yến Thanh không khỏi ra tiếng nói:
"Tịch Thần không có ở trong đám người này! Chúng ta đợi mãi chỉ tốn thời gian thôi. Đi! Đi ra ngoài trước rồi tính sau!"
Doãn Nguyệt híp mắt nhìn Yến Thanh một cái, kinh ngạc hỏi:
"Sao ngươi lại biết nàng không có ở đây?"
Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Yến Thanh.
Yến Thanh hơi rũ mắt, biểu tình kiêu ngạo mà nói:
"Ta là cao thủ đứng hàng đệ tam trên Hắc Bảng thì đương nhiên có phương thức tìm kiếm của chính mình rồi. Các ngươi có tin ta không?"
Mọi người trầm mặc một trận, chưa nói tin hay không tin, mà là đồng loạt nhìn về phía Doãn Nguyệt, chờ nàng ra quyết định.
Doãn Nguyệt suy tư một hồi, sau đó cắn răng nói:
"Đi! Chúng ta đi trước!"
Hạ quyết định, sáu người nhanh nhẹn rời khỏi tại chỗ, bôn tập đến lổ hổng của Thiên Thu Họa mà chạy.
Yến Thanh chạy ở cuối cùng, nhân lúc không ai để ý, nàng lạnh giọng thì thầm với con tiểu bò sát nằm trên vai một câu:
"Nếu ngươi dám lừa gạt ta! Thì ta nhất định sẽ đem vảy giáp của ngươi xé xuống làm thành áo choàng!"
Cự Thạch tiểu thú âm thầm bĩu môi, nếu không phải thấy đám người này là chân tâm thật tình lo lắng cho chủ nhân, nó mới sẽ không mạo nguy hiểm mà ra tiếng nhắc nhở nữ ma đầu đâu.
Đợi ra ngoài rồi, có chủ nhân chống lưng cho, nó muốn xem xem nữ nhân này có gan làm gì nó không? Hừ!
Thấy nó co đầu rụt cổ trang chim cút, Yến Thanh không khỏi cười lạnh ra tiếng, trong lòng phun tào một tiếng.
Kẻ nhát gan!
Bất quá, trong lòng nàng cũng khiếp sợ không ít. Thật không nghĩ tới, thứ túng bức này vậy mà lại là Vương thú.
Nàng nghe bà bà giảng qua, yêu thú cũng phân cấp bậc rõ ràng, sự áp chế của huyết mạch càng thêm khắc nghiệt.
Cấp bậc yêu thú bao gồm: Ẩu tể, Linh thú, Vương thú, Thánh thú, Thần thú.
Ấu tể đại biểu cho yêu thú mới từ trong trứng được ấp ra tới, huyết mạch và thực lực nhỏ yếu, mọi hành động làm ra đều xuất phát từ bản năng, cho nên cần được trọng điểm bảo hộ, nếu không chúng dễ dàng tổn thương đến chính mình và người xung quanh.
Mà Linh thú, đại biểu cho yêu thú sau nhiều lần kích phát truyền thừa mà trở nên hiểu nhiều biết rộng - nói tắt một chút là sinh ra linh trí. Chúng nó có thể tự chủ hấp thu linh khí hoặc tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện. Nhưng để đạt đến Vương thú, chúng nó phải trải qua thời gian dài dòng tu luyện.
Đặc điểm của Vương thú - là có thể mở miệng nói chuyện, cũng đồng thời đại biểu trí lực của nó theo thực lực càng cao thì càng giống một nhân loại thực thụ. Chúng nó đã biết lợi dụng ưu thế của mình để chiến đấu, biết xu lợi tị hại, thậm chí còn có thể tính kế cả nhân tâm.
Mà Thánh thú đâu - khi đạt đến cảnh giới này thì chúng sẽ thú hóa từ từ, chúng sẽ biết cách giấu đi khí tức của bản thân, thậm chí là biến hóa thành nhân loại. Thực lực và trí lực càng cao, thì hình tượng của chúng sẽ không khác gì một nhân loại bình thường. Và đây cũng là một trong những đặc điểm lợi hại của Thánh thú.
