Khoảng cách chừng hai mươi mấy mét so với đường thẳng phía trước, Tịch Thần đứng lại, tinh thần lực bắt giữ được một nguồn xung lực như có như không, và một làn khói xanh mỏng như ma trơi treo ở đó, phảng phất nó nằm ở đấy rất lâu rồi, tuyên cổ bất biến.
Trong lòng hơi kinh ngạc, Tịch Thần khẽ dời linh thức của mình chiếu xa đến đó, rồi truyền lại hình ảnh cho Khắc Lạp Ni ở trong Vĩnh Sinh Thành có thể nhìn thấy, nàng bật thốt lên, hỏi với giọng nghi hoặc:
“Khắc tiền bối, ngài xem, phía trước là cái gì?”
Khắc Lạp Ni thông qua truyền âm kính trận nhìn đến bên ngoài, lại chỉ nhìn thấy một tấm màng khói mỏng màu xanh lục bay vương vất lơ lửng giữa không trung, không định hình được hình dáng của nó. Hắn nhíu mày nói:
“Ta xem không rõ lắm, ngươi đến gần chút nữa đi!”
Tịch Thần nghe lời, vận lên Tật Phong Thuật, thân ảnh tức tốc hóa thành tàn ảnh chạy về phía trước, nhưng cách thứ kia năm bước, nàng lại đụng phải tấm chắn, không thể bước thêm được nữa.
Tịch Thần lại một lần nữa kinh ngạc, vậy mà có cấm chế?
Thình lình, thanh âm của Khắc Lạp Ni kích động truyền vào tai nàng, khấp khởi hưng phấn:
“Là nó! Chính là nó rồi, Cửu Cung Khóa! Vận may của ngươi tốt đấy, vậy mà nhanh như thế đã tìm được.”
Tịch Thần nghe vậy chỉ lộ ra một nụ cười mỉa đầy mê hoặc, không dám cho ý kiến.
Vận may tốt…
Từ xưa đến giờ, nàng chưa từng tin vào nhân phẩm của mình.
Không chừng lại là cái hố!
Dù vậy, nàng vẫn học hỏi để biết thêm điều mới lạ:
“Cửu Cung Khóa là cái gì?”
Khắc Lạp Ni dường như đã quá quen với sự vô tri này của Tịch Thần, khi gặp được vấn đề gì đó thì một không biết, hai không biết, tựa như người trên trời rơi xuống, bởi vậy hắn kiên nhẫn mà giải thích, trong giọng nói không tránh khỏi sự hào hùng:
“Cửu Cung Khóa là thiên địa kỳ vật từ thời thượng cổ truyền xuống, do hai vị thần tôn cộng đồng chế tác, một người là luyện khí sư và một người là trận pháp sư. Có thể nói, Cửu Cung Khóa là vật duy nhất có thể trộn lẫn và dung chứa hai loại thuật pháp khác nhau, tạo nên thành một kỳ vật chưa từng có trong lịch sử, quan trọng là nó đã tự sinh ra ý thức, tham nhập thiên đạo pháp tắc cho nên rất khó khống chế. Bởi vì nó mà khi xưa đã xảy ra mấy hồi gió tanh mưa máu, tranh đoạt dữ dội giữa các giới. Cuối cùng, bởi vì không có ai thuần phục được nó cho nên nó rơi vào suy yếu, vẫn lạc ở nhân gian.”
“Nó có tác dụng gì?” Tịch Thần vuốt cằm, tinh thần lực men theo cấm chế mà quan sát đến hình dáng của nó.
“Cửu Cung Khóa được chế tác thành một dây mắc xích đai lưng dài khoảng nửa mét, mỗi một đoạn như vậy có một cái khóa long văn, tổng cộng chín cái khóa chủ được khắc vô vàn trận pháp trong đó. Trận pháp trải qua chủ ý thức tham nhập thiên đạo mà đã biến hóa đến khôn lường, ngay cả hai vị thần tôn tạo ra nó cũng không thể hiểu được. Có lời đồn mỗi một trận pháp trong đó đều có thể điên đảo thế giới. Đáng tiếc chưa ai mở ra được đến tầng thứ ba.”
Tịch Thần hơi không tin tưởng lắm, hỏi lại:
“Ngài có nói phóng đại quá không thế? Một cái khóa xích đảo điên thiên địa? Chơi đùa cái gì vậy? Ngài nói nó lợi hại như thế, sao ta chỉ thấy nó là một cái khoen số tám bị hen gỉ thế kia?”
