Vết thương trên da thịt, còn có thể dùng thuốc kháng cự. Nhưng mà vết thương trên linh hồn lại khó mà cứu chữa.
Phanh!
A!
Dạ Nguyệt binh đoàn lại có thêm một người đoàn viên nữa ngã xuống, tiếng kêu kia thảm thiết thấu tận trời.
Từ một binh đoàn có mười mấy người, đến thời điểm hiện tại, chỉ còn lại bảy người còn có thể chống trụ.
Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp, một thiếu niên gầy ốm cùng với một người tráng hán trên bắp tay có một vết sẹo.
Bảy người bọn họ là thành viên chủ chốt của Dạ Nguyệt binh đoàn, cũng là những người có thực lực và kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Có thể kháng cự lâu như vậy, ít nhiều do bảy người phối hợp ăn ý và chặt chẽ, nhất thời không làm cho chấp pháp đội có cơ hội đột kích lỗ hổng.
Nhưng mà thời gian càng kéo dài đối với tình huống của bọn họ càng thêm bất lợi, y phục của bảy người chật vật bất kham, mồ hôi chảy đầy đầu, trong mắt che kín tơ máu.
Nhưng bảy người kiên cường thẳng lưng, tín nhiệm đem phía sau lưng giao cho đồng đội, không có ai ra đường rẽ hay rớt dây xích, căng thẳng mà kiên trinh nâng đỡ cho nhau. Cho dù cánh tay cầm vũ khí đã run rẩy yếu ớt, nhưng không có ai dẫn đầu buông xuống, cắn răng chiến đấu.
Ngay cả đội trưởng chấp pháp đội cũng không khỏi nhìn bảy người bằng ánh mắt tán thưởng.
Thật lâu trước đây, lâu đến nỗi hắn cũng không nhớ rõ thời gian chính xác là khi nào. Có rất nhiều người đi vào nơi này, cũng kháng cự mãnh liệt, nhưng cuối cùng chỉ có một kết cục.
Những người này… có thể xem như là ưu tú nhất trong đám kẻ ngoại lai xâm nhập.
Chỉ tiếc…
Đội trưởng chấp pháp nặng nề thở dài, ánh mắt lập lòe sát ý. Lập trường bất đồng, một bên là nhân loại, một bên là linh hồn vĩnh sinh bất diệt. Nếu không may đụng phải, chỉ có thể là không chết không ngừng.
Mặc kệ ngươi ở bên ngoài là rồng hay là hổ, tới Vĩnh Sinh Thành rồi, ngươi chỉ có thể là chất dinh dưỡng.
Đây là ý niệm tồn tại cũng như tôn chỉ đã cắm rễ sâu tận trong linh hồn của mỗi một người chấp pháp đội. Truyền thừa từ đời này sang đời khác, chưa từng muốn thay đổi, cũng chưa từng làm trái mệnh lệnh.
Chiến đấu vẫn còn ở tiếp tục.
Mà bên trong trụ sở, lúc này bỗng nhiên vang lên một tiếng “oành vang” chấn động đến mặt đất dường như muốn rung chuyển.
Thân ảnh trong suốt của đội trưởng chấp pháp hơi cứng đờ, hắn nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi biến đổi, nhanh chóng dặn dò những người còn lại, mà hắn đã lùi lại thật nhanh, muốn xem trong trụ sở đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhớ rõ mặt trên từng cảnh cáo qua, trong trụ sở có một tòa truyền tống trận thập phần ẩn nấp, vị trí xuất hiện không cụ thể. Quan trọng là, truyền tống trận này với một cái ở Hồn Vực - là liên thông.
Nói cách khác, nếu sinh vật ở Hồn Vực đột phá vách chướng, thông qua truyền tống trận đến được nơi đây, vậy đối với Vĩnh Sinh Thành mà nói là một hồi tai nạn mang tính hủy diệt.
Đội trưởng chấp pháp càng nghĩ càng khẩn trương, bộ pháp càng thêm nhanh nhẹn như liệp báo.
Lúc này ở một góc nào đó của trụ sở, lốc xoáy giữa không trung đã hình thành hơn một nữa, mơ hồ trong lốc xoáy hiện ra một cây cầu trắng dài, tuy rằng mục nát cũ kỹ, nhưng tốc độ kéo dài của nó quả thật liền như tia chớp.