Đến nỗi Thần thú…
Yến Thanh hơi liễm mi mắt, bà bà không nói cho nàng Thần thú là như thế nào, nàng cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
Nàng chỉ nhớ bà bà cực kỳ nghiêm túc lại trịnh trọng mà nhắc nhở nàng:
"Thần - không phải là người mà chúng ta có thể khinh nhờn. Ngay cả tùy ý nghị luận cũng không được!"
Tưởng đến chỗ này, Yến Thanh kịp thời dừng lại ý nghĩ, nàng chỉ cần biết con vật nằm trên vai nàng rất lợi hại là được rồi.
Vương thú cơ đấy - không biết khi mà huyết mạch của nó bị nàng hút một ngụm - thì thực lực của nàng sẽ thăng tiến cỡ nào!?
Cự Thạch tiểu thú không biết vì sao, bỗng nhiên thấy không khí chợt lạnh, nếu nó có lông tơ thì lúc này khẳng định đã dựng hết cả lên.
Khẳng định là nữ ma đầu này lại có ý xấu với nó!
Chủ nhân, ngươi ở đâu mau xuất hiện? Có người muốn mưu hại bổn thú!!!
Sáu người kịp thời rời đi, cho nên không có bị cuốn vào trận tranh đấu, giẫm đạp ở phía sau. Có nhiều người mạnh mẽ mở ra đường máu, thân hình chật vật rời đi. Nhưng cũng có nhiều người nằm xuống tại nơi này, lặng lẽ bị mai một.
Một màn huyết tinh tàn nhẫn này, đám người rời đi trước không biết, mà Tịch Thần cũng không có thời gian chứng kiến. Bởi vì nàng bất chợt rơi vào giai đoạn mấu chốt nhất trong tu luyện.
Khi cách hơn một năm, trải qua Huyết Trì và dung nham rèn luyện, một giờ phía trước còn xuất hồn ly thể, sau đó nàng không ngừng nghỉ luyện tập tự thân. Ý thức và thân thể nhanh chóng hoàn mỹ dung hợp với nhau, cả hai đều đồng thời đạt đến cảnh giới mà trước nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Theo đó, Ma tuyền và tinh thần lực rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Chúng nó đã nhịn hơn một năm, nếu ví đan điền của Tịch Thần lúc trước như một cái chuồng ngựa, thì những con ngựa sớm đã trưởng thành như chúng nó ngày ngày phải ở trong một không gian chật hẹp, hít thở không thông, bực bội không chỗ phát tiết.
Mà nay, trải qua hồn phách ly thể, chuồng ngựa kia rốt cuộc phá vỡ hết thảy rào cản. Chung quanh là một mảnh bình nguyên mênh mông với cỏ xanh thơm ngát, thì những con ngựa thoát cương là chúng nó có thể nhịn nổi nữa sao?
Ma tuyền và tinh thần lực đồng thời đáp: đương nhiên là không thể!!!
Bởi vậy, ngay cả Tịch Thần đều không thể kiểm soát được, ở trong giai đoạn mấu chốt rời đi Thiên Thu Họa này, nàng lại bị buộc phải thăng cấp!
Hơn nữa, cảnh giới Đại Ma Pháp Sư đặc biệt ở chỗ là phải đem tất cả ma lực trong Ma Tuyền hối nhập vào nhau, sau đó xây dựng thành Ma Giang, cho nên nàng cần rất nhiều rất nhiều nguyên tố.
Mà ở chỗ này, lại không có nguyên tố!!!
Nhưng năng lượng đấu đá trong Ma Tuyền không cho phép Tịch Thần lo nghĩ nhiều, nàng phải chuyên tâm trấn an chúng nó, nếu không tất cả công sức nàng làm đều sẽ trở thành dã tràng xe cát.
Ma Tuyền một khi sụp đổ, hậu quả rất nghiêm trọng!
Mà ở bên ngoài, Khắc Lạp Ni liên tục kêu gọi nhưng không thấy được Tịch Thần trả lời, dần dần hắn cũng phát hiện sự tình có chút không xong, hắn gấp như kiến bò trên chảo nóng mà lầm bầm:
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tịch Thần các hạ, ngươi lúc nào không thăng cấp lại đi thăng cấp ở ngay lúc này? Thiên Thu Họa một khi sụp đổ, chúng ta cũng xong đời!"
