“Vậy hôm nay bọn hắn vì sao lại dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như thế?” Tiêu Nhạc nghiền ngẫm một hồi, nghĩ mãi cũng không ra lý do, vì thế nghi hoặc hỏi.
Lang Diễm dong binh đoàn xưa nay có thói quen kiêu ngạo, bá đạo. Diệt cỏ trừ tận gốc là tác phong quen thuộc của bọn hắn, hơn nữa bốn người bọn họ giết chết rất nhiều tiểu đội của Lang Diễm, tổn thất lớn như vậy, Hắc Lang càng nên hận không thể bầm thây vạn đoạn bọn họ mới phải?
“Trừ phi… là có việc trọng đại xảy ra, làm cho bọn hắn lực bất tòng tâm để ra tay. Cũng hoặc là… đi vội vã như thế để trốn tránh thứ gì đó… Hắc Lang tuy rằng cuồng ngạo, nhưng cũng rất tích mệnh."
Lục Vận nhìn xuống lòng bàn tay mình, hơi rũ mắt, giải thích nói.
Đối với Liên Minh Lính Đánh Thuê, nàng không thể biết tường tận tất cả, nhưng đặc tính của năm đại binh đoàn, nàng lại nắm giữ rõ ràng.
Ánh mắt Lục Vận sâu thẳm nhìn về phía chỗ sâu của Tử Vong đầm lầy, đáy mắt lóe lên một mạt ngưng trọng.
Nếu như là lý do đầu tiên, có lẽ không thể nào nói nổi. Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng nếu là lý do thứ hai… vậy Tử Vong đầm lầy có thứ gì… khiến Hắc Lang cũng phải sợ hãi bỏ chạy…
Lục Vận đột nhiên nghĩ tới lần này Lục gia gia chủ lệnh nàng bí mật tiến vào Địa Hoang Chiến Trường, nàng không khỏi nhíu mày.
Sẽ là thứ kia sao?
Nếu như là thứ kia… vậy thì nàng không thể không xông vào.
Mặt khác, nghe xong lời nói của Lục Vận, bốn người Tiêu Nhạc khẽ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hơi mờ mịt khó hiểu, lại xen lẫn một chút nhẹ nhàng.
Mặc kệ là vì cái gì, Lang Diễm dong binh đoàn lần này có thể bỏ qua không truy cứu tới cùng, cũng làm cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nếu như cùng Lang Diễm đánh lên, bằng thực lực của bốn người bọn họ, chưa chắc đã tránh được ma trảo.
Mặc dù Lục Vận cùng Doãn Nguyệt có giao tình, nhưng Lang Diễm thế mạnh người đông, Lục Vận chưa chắc sẽ đại nghĩa diệt thân mà vì bọn họ đối đầu với Lang Diễm.
Trong lòng bốn người có cùng ý nghĩ, đều tranh thủ thời gian đi hồi phục thể lực.
“Cũng không biết đoàn trưởng ở nơi nào, tách ra thời gian dài như vậy, ta thật sự có chút nhớ nàng!”
Cố Thành một bên băng bó vết thương, nhịn không được cảm khái nói.
Tiêu Nhạc nhìn hắn một cái, nhịn không được thở dài trong lòng. So với lúc trước, Cố Thành quả thật trưởng thành rồi rất nhiều, hắn giơ lên khóe miệng, nói:
“Lấy tính tình của nàng, nếu ta đoán không lầm, đoàn trưởng hẳn là tiếp tục đi vào bên trong thám hiểm, nói không chừng đang ở sâu trong Tử Vong đầm lầy đâu, chúng ta nhanh hơn tốc độ đuổi theo, có thể sẽ gặp được!”
Mẫn Lan ngồi bên cạnh nghe lời này, không khỏi nhíu mày hỏi ra tiếng:
“Ta nghe nói Tử Vong đầm lầy có vô số côn trùng độc vật, hơn nữa nhiều bẫy rập khó lường, cũng không biết đoàn trưởng có gặp nguy hiểm không?”
Bốn người nghe vậy, hơi thở nháy mắt có chút trầm trọng nặng nề, trong lòng hối hận tự trách không thôi.
