Phong Tiêu có thiên phú cường đại như vậy, người của Phong gia đầu ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào. Nếu như bọn họ có cái đuôi nói, vậy lúc này khẳng định đã kiều đến cao cao.
Mà người của ba đại gia tộc còn lại và phủ thành chủ đều đồng thời hít hà ra tiếng, nhìn Phong gia và Phong Tiêu bằng ánh mắt vừa đố kị vừa ghen ghét.
Bên này, Yến Thanh nhìn hình ảnh này, chậc lưỡi nói, ánh mắt lại ý vị thâm trường nhìn Phong Hành. Thiếu niên lúc này ngây ra như phỗng, biểu tình ngẩn ngơ nhìn Phong Tiêu như chúng tinh củng nguyệt được mọi người vây quanh nịnh hót khen ngợi:
"Nghe nói Lôi linh căn có thuộc tính công kích bá đạo và mạnh mẽ nhất trong toàn hệ. Phong Tiêu vốn dĩ đã được yêu thích, lại có thuộc tính lợi hại như vậy nữa, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, một bước lên trời đều không nói chơi."
Tịch Thần biết Yến Thanh nói lời này là để kích thích Phong Hành nhanh chóng làm ra quyết định đúng đắn. Nhưng nàng lắc đầu, không tán đồng mà cãi lại:
"Ngươi nói vậy là không đúng! Linh căn, nguyên tố không có mạnh yếu chi phân. Mỗi một loại nguyên tố được sinh ra trong thiên địa đều có đạo lý và nhu cầu tất yếu của nó. Chúng ta hấp thu chúng nó, nỗ lực tu luyện vì để thấu hiểu lực lượng bản nguyên của chúng.
Mỗi một loại nguyên tố nằm ở cương vị khác nhau, không có ai mạnh hơn hoặc yếu hơn.
Chỉ có người nắm giữ nguyên tố đó mới có quyền quyết định kỹ năng thuần thục hay hoặc thô ráp yếu kém."
Yến Thanh chau mày, khó hiểu hỏi lại:
"Nhưng ta lại nghe nói, linh căn thuộc hệ thủy, hệ mộc và hệ thổ là vô dụng nhất, bởi vì lực công kích của nó không cường đại. Hơn nữa rất dễ bị các hệ khác áp chế."
Tịch Thần ngó bên trắc linh đài một cái, phát hiện Phong gia đã trắc gần xong, ngoại trừ Phong Tiêu thì không còn có ai cụ hiện Thiên linh căn nữa. Bởi vậy nàng thu hồi tầm mắt, đáp lại Yến Thanh:
"Thủy - chính là căn nguyên của sinh mệnh. Ngươi có thể nhịn ăn nhịn uống cả tuần, nhưng nếu một hai ngày không có một giọt nước tiến vào trong cơ thể thì ngươi nhất định sẽ chết. Là ai nói lực công kích của Thủy hệ không cường? Ngươi không nghe nói qua câu nước chảy đá mòn hay nhược thủy xuyên thạch hay sao? Huống chi, mọi thiên tai nhân họa trong trời đất này, sức phá hoại của lũ lụt hồng thủy tuyệt đối là kinh khủng nhất. Thủy có thể nuôi sống vạn vật, nhưng nó cũng có thể nhấn chìm vạn vật chỉ trong khoảnh khắc.
Đến nỗi Mộc hệ, lực công kích của nó không hề yếu như ngươi nghĩ. Mộc hệ có thể dùng cho đơn thể công kích, cũng có thể sử dụng cho quần thể. Một nhánh cây không thể vây được người khác, nhưng hàng trăm hàng vạn nhánh cây trói buộc đi lên, người khác có trăm phần trăm thoát được hay sao? Huống chi, Mộc hệ không chỉ có thể công kích, mà còn dùng để phòng ngự, thăm dò tình báo, dùng lực lượng ôn hòa của sinh mệnh phụng dưỡng, trị liệu cho bản thân hay đồng đội. Không có kĩ năng vô dụng, chỉ có kĩ năng mà ngươi không chịu sáng tạo nghĩ đến.