Không đến hai giây, cuối đoạn cầu xuất hiện một đạo hắc ảnh, “phốc xuy” một tiếng, từ cuối cầu truyền tống nhảy tới trên mặt đất.
Thân cao mét rưỡi, đầu đội mũ trùm, y phục là pháp bào với hoa văn đen nhánh làm tiêu chí, không phải Tịch Thần thì là ai đây.
Chỉ là, nàng mới từ cầu truyền tống nhảy đi ra, còn chưa kịp làm rõ trạng huống xung quanh, bản năng đã cảm giác được nguy hiểm cùng với một tiếng vũ khí xé gió truyền đến.
Kèm theo là một giọng nói khàn khàn đầy lạnh lùng và nguy hiểm:
“Thật không nghĩ tới còn sẽ có cá lọt lưới! Bản lĩnh không tồi đâu… thế nhưng có thể bình an từ trong Hồn Vực đi ra, chứng tỏ lực lượng linh hồn đã cường đại hiếm có. Thật là trời cũng giúp ta, có chất dinh dưỡng cường đại như ngươi, Vĩnh Sinh Thành trong vòng năm mươi năm không cần phải lo lắng sụp đổ! Ha ha!”
Đội trưởng chấp pháp liếm liếm đôi môi tái nhợt khô khốc, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một ngọn lửa hưng phấn cùng kích động.
Roi sắt đã mang theo kình phong bức người đến gần, Tịch Thần hiểm hiểm ngửa người ra sau, roi sắt “vụt” một tiếng cọ qua lưng nàng, khí thế sắc bén khiến cho áo choàng “roẹt” rách ra một đường dài.
Chưa đợi nàng kịp định thần, roi sắt lại như có một đôi mắt đầy linh tính, nó thấy mục tiêu dễ dàng tránh toát, có thể nào cam lòng buông tha, nó vậy mà uốn éo một trận, xoay chuyển trở lại đây.
Tịch Thần không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng dâng lên cái chắn tinh thần lực làm bảo hộ, mặt khác vô số điều tinh thần lực kết thành võng hướng phía ngoài đẩy văng ra.
Đinh!
Năng lượng vô hình ở không trung va chạm, cọ xát ra hỏa hoa, cho nhau giằng co.
Đội trưởng chấp pháp thấy cảnh này, hai mắt co rụt lại, không thể tin tưởng mà thốt lên:
“Sao có thể? Ngươi làm sao mà biết cách vận dụng lực lượng linh hồn?”
Từ lúc hắn chấp hành nhiệm vụ tới nay, lần đầu tiên gặp qua sự tình quỷ dị như thế. Hắn gặp qua rất nhiều kẻ từ bên ngoài xâm nhập tiến vào, bọn họ đều có một loại năng lượng, nhưng nó đến từ trong thân thể, không đáng gây sợ hãi.
Nhưng… Trước mắt người này, lại có thể giống hắn tùy tâm sở dục mà vận dụng lực lượng của linh hồn.
Chẳng lẽ, nàng cũng là linh hồn thể?
Nhìn kĩ một hồi, hắn lại lắc đầu, hơi thở người sống nồng nặc như vậy, hẳn là không có lầm.
Trong khoảng thời gian hắn suy nghĩ, thì Tịch Thần cũng đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Nàng phát hiện, ngay khi tinh thần lực của mình đụng chạm tới thanh roi sắt kia, thì tinh thần lực giống như bị một căn xúc tu bám lên, mãnh liệt lôi kéo rút ra, roi sắt đang nỗ lực hút đi tinh thần ti của nàng.
Ánh mắt Tịch Thần hơi trầm xuống, dồn hết tinh lực toàn bộ giằng co, nhưng mà mặc kệ nàng làm cách gì, tinh thần lực vẫn một chút một chút bị hút đi.
Ý đồ muốn rút trở về hay chặt ngang sở hữu tinh thần lực, cũng không được.
Tịch Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên phía không trung, không biết khi nào thì, nơi đó đã xuất hiện một khối rubic hình vuông khổng lồ, treo lưng lửng trên không tựa như hải thị thận lâu, khối rubic được bao vây bởi một cái chắn trong suốt, nhưng xung quanh cái chắn lại tản ra một cỗ hấp lực, tựa như sóng biển lăn tăn, hình thành từng đạo nếp uốn dồn dập dật tán ra bên ngoài.