Khắc Lạp Ni đương nhiên cũng nhìn ra Cửu Cung Khóa bây giờ rất tồi tàn, nếu ai không có kiến thức, sẽ đơn giản mà cho rằng nó là sắt vụn không đáng đồng tiền. Hắn thở dài nói:
“Ngươi đừng không tin tưởng, nó dù sao cũng có một thời huy hoàng lẫy lừng. Cho dù bây giờ bản thân nó phế theo năm tháng, có lẽ là linh trí bị tổn thương, nhưng ngay cả như thế, bản mệnh nó vẫn tự phát ra trận pháp phòng hộ, lực lượng rất cường đại đấy!”
“Trận pháp phòng hộ? Chính là cái này?” Tịch Thần dùng linh thức vuốt ve lớp kết giới bên ngoài, có vẻ mềm mại rồi lại rất dẻo dai.
Quả nhiên, thế giới này còn rất nhiều thứ kỳ diệu chờ nàng đi tìm tòi nghiên cứu.
Khắc Lạp Ni gật đầu giải thích:
“Trận này gọi là Cửu Chuyển Linh Trận, là trận đặc thù và cũng lợi hại nhất của cái khóa thứ nhất đấy. Lấy chín chín tám mươi mốt phương vị tuần hoàn vận hành, hoàn toàn không có kẽ hở và không dễ phá vỡ. Thường loại trận này được các gia tộc hay môn phái lớn sử dụng làm phòng hộ đại trận, hay hoặc giam giữ một kẻ nào đó, hắn sẽ không dễ dàng mà thoát ra được.”
Tịch Thần chú ý không phải ở điểm này, mà nhíu mày hỏi:
“Theo ý ngài thì nó đang bảo hộ cho Thiên Thu Họa? Khó công phá như thế, sao chúng ta giải được?”
Khắc Lạp Ni tường tận nói cho nàng nguyên do:
“Kỳ thật! Ta định cho kết giới của Vĩnh Sinh Thành va chạm với nó, nó là không gian chứa trận pháp thiên biến vạn hóa, mà Vĩnh Sinh Thành lại chứa linh hồn không đi siêu sinh, đạp vỡ mọi định luật của luân hồi. Cho nên ta cảm thấy, chúng ta có lẽ khắc được nó.”
Tịch Thần nghe cái hiểu cái không, lo lắng nói:
“Nghe có vẻ như rất nguy hiểm, ngài cũng nói Vĩnh Sinh Thành mới chỉ được củng cố, nếu xảy ra va chạm rồi lại có biến cố thì e là…”
Khắc Lạp Ni mỉm cười an ủi:
“Không sao đâu, ta cảm thấy Vĩnh Sinh Thành hoàn toàn không dễ mai một thế được, có một cái Hồn Vực sừng sững nơi đó, chấp pháp đội bất quá lại vào trong bòn rút linh hồn chi lực sẵn tiện tinh lọc ác quỷ là được chứ gì. Hơn nữa, Cửu Cung Khóa hiện tại cũng đã suy yếu, ta cảm giác xác suất phần thắng của chúng ta vẫn rất lớn. Dù sao, đây cũng là cách cuối cùng rồi!”
Tịch Thần nghe vậy, thở dài đồng ý.
Nàng nói mà, quả nhiên lại là hố!
Nhân sinh trên đời, nơi nơi đều có hố sâu vực thẳm.
Hai người thương thảo kế sách, đang lúc Khắc Lạp Ni chuẩn bị dẫn động kết giới chi lực của Vĩnh Sinh Thành đi va chạm với Cửu Cung Khóa, thì có hai nơi trong không gian, một bên trái và một bên phải cùng lúc xảy ra biến động.
Bên phải thình lình nhảy ra một vòng xoáy lỗ đen sâu hun hút, các lớp năng lượng dật tán ra ngoài, hỗ trợ xây đắp lên từng khối gạch vuông mỏng màu đen. Hàng ngàn hàng vạn khối gạch lắp ráp lại với nhau, nhanh chóng xây lên một cái đường hầm dài cổ kính.
Còn bên trái đột nhiên mọc lên một cây cổ thụ xanh um tùm, các nhánh rễ và gốc túa ra dày đặc, bám chặt lên các nóc động của không gian. Giữa đại thụ có một con hốc mắt hình thoi dài hơn nửa thân người, lúc này đang nhấp nháy động đậy.
Tịch Thần quan sát hai bên, nhíu mày, nghiêm sắc mặt mà nói:
“Hình như có người đến!”
Thanh âm của Khắc Lạp Ni vội vã truyền ra:
“Chắc chắn là Họa Cốt Hồng Quân, hoặc là Thanh Hoan đến để tìm Thiên Thu Họa. Họa Cốt Hồng Quân có một cái Lăng Hư Kính, có lẽ hắn sẽ dùng nó để phá Cửu Cung Khóa. Cho nên ngươi tạm thời trốn vào Vĩnh Sinh Thành lánh mặt đi, có thể chúng ta sẽ không cần tốn kết giới và linh hồn chi lực đấy!”