Cuối cùng là Thổ hệ, điển tích Ngu Công dời núi ngươi có thể tham khảo một chút. Thổ có thể làm tấm chắn phòng ngự, có thể tạo đầm lầy kẽ nứt chôn vùi đối thủ, hoặc ngươi cũng có thể dùng nó để đào đất trốn chạy nếu như gặp phải kẻ thù lợi hại. Di sơn bình hải, trời sụp đất nứt, biển rộng hóa đồng bằng, đều không phải chỉ là nói mà thôi đâu…."
Yến Thanh sau khi nghe xong thì hít hà một hơi, chậc lưỡi cảm thán:
"Tê… nguyên tố đều lợi hại như vậy à? Có lẽ là kiến thức của ta quá hạn hẹp rồi!"
Đám người Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp cũng nghe đến nhập thần. Bọn họ chỉ thấy tầm mắt được mở mang không ít, không hề là một chú ếch chỉ biết ngồi nơi đáy giếng rồi nhìn bầu trời bằng cái vung to.
Mà Phong Hành thì lại âm thầm hít sâu một hơi, một ý tưởng trong lòng càng thêm kiên định.
Rõ ràng hắn cũng có linh căn hệ biến dị, là người đầu tiên của Hoang Vực đạt đến cảnh giới Tiên Thiên. Ấy thế mà những gì hắn nhận lại từ Phong gia chỉ là sự ghét bỏ, ngờ vực và nghi kị. Bọn họ sợ hắn giành lại quyền lực địa vị, sợ hắn kế thừa vị trí gia chủ, cho nên luôn đẩy hắn ra xa, phòng bị hắn như phòng bị một kẻ trộm cắp xấu xa.
Ngược lại là Phong Tiêu, từ lúc nhận tổ quy tông đến nay đều được sủng ái có thêm. Tài nguyên toàn bộ nghiêng cho hắn, có bảo vật gì đều sẽ phân cho hắn đầu tiên. Trưởng bối yêu quý hắn, huynh đệ thân tộc kính trọng, nịnh nọt lấy lòng hắn. Cho đến nay khi trắc ra Lôi linh căn, toàn bộ Phong gia đều vì Phong Tiêu mà trở nên cao hứng cùng vinh hạnh, phảng phất hắn đã là viên ngọc lóng lánh nhất chiếu sáng toàn bộ quang cảnh của Phong gia.
Mà trưởng tử chính quy là Phong Hành hắn lại thâm nhập bụi bặm, tiềm tàng dưới đáy sâu nhất của lòng đất gian nan cầu sinh, nỗ lực phát ra ánh sáng, đáng tiếc không ai nhìn thấy, cũng chẳng có kẻ nào sẽ bận tâm đến sự chết sống của hắn.
Có Yến Thanh và Tịch Thần đề điểm, lại bị Phong Tiêu và Phong gia đả kích đến thương tích đầy mình. Phong Hành rốt cuộc quyết định một chuyện trọng đại.
Hắn nhìn hai thiếu nữ ngồi trước người, ánh mắt kiên định nói:
"Ta đã suy nghĩ cẩn thận! Ta quyết định đổi họ! Từ nay vinh nhục của Phong gia, đều không còn liên quan gì đến ta nữa!"
Yến Thanh nhướng mi, hỏi:
"Nha! Ngươi định đổi thành họ gì?"
Phong Hành nhìn hai người một lát, mới chầm chậm nói:
"Họ Dạ!"
Yến Thanh không khỏi trừng mắt, đào đào lỗ tai, biểu tình một lời khó nói hết hỏi:
"Dạ? Dạ Hành? Hai chữ trong 'bách quỷ dạ hành' sao? Đây là họ của mẫu thân ngươi?"
Phong Hành, à không… hiện tại phải gọi hắn là Dạ Hành. Chỉ thấy thiếu niên hơi rũ mắt, nhận mệnh dường như mà gật đầu.
Tịch Thần vô ngữ trong giây lát, mới tổng kết ra một câu:
"Thảo nào mẫu thân ngươi không chịu đổi họ cho ngươi. Tên này nghe lên, âm khí rất nặng!"
"Nếu không, ngươi đổi hẳn cái tên đi? Dạ Linh, 'linh' tinh nhảy nhót trong bóng đêm. Hoặc Dạ Minh cũng đúng, 'minh' - tia ánh sáng duy nhất trong đêm đen." Yến Thanh hứng thú bừng bừng mà đề nghị.