Nếu không phải bọn họ một mực rời đi, Doãn Nguyệt như thế nào sẽ ở sâu trong Tử Vong đầm lầy mà đơn độc hành tẩu.
Một bên Lục Vận nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt chợt lóe, định nói gì đó.
Ai ngờ Cố Thành đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định tự tin nói:
“Các ngươi có phải hay không đã quên tiểu Thần Thần? Đoàn trưởng chắc chắn đi cùng với nàng, nàng lợi hại như vậy, đoàn trưởng sẽ không có nguy hiểm!”
“Nhưng lai lịch của nàng không rõ! Ai biết nàng có động cơ gì hay không?” Ánh mắt Tiêu Nhạc hiện lên không đồng tình nhìn Cố Thành, không rõ hắn vì cái gì sùng bái Tịch Thần như vậy.
“Không rõ lai lịch thì thế nào? Nàng không phải luôn ở lúc nguy hiểm ra mặt cứu chúng ta hay sao? Ta tin tưởng nàng sẽ không hại đoàn trưởng!” Thần thái của Cố Thành tự tin tràn đầy, ánh mắt lập lòe kiên định tín nhiệm, hắn cũng không biết vì cái gì sẽ kiên định bất di tin tưởng Tịch Thần.
Nhưng mỗi khi nghĩ thiếu nữ ốm yếu gầy gò lại như có vô cùng vô tận bản lĩnh kia, hắn lại không tự giác mà an tâm, tin tưởng nàng sẽ không hại bất kì người nào trong bọn họ.
Tiêu Nhạc thấy hắn cố chấp như vậy, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Cố Thành hiển nhiên đã hóa thành fan não tàn, sự sùng bái đối với Tịch Thần có khi đã muốn vượt qua cả Doãn Nguyệt.
Cái này có được tính là khuỷu tay quẹo ra ngoài hay không đây?
“Tiểu Thần Thần là ai?” Lục Vận đột nhiên nghe thấy một cái tên mới lạ như vậy, không khỏi tò mò hỏi.
Nghe giọng điệu của Cố Thành, có vẻ người được nhắc đến giống như rất lợi hại, phải biết tiểu tử này trước nay là khối xương cứng khó dạy dỗ. Ngoài Doãn Nguyệt ra, ai hắn đều không chịu phục.
Hiện tại lại để cho nàng nghe được hắn cư nhiên bảo vệ một người xa lạ, thật là ngoài ý muốn!
Tiểu Thần Thần kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tiêu Nhạc đón ánh mắt hứng thú bừng bừng từ Lục Vận, bỗng nhiên có chút không biết nói cái gì cho phải. Hắn đối với việc Tịch Thần xuất hiện trong đoàn của bọn họ, luôn là có một loại cảnh giác tâm tư. Tuy rằng có lúc tưởng mời chào nàng vào đoàn, nhưng hắn như cũ không dám thả lỏng quan sát.
Không chờ Tiêu Nhạc ra tiếng, Cố Thành đã giành trước mà nói:
“Tiểu Thần Thần tên là Tịch Thần, nàng rất lợi hại, đã cứu chúng ta mấy lần, thậm chí còn là thành viên dự bị của Dạ Nguyệt binh đoàn!”
Cố Thành đắc ý nói.
Xoát!
Ba cặp mắt đồng loạt nhìn về phía hắn, trong mắt có hàm ý rõ ràng, Tịch Thần khi nào thì trở thành thành viên dự bị?
Mặc dù bọn họ đã từng mời chào qua, nhưng nàng kia lúc ấy không chịu gia nhập được không?
Cố Thành bị ba cặp mắt nhìn chăm chú, lại không có một chút ngượng ngùng, ánh mắt sáng rọi nhìn Lục Vận.
Khóe miệng Lục Vận hơi co giật, trong lòng dở khóc dở cười, đây là kiểu giải thích gì chứ?
Nàng hỏi chính là người kia có lai lịch như thế nào, năng lực bao lớn?
Cố Thành chỉ nói nàng kia lợi hại, nhưng ai biết lợi hại như thế nào?