Tịch Thần cũng nghĩ đến, lúc này trốn vào Vĩnh Sinh Thành là một biện pháp không tồi, vì vậy nàng đưa tay sờ khuyên tai, trong nháy mắt nàng đã đứng ở trong Vĩnh Sinh Tế Đàn, cùng Khắc Lạp Ni đứng chung một chỗ, quan sát một mặt gương đồng thông đến tình cảnh bên ngoài.
Ngay lúc thân ảnh của Tịch Thần biến mất, thì Thanh Hoan mặc áo bào xanh lá, sau lưng đi theo khói đen là Họa Cốt Hồng Quân cũng một chân bước ra từ đường hầm cổ kính.
Bên trái, hoa thụ nở bung, mắt thụ nhấp nháy mãnh liệt, sau đó Dịch Dao đạp Lệ Sinh Hoa cũng bước ra tới.
Hai bên chạm mắt, cho nhau giằng co.
Đôi mắt Thanh Hoan bất chợt híp lại, mím môi nhìn thiếu nữ áo trắng đạp hoa ở đối diện, trong lòng dậy sóng mãnh liệt.
Ngoài hắn ra, cư nhiên còn có người khác biết được nơi này?
Nàng đến đây với mục đích gì?
Về phần Dịch Dao, nàng cũng khá bất ngờ khi gặp được Thanh Hoan và lũ khói đen đi sau lưng hắn.
Thủ lĩnh từng nói qua, nơi này không tồn tại người sống, nàng chỉ cần lấy được Cửu Chuyển Linh Trận thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Người trước mặt là ai đây? Mục đích có xung đột với nàng hay không?
Dịch Dao ngó mắt thấy một cái xích khóa xanh lục nằm ở không trung, biết nó chính là Cửu Chuyển Linh Trận, vì vậy cảnh giác nhìn hai người, hỏi:
“Các ngươi là ai, có mục đích gì?”
Thanh Hoan giật giật miệng định nói, Họa Cốt Hồng Quân đã bay ra, cười khằng khặc chế nhạo:
“Tiểu nữ oa, xâm nhập địa phận của người khác mà còn hỏi với giọng điệu điều tra đó thì thật là không lễ phép chút nào! Thật là thói đời ngày nay, tiểu bối xem tiền bối chẳng ra cái gì cả!”
Dịch Dao nhìn đống sương đen kia, lạnh giọng quát:
“Ngươi là cái thứ quỷ quái gì, cũng dám ở nhân gian tác quai tác quái!”
Họa Cốt Hồng Quân ồm ồm cười to, tiếng cười âm trầm lại khàn đặc được phát ra từ lớp sương khói càng làm cho hắn có vẻ kỳ quặc và thất thường:
“Tiểu nữ oa, nói chuyện cho cẩn thận vào, đừng tưởng đóa hoa dịch chuyển không gian của ngươi là lợi hại, một búng tay của ta là có thể bóp nát nó trong tích tắc!”
Nghe vậy, ánh mắt Dịch Dao co rụt lại, mặt mày xám tro, kinh hãi tột độ, bởi vì hắn vậy mà biết rõ lai lịch của đóa hoa này.
Nàng cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Họa Cốt Hồng Quân hừ lạnh một tiếng trở về sau lưng Thanh Hoan, Thanh Hoan thay hắn nói, giọng điệu khẳng định:
“Mục đích của ta là hủy diệt nó, người không liên quan chớ có can thiệp.”
Chỉ tay vào Cửu Cung Khóa, Thanh Hoan khẳng định rắn chắc.
“Không được!” Dịch Dao vội vã co lại mắt, điều khiển Lệ Sinh Hoa bay đến gần Cửu Chuyển Linh Trận, giơ tay định chộp lấy nó, ai ngờ được lại bị bắn ngược trở ra.
Ánh mắt có trong khoảnh khắc ngơ ngác, nàng nghĩ đến một chuyện, hình như thủ lĩnh cũng không biết rõ lắm đặc tính của Cửu Chuyển Linh Trận, hắn chỉ biết nó nằm ở Vùng đất thời gian, cho nên mới đặc biệt sai nàng đến làm nhiệm vụ này.
Tình báo có sai!
Cửu Chuyển Linh Trận, không đơn giản!
Thanh Hoan và Họa Cốt Hồng Quân đứng nhìn bàng quan, mặc kệ cho thiếu nữ kia làm trò vô ích.
Họa Cốt Hồng Quân hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ:
“Không biết tự lượng sức mình!”
Cửu Cung Khóa – là thứ mà một phàm nhân có thể phá được?
Có được năng lực không gian nho nhỏ, liền nghĩ mình thiên hạ đệ nhất?
Đây là suy nghĩ não tàn của lớp tiểu bối thời nay sao!
A! Nông cạn.