Tịch Thần có thể tinh tường nhận ra, tinh thần ti của nàng, chính là từ roi sắt chảy về phía khối rubic trên không kia. Mắt thấy tinh thần lực như nước chảy ồ ạt, không có xu hướng muốn dừng lại, Tịch Thần cũng cảm thấy có chút gấp gáp. Thức hải đã vang lên hồi chuông cảnh báo, báo hiệu lực lượng tinh thần sắp có xu hướng cạn kiệt.
Càng là khẩn trương, Tịch Thần là càng thêm bình tĩnh.
Bất quá, bình tĩnh cũng không có dùng, nàng thử hết mọi cách, đều không thể thu hồi hay chặt đứt lực lượng của chính mình. Roi sắt tựa như keo bôi trên da chó, không có cách nào gỡ ra.
Đội trưởng chấp pháp hơi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiêu thức của mình có thể sử dụng, sau đó không khỏi cười mỉa mai:
“Cho dù ngươi có thể sử dụng lực lượng linh hồn thì thế nào? Nó chỉ khiến cho tốc độ hóa thành chất dinh dưỡng của ngươi nhanh hơn mà thôi! Nhân loại, nhận mệnh đi!”
Tịch Thần hai đầu lông mày gắt gao nhíu lại, trong óc cũng chấn động “ong ong” một mảnh.
Cự thạch thú thấy nàng như vậy, không khỏi chống thân thể lên, cái đuôi vung ra, ý đồ ném rớt roi sắt.
Vụt!
Chỉ là, cái đuôi nó một hơi xuyên qua roi sắt, đánh tới mặt tường phía sau.
Ầm!
Mặt tường chỉ hơi chấn động, sau đó trở về bình tĩnh.
Khuôn mặt của cự thạch thú không khỏi ngơ ngác một chút.
Tịch Thần nhắm nghiền mắt, lại tinh chuẩn mà túm lấy cái đuôi của nó mạnh mẽ kéo về, giọng nói nhiễm vài phần bực bội nói:
“Đừng lộn xộn!”
Cự thạch thú trừng nàng một cái, nhưng rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn, chỉ là tứ chi cứng đờ căng chặt, tùy thời phát động công kích.
Đội trưởng chấp pháp lại một lần nữa thở ra, hắn cứ tưởng rằng, nàng sẽ có át chủ bài lợi hại.
Dù sao nàng là người sống đầu tiên có thể an bình từ Hồn Vực đi ra, hẳn là có chút bản lĩnh, hắn sẽ không khinh địch.
Sự thật là cũng là như thế, nàng so với đám người ngoài kia, phải mạnh hơn mấy lần. Không chỉ có thuần thục điều động lực lượng linh hồn mà còn có thể cùng roi sắt giằng co lâu như vậy. Khác hẳn với đám người ngoài kia, bất kham một kích.
Mắt thấy Tịch Thần sắp không chống đỡ nổi nữa, bởi vì hai bên trán của nàng có gân xanh nổi lên, mồ hôi từ hai bên thái dương chảy xuống.
Dưới lớp mũ trùm đen, khuôn mặt của nàng trắng nhợt như tờ giấy.
Trong thức hải, cũng không yên ổn.
Tinh thần lực, chính là cây trụ chống đỡ cho linh hồn. Nếu cây trụ này ngã xuống, chỉ có một kết cục!
Hôi phi yên diệt! Cặn bã cũng không dư thừa.
“Chủ nhân?” Tiểu Hắc ở phía sau lưng ngờ ngệch nhìn Tịch Thần, trúc trắc hỏi ra hai chữ.
Rõ ràng trong mắt của Tiểu Hắc chỉ có hai đốm lửa nhảy lên, nhưng Tịch Thần lại xác định được quan tâm cùng nóng lòng muốn thử.
Tịch Thần suy yếu mỉm cười, lắc đầu trấn an hắn:
“Yên tâm, ta không sao!”
Linh hồn của tiểu Hắc không thể nghi ngờ là rất mạnh, thậm chí có thể ngang ngửa với nàng. Nhưng đối mặt với tình huống này, hắn ra mặt cũng chỉ có thể bị hút cạn trở thành thây khô.