Cái này cùng không nói có gì khác nhau?
Trong lòng Lục Vận có chút không cao hứng. Doãn Nguyệt thà rằng chấp nhận mời chào một người xa lạ, thế nhưng lại từ chối sự gia nhập của nàng.
Nữ nhân không có ánh mắt!!!
Mà một chỗ khác, ngay lúc này.
Phanh!
“Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào? Tổ Nhi rốt cuộc đi đâu rồi? Các ngươi thật đúng là một đám phế vật! Đường đường là đặc huấn hộ vệ, cư nhiên không bảo vệ được tiểu thư, nàng nếu có mệnh hệ gì, các ngươi cũng đừng mong sống!”
Lâm Vu Kiệt giơ tay đấm vào thân cây, sắc mặt khó coi hung tợn nhìn một đám hộ vệ, từng chữ nặng nề mà mắng nhiếc.
Đám hộ vệ cúi đầu, im như ve sầu mùa đông, thân hình không ngừng run lên.
Đánh mất đại tiểu thư là do bọn họ thất trách, nhưng nếu không phải nàng nhất thời hiếu thắng khởi động trúng cơ quan, như thế nào sẽ bị lạc…
Nhưng những lời này, cho bọn hắn mười cái lá gan cũng không dám lớn tiếng nói ra.
Vị thiếu gia chi thứ này nhìn như ôn hòa, thông tình đạt lý kì thật cũng không như mặt ngoài biểu hiện. Mà tính tình âm ngoan độc ác, nhai đến xương cốt cũng không chừa.
“Nói! Các ngươi như thế nào không mở miệng! Đều câm hết rồi sao?”
Lâm Vu Kiệt thấy một đám người im re, tâm tình càng thêm bực bội, những người này, quả thật là phế vật…
Tức chết hắn!
Trong lòng lại nôn nóng không thôi! Không biết Lâm Tổ Nhi hiện tại đang ở nơi nào.
Cũng không phải hắn có bao nhiêu yêu thương nàng, mà là nàng nếu có mệnh hệ gì. Sau khi trở về gia tộc, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt!
Tất cả đều do nàng điêu ngoa tùy hứng gây ra cớ sự. Sớm biết như thế, hắn liền không nên vì một chút ích lợi mà dắt theo nàng đi thám hiểm.
Càng nghĩ càng tức, Lâm Vu Kiệt lại đấm mấy phát vào thân cây.
Thân cây rung rinh không ngừng, nhưng kì dị là không có bị ngã đổ.
“Vu Kiệt thiếu gia! Ngươi bình tĩnh một chút, trước mắt chúng ta cần phải rời đi nơi này, mới có thể tìm được tiểu thư!” Nhị trưởng lão suy yếu nhưng cũng không mất uy nghiêm nói.
“Nhị trưởng lão, những lời ngươi nói ta đều biết, nhưng ngươi kêu ta làm sao bình tĩnh được. Chúng ta đã đi suốt mười ngày, nhưng không đi ra được chỗ này, ta làm sao lại không nóng nảy. Ngươi có cách gì sao nhị trưởng lão?” Lâm Vu Kiệt sắc mặt trầm xuống, bực bội nói.
Nhị trưởng lão hiếm thấy được nhíu mày, thở dài nói:
“Ta làm sao có cách nào, tình huống của nơi này càng giống như là trận pháp truyền thuyết trong sách cổ nói đến. Lâm gia chúng ta lại không phải trận pháp thế gia, không có được điển tịch truyền thừa, huống hồ là phá giải được nó!”
Sắc mặt Lâm Vu Kiệt hơi hôi bại, thất vọng nói:
“Chẳng lẽ chúng ta phải bị nhốt ở nơi này cả đời?”
Nhị trưởng lão không vui, chân mày kẹp chặt, bộ dáng mỏi mệt. Sau một hồi hắn suy nghĩ tới cái gì, ánh mắt khẽ sáng lên:
“Ta nhớ ra rồi! Phía trước chúng ta gặp được người của Thiết Huyết dong binh đoàn, bọn họ phải chăng cũng đã vào đây rồi?”