Không gian sụp đổ, năng lượng dư ba hỗn loạn tạo thành lốc xoáy hung hăng càn quét sở hữu sinh linh chung quanh, Vĩnh Sinh Thành lại ở ngay trung tâm của Thiên Thu Họa, sự càn quét sẽ càng dũng mãnh gấp trăm lần. Hắn có thể dùng lực lượng cấm chế đi ứng đối, nhưng có thể chống đỡ trong bao lâu?
Hắn lại không thể đem Vĩnh Sinh Thành chạy đi ra ngoài. Bởi vì bản chất ban đầu của nơi này vốn dĩ là giam giữ ác linh, nếu cho nó chạy lung tung thì chẳng phải là tai họa nhân gian sao? Cho nên lúc Thần tôn vẽ xuống pháp trận, cho Vĩnh Sinh Thành có được cấm chế lợi hại nhất, có được mảnh tịnh thổ yên bình nhất cho linh hồn trú thân, có được thời gian vĩnh cửu lâu dài không tiêu tan, nhưng lại không tồn tại tính cơ động.
Vì vậy, hắn mới tìm Tịch Thần hợp tác, nhờ nàng hỗ trợ đem bản thể của Vĩnh Sinh Thành mang theo trên người, để bọn họ có thể đến các nơi khác tìm kiếm linh hồn chi lực.
Nhưng nếu Tịch Thần chết ở chỗ này, thì Vĩnh Sinh Thành cũng vĩnh viễn sẽ bị mai một, không còn có tương lai.
Trong lúc Khắc Lạp Ni không biết làm sao, thì Cửu Cung Khóa đột nhiên buông xuống trước mặt, một thanh âm chế giễu từ bên trong phát ra, thanh âm kia tràn đầy vui sướng khi người gặp họa:
"Di? Tiểu nha đầu muốn thăng cấp? Thật là cũng đủ xui xẻo, năng lượng của nơi này hỗn loạn như vậy, nàng nếu dám nhúng chàm thì chắc chắn sẽ nổ tan xác mà chết!"
Nó ít nhiều cũng sống qua trăm vạn năm, cho nên chỉ cần liếc nhìn một cái thì đã phát hiện ra vấn đề mà Tịch Thần đang gặp phải.
Khắc Lạp Ni nghe vậy cũng bực, thổi râu trừng mắt quát:
"Cửu Cung Khóa Linh, ngươi đã đáp ứng giao dịch, không giúp một tay thì thôi, ở đó âm dương quái khí cái gì?"
Cùng lúc đó, Tiểu Hắc đã mang theo ba con khô lâu tiểu đệ chặn trước người Tịch Thần, cặp mắt như hổ rình mồi mà nhìn cái khóa xanh lục kiêu ngạo trước mắt.
Không chỉ thế, Ma Đằng cũng từ lòng bàn tay Tịch Thần bay ra rồi phóng lớn bản thể, các nụ hoa với hàm răng sắc nhọn giơ ra hòng đe dọa cái khóa trước mắt không nên xằng bậy.
Cửu Cung Khóa Linh thấy một màn ỷ đông hiếp yếu này, hiếm thấy trầm mặc trong chốc lát, sau đó thở dài nói:
"Một linh hồn nghịch hành ăn khô lâu, một đóa hoa ăn thịt người dị biến tiến hóa, phía sau lưng có một tòa thành gào khóc đòi ăn… xem ra tiểu nha đầu không có lừa gạt bổn tọa. Ha hả! Thật không nghĩ tới… có một ngày bổn tọa cũng sẽ trở thành vật dư thừa bị ghét bỏ. Thật là thói đời ngày sau… nhân tâm không cổ!"
Gân xanh trên trán của Khắc Lạp Ni nhảy thình thịch, hắn lần đầu tiên táo bạo rống ra tiếng:
"Bớt nói nhảm! Ngươi có giúp hay không thì nói một tiếng!"
Cửu Cung Khóa Linh dường như bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, đáp:
"Nể tình… tiểu nha đầu có chút thú vị… bổn tọa giúp còn không được sao? Ai! Thật là hoàng thượng còn chưa vội thì thái giám gấp cái quái gì chứ?"
Khắc Lạp Ni dự định tiếp tục bạo thô khẩu, thì thấy Cửu Cung Khóa Linh đã hóa thành một đạo thanh quang bay về phía Tịch Thần.