Nghe thế, thiếu niên lại chỉ mím môi, quật cường nói:
"Ta cảm thấy cái tên Dạ Hành này rất tốt, hoàn toàn phù hợp với linh căn mà ta có được. Tự do như gió, hành tẩu với bóng đêm, đến vô ảnh đi vô tung, không người biết hiểu."
Tịch Thần và Yến Thanh nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói:
"Tốt! Ngươi muốn kêu Dạ Hành thì liền Dạ Hành đi! Chúng ta không ý kiến!"
Dạ Hành nghe vậy, rốt cuộc lộ ra một nụ cười, nói:
"Đợi ta làm thủ tục đổi họ xong, ta mời các ngươi ăn một đốn tốt!"
"Tốt! Một lời đã định!"
Ba người ở bên này giải quyết xong chuyện đổi họ, cách một cái bàn gần đó, hầu hết đệ tử của Phong gia đều đã trắc xong. Một đại gia tộc bao gồm chi thứ, con cháu họ hàng gần trăm người, ấy thế mà người trắc ra có linh căn chỉ chiếm không đến một phần tư. Ngoại trừ Phong Tiêu là linh căn biến dị thì linh căn của những người khác đều thuộc tam hệ, tứ hệ và ngũ hệ linh căn. Ngay cả song linh căn cũng không có một người.
Nói cách khác, cả trên dưới Phong gia cũng chỉ có Phong Tiêu là đáng được chú ý. Nếu không tính cả trưởng tử Phong Hành…
So sánh với Phủ thành chủ, Phong gia quả thực là nhân tài điêu tàn. Hiện tại, phủ thành chủ tuy không có nhân tài linh căn biến dị, nhưng lại có một Trình Ý Lan là Thiên linh căn, hai người Trình Lâu - Trình Mặc là Song linh căn. Nếu so sánh về nhân số, phủ thành chủ quả thực là thắng qua Phong gia một bậc. Đam Mỹ Cổ Đại
Vui mừng qua đi, gia chủ Phong Sách hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, bởi vậy sắc mặt hắn hơi mất tự nhiên. Dư quang thấy Phong Hành cùng người khác nói nói cười cười thì hắn lại lặng lẽ thở dài một hơi.
Thật là tạo nghiệt!
Trái ngược với sự âu sầu của Phong Sách, thành chủ Trình Thiêm lại híp mắt cười đầy thỏa mãn. Trong lòng suy tư tài nguyên phải nên tẩy bài một lần nữa, lúc này trọng điểm bồi dưỡng cho những con cháu có linh căn.
Phong gia thối lui sang một bên, tiếp đó các đệ tử của Lăng gia bắt đầu xếp hàng vào bàn.
Trong lúc nhất thời, cả tòa sân cũng chỉ còn lại âm thanh tuyên đọc lạnh băng của Can Mạch:
"Lăng Thiều, không có linh căn, ngươi trở về đi thôi."
"Lăng Vũ, thủy - hỏa - thổ tam linh căn, thông qua!"
"Lăng Thùy, không có linh căn,..."
"Lăng Hạ, không có linh căn,..."
"..."
So với Phong gia, Lăng gia càng thêm điêu tàn, liên tiếp trắc xong gần cả chục đệ tử đều không có linh căn. Gia chủ Lăng Xích Vân từ ban đầu hy vọng, hưng phấn, dần dần mà trở nên an tĩnh, vẻ mặt hận sắt không thành thép nhìn đàn con cháu không nên thân của chính mình.
Cho đến khi, một cái tên quen thuộc vang lên, mới khiến mọi người hồi phục tinh thần lại:
"Lăng Quang, Kim hệ Thiên linh căn, thông qua!"
Ánh mắt Lăng Xích Vân sáng bừng lên, rốt cuộc lộ ra một nụ cười yên lòng. Tiểu tử này quả nhiên không có khiến cho hắn thất vọng.
Lăng Quang tên này, ở trong giới lính đánh thuê cũng cực có danh vọng, bởi vậy Tịch Thần và Yến Thanh nghe thấy xung quanh đều hớn hở bàn tán:
"Lăng Quang? Hắn chẳng phải là đội trưởng của Thiết Huyết dong binh đoàn sao? Nghe đồn hắn làm người khẳng khái, thường xuyên giúp đỡ, bênh vực kẻ yếu thế."