Làm một người chủ nhân có trách nhiệm, Tịch Thần sao có thể đem ma phó của mình ra làm thành lá chắn, còn mình thì tham sống sợ chết trốn đến phía sau?
Tịch Thần bật cười, trong lòng có chút chế giễu, cả hai đời nàng khó khăn lắm mới tìm được một ma phó hợp tâm ý. Thế mà lúc này lại sắp phải chia biệt, nếu nàng không may bị hút khô, thì khế ước cũng vì vậy loại trừ, kết cục của tiểu Hắc chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.
Ai! Đều là mệnh khổ!
Nhưng, ngay lúc Tịch Thần đã không còn bất kì hi vọng xoay chuyển nào, thì thức hải đột nhiên chấn động, lực lượng tinh thần màu đỏ tươi tựa như đang ngủ say mà bị đánh thức nửa chừng, nó trở nên tàn bạo và hung hãn. Giống như một con hung thú, nó há mồm to như nuốt chửng thứ gì, khiến cho cả thức hải như cuộn trào sóng lớn.
Mà tinh thần lực trong suốt vốn dĩ đang bị roi sắt hút đi, đột nhiên ngừng lại, thậm chí phía sau này lôi kéo, toàn toàn vẹn vẹn trở về thức hải.
Kinh thiên đại xoay người.
Có lực lượng tinh thần màu đỏ ở hậu phương níu giữ, tình thế quả thật xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.
Lúc này đây, Tịch Thần đã chuyển tư thế từ bị động sang chủ động.
Không phải là roi sắt bám nàng, mà là nàng bám nó.
Roi sắt rung chuyển dữ dội, cái chắn rubic cũng có mãnh liệt biến hóa, lúc này không phải là hút vào trong, mà bị lôi kéo ra phía ngoài.
Không qua bao lâu, Tịch Thần đã cảm nhận được toàn bộ tinh thần lực của nàng đã trở về chốn cũ.
Nhưng mà, lực lượng tinh thần màu đỏ, cũng không có đình chỉ!
Nó vốn dĩ đang ngủ say, đột nhiên cảm nhận được có kẻ muốn xâm chiếm địa bàn của nó, rời giường khí cùng đói khát lâu năm, khiến cho nó táo bạo và tức giận không thôi. Hơn nữa phát hiện lực lượng của kẻ xâm nhập có lợi cho nó, nó sao có thể buông tha?
Tịch Thần đột nhiên quỷ dị mà cảm nhận được, lực lượng tinh thần màu đỏ lúc này đang ở trạng thái tinh phân. Nửa bên tức giận, nửa bên vui vẻ. Nửa bên táo bạo, nửa bên hưng phấn.
Tịch Thần càng thêm tò mò thứ trú ẩn trong thức hải của nàng rốt cuộc là cái quỷ gì? Thế nhưng còn có cảm xúc mâu thuẫn như vậy?
Thức hải không ngừng có năng lượng mới chuyển vào, lại bị lực lượng tinh thần màu đỏ đâu vào đấy luyện hóa, không ngừng duy trì cân bằng giữa nó và tinh thần lực trong suốt của Tịch Thần.
Tịch Thần tựa hồ hiểu ra thêm được một cái kỹ năng.
Duy trì cân bằng! Duy trì cân bằng!
Chỉ cần cân bằng này bị đánh vỡ, nó liền sẽ xuất hiện.
Tịch Thần híp mắt, suy nghĩ sâu xa.
Cùng lúc đó, nàng tựa hồ nghe được một tiếng vỡ tan.
Răng rắc!
Ầm ầm!
“Không!”
Đội trưởng chấp pháp đột nhiên ngẩng đầu nhìn khối rubic treo trên không, kinh hoàng la lên một tiếng.
Nhưng sau đó, linh hồn của hắn lại một trận vặn vẹo, phốc một tiếng!
Vỡ ra thành điểm điểm tinh quang.
Roi sắt cũng giống như kết cục của chủ nhân nó.
Đùng đoàng! Rắc!