Lâm Vu Kiệt nghe thấy nhị trưởng lão nhắc tới Thiết Huyết dong binh đoàn, ánh mắt trầm xuống, biểu tình dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:
“Việc này thì có liên quan gì đến bọn họ?”
Nhị trưởng lão có chút bất đắc dĩ nói:
“Khả năng Vu Kiệt thiếu gia ngươi không biết, Lăng gia chính là trận pháp thế gia từ cổ xưa truyền xuống nhiều đời, mà đoàn trưởng Thiết Huyết binh đoàn càng là trưởng tử Lăng gia, có lẽ hắn biết chút cái gì… nói không chừng bọn họ hiện tại đã đi ra khỏi trận pháp!”
Ánh mắt Lâm Vu Kiệt hơi giật mình, hắn cũng không ngờ tới, Lăng Quang thế nhưng lại là người của Lăng gia, hơn nữa bối phận còn cao như thế.
Lâm gia cùng Lăng gia, còn có mặt khác hai đại gia tộc, chính là tứ đại cổ tộc có địa vị lớn nhất Hoang Vực giới.
Mà hắn, phía trước còn đắc tội Lăng Quang?
Khuôn mặt Lâm Vu Kiệt nháy mắt khó coi lên, sự thật này bảo hắn như thế nào chấp nhận được?
Trong lòng hắn đối với Lăng Quang càng thêm hận cùng khinh bỉ:
Ngươi đường đường là trưởng tử Lăng gia, không ở nhà chấn hưng gia tộc, lại cùng một giới lính đánh thuê đi trộn lẫn cùng nhau là muốn làm gì?
A!
Sắc mặt Lâm Vu Kiệt vặn vẹo dữ tợn, dung nhan tuấn mỹ vì vậy mà trở nên xấu xí rất nhiều.
Nhị trưởng lão không biết được Lâm Vu Kiệt tưởng cái gì trong lòng, nhưng nhìn thấy biểu tình của hắn, cũng biết là hắn không có suy nghĩ gì tốt đẹp, không khỏi cảnh cáo nói:
“Vu Kiệt thiếu gia, Lăng Quang cùng ngươi đều xuất thân từ thế gia đại tộc, hắn không phải quả hồng mềm tùy tiện bị ngươi khi dễ, ngươi nên thu hồi những suy nghĩ không thực tế, Lâm gia sẽ không vì ngươi mà đắc tội với Lăng gia, cũng như hai đại gia tộc còn lại. Hiện tại, chúng ta có việc quan trọng phải làm, đó chính là lần theo dấu vết mà bọn họ để lại, tìm cách đi ra trận pháp!”
Lâm Vu Kiệt nghe thấy lời cảnh cáo của nhị trưởng lão, trong lòng hơi hơi cười lạnh, một mạt tàn nhẫn xẹt qua đáy mắt, lại bị hắn cúi đầu che lấp.
Ha hả, hắn mặc dù cũng là thiếu gia, thiên phú xuất chúng, nhưng chỉ là một chi thứ của dòng bên, Lâm gia như thế nào sẽ vì hắn…
Đối với Lâm gia, hắn chỉ là một vật hi sinh tùy thời có thể đưa đi ra chịu chết, phục vụ ích lợi cho bọn họ thôi.
Ngay cả một nô tài như Nhị trưởng lão, đều có thể cho hắn xem sắc mặt.
Hắn ẫn nhẫn, lòn cúi bao nhiêu năm nay, đi nịnh bợ đại tiểu thư điêu ngoa như khổng tước kia, mới có được như ngày hôm nay.
Hắn sẽ không ngu ngốc mà đem tiền đồ của mình hủy hoại trong sớm tối!
Nếu có một ngày, hắn thoát khỏi Lâm gia, trở thành cường giả một phương, người đầu tiên hắn đạp dưới chân, nhất định sẽ là nhị trưởng lão.
“Hết thảy đều nghe nhị trưởng lão phân phó!” Lâm Vu Kiệt cúi đầu, giả vờ ngoan ngoãn nói.
Nhị trưởng lão vuốt vuốt râu, phất tay ý bảo mấy tên hộ vệ:
“Đi thôi!”