Tịch Thần vừa lúc ngẩng đầu, cái chắn bao vây khối rubic đột nhiên nứt ra một cái khe nhỏ, hấp lực bao trùm mà đến. Trong lòng thầm giật mình, nàng dùng tinh thần ti truyền cho tiểu Hắc một câu:
“Tiểu Hắc! Giúp ta bảo vệ những người ở ngoài kia! Còn ngươi, cắn nuốt được bao nhiêu thì cắn nuốt, chỉ cần không phá vỡ quy tắc của nơi này!”. Truyện Huyền Huyễn
Tịch Thần hoàn toàn tin tưởng ma phó của chính mình, hắn chính là tiểu cường ở trong Hồn Vực gian nan sinh tồn, trưởng thành đến nông nỗi hôm nay. Đối phó với chấp pháp đội của Vĩnh Sinh Thành, quả thật là quá dễ dàng như một bữa ăn sáng.
“Đã biết, chủ nhân!”
Tiểu Hắc trúc trắc trở lời nàng, hai đốm lửa nơi đáy mắt hơi bừng sáng một mạt hưng phấn.
Hắn có thể không hiểu hoàn toàn câu của chủ nhân, nhưng đối với hai chữ “cắn nuốt” hắn lại cực kỳ mẫn cảm.
“Cắn nuốt” tương đương với - có đồ ăn!
Trên tay Tiểu Hắc xuất hiện một thanh trường thương màu bạc, mũi thương sắc bén uy vũ, không nói một lời, bôn tật đi ra ngoài.
Tịch Thần nhìn Tiểu Hắc, hơi chút thất thần. Tiểu Hắc - đã có thể làm đến một bước, đem linh hồn chi lực huyễn hóa thành vũ khí, cung chính hắn sử dụng.
Ý thức chiến đấu quá cường đại, phảng phất trời sinh đã là chiến thần.
Thu hồi tầm mắt, Tịch Thần ngẩng đầu, khối rubic chuyển động dữ dội, bay nhanh hiện ra các mặt lập phương, cuối cùng dừng hình ảnh ở một mặt vuông đen nhánh, trên đó mơ hồ lộ ra hình dáng của một tế đàn.
Nàng hơi hơi kích phát lực lượng tinh thần màu đỏ, nàng nương theo một cỗ lực hấp cuốn đi lên mặt lập phương tế đàn kia.
Bên ngoài, mọi người vốn đang chiến đấu, thình lình nghe thấy tiếng động này, cơ hồ là dừng động tác, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
Các thành viên trong đội chấp pháp đồng loạt biến sắc mặt, cho nhau thăm hỏi:
“Sao lại thế này?”
Không ai có thể trả lời được, các chấp pháp đội viên ngơ ngác nhìn nhau.
Trong lòng, mạc danh dâng lên nguy cơ cảm.
Mà cũng nhờ việc này, bảy người Dạ Nguyệt binh đoàn có đươc một cơ hội thở dốc:
“Hô! Chuyện gì xảy ra?”
Trong tay nắm chặt trường cung, Cố Thành ngẩng đầu khiếp sợ hỏi.
Những người khác, biểu tình đều để lộ ra nghi hoặc.
Doãn Nguyệt bình tĩnh nhìn một tòa tế đàn dần hiển lộ ra tới, trong lòng có một suy đoán không quá chân thật, lầm bầm nói:
“Chẳng lẽ là…”
Tiêu Nhạc đứng ở bên cạnh, quay sang hỏi:
“Đoàn trưởng! Ngươi nói cái gì?”
Doãn Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có gì!”
Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, từ trong trụ sở đi ra một người thiếu niên, tay hắn cầm một thanh trường thương hai mét, thân hình như u linh nhanh chóng tới gần.
Doãn Nguyệt mấy người đồng thời căng thẳng, tay nắm vũ khí chặt đến mức gân xanh đều nổi lên.
Tâm của Doãn Nguyệt không khỏi trầm xuống, người này so với đội trưởng chấp pháp, cho nàng cảm giác còn muốn nguy hiểm hơn.
Tiểu Hắc xuyên qua vô số chấp pháp đội, vừa lúc đứng ở trung gian của chấp pháp đội cùng với bảy người của Dạ Nguyệt binh đoàn.
Tiểu Hắc liếm liếm môi nhìn xung quanh, giơ lên trường thương một phen đâm ra.
Sở hữu đội viên của chấp pháp đội thấy hắn sử dụng trường thương còn một trận kỳ quái, nhưng nhìn kỹ lại thấy hắn là đồng loại, không có ngăn cản, cũng không có làm ra phòng bị.
Bảy người của Dạ Nguyệt binh đoàn cũng đồng thời tế ra vũ khí...