"Nếu là hắn, vậy thiên phú bực này cũng không có gì lạ. Hắn còn là con cháu của đại gia tộc, từ nhỏ được thiên tài địa bảo uẩn dưỡng, hắn mà không có linh căn mới là chuyện bất thường đó."
"Ngoài ý muốn, rồi lại như là tình lý bên trong!"
"Đúng rồi, các thành viên khác của Thiết Huyết binh đoàn đâu? Sao ta không thấy được bọn họ?"
"Cái này ta biết, mấy ngày trước bọn họ đã trắc linh căn xong, nghe nói linh căn đều không tồi. Bất quá sau đó mấy người kia đều bị thủ lĩnh cử đi làm nhiệm vụ rồi."
"Bọn họ bỏ rơi Lăng Quang, đầu nhập vào trận doanh của thủ lĩnh rồi à?"
"Cái này ta làm sao mà biết? Hiện tại thủ lĩnh cùng Tứ đại gia tộc hợp tác, đứng trên cùng một chiếc thuyền. Lời này của ngươi đừng lại nói, nếu bị người khác ác ý truyền lời nói ngươi sử kế ly gián, ngươi nhất định ăn không hết gói đem đi."
"..."
Nghe mọi người xì xào bàn tán, Yến Thanh dùng tay xoa cằm, nhẹ giọng cảm thán:
"Lăng Quang cũng là Thiên linh căn Kim hệ nha! Ta đột nhiên phát hiện, con cháu dòng chính đều được bồi dưỡng kĩ lưỡng, thiên phú hoàn toàn bỏ xa những người khác."
Doãn Nguyệt cùng đồng đội đã tìm ghế ngồi xong, nghe vậy thì tức khắc lên tiếng:
"Phong Tiêu, Lăng Quang, Lâm Mục, Lục Vận, Phong Hành. Mấy người họ đều là thiên chi kiêu tử của Tứ đại gia tộc, hiện tại xác định ba người đều là Thiên linh căn hoặc biến dị linh căn. Nói vậy, Lâm Mục cùng Lục Vận khẳng định sẽ không quá kém."
Tiêu Nhạc híp mắt, góp lời nói:
"Ta nhìn mọi người trắc linh căn từ nãy đến giờ, chợt phát hiện ra một quy luật. Linh căn hình như là phuộc vào tính cách của mỗi người mà sinh ra sự khác nhau. Chẳng hạn như đoàn trưởng ngươi ngày thường mạnh mẽ quyết đoán, nhưng dưới lớp khí thế sắc bén ấy là sự ôn nhu tinh tế, cho nên linh căn của ngươi là Kim - Mộc.
Mà ta, ta tự nhận sức chiến đấu của chính mình không cường, nhưng ta có sức quan sát nhạy bén. Việc vặt ngày thường trong binh đoàn cũng do một tay ta lo liệu, cho nên linh căn của ta mới là Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ.
Phong Hành đâu, nghe nói tính tình hắn tản mạn, tự do không chịu câu thúc, cho nên linh căn của hắn là Phong.
Lăng Quang đoàn trưởng chính khí bộc trực, thường xuyên giúp đỡ kẻ yếu, cho nên linh căn của hắn là Kim.
Đến nỗi Phong Tiêu, ta không rõ ràng cách làm người của hắn. Nhưng ta biết Lôi hệ chủ về sát phạt, nếu linh căn thật sự liên quan đến tính cách. Vậy có thể phần nào suy đoán ra, Phong Tiêu làm người cực kỳ bá đạo, trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát."
Yến Thanh hơi bất ngờ khi Tiêu Nhạc vậy mà có thể suy đoán đến loại khả năng này, bất quá nàng suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy tính khả thi cực kỳ cao, vừa vuốt tóc vừa híp mắt nói:
"Lâm Mục ta không quen thuộc, không dám phán đoán. Nhưng Lục Vận ta lại hiểu biết quá nhiều, tính tình nàng nóng nảy như vậy, khẳng định là Hỏa linh căn!"
Doãn Nguyệt không cho là như vậy, lập tức phản bác lại:
"Mỗi lần nàng nóng nảy phát điên, khẳng định là bị sự độc miệng của ngươi khiến cho. Lục Vận người này, ta càng hiểu rõ hơn ngươi. Đừng nhìn nàng ôn hòa, nói nói cười cười với ngươi, kỳ thực nàng rất cao ngạo, không quan tâm đến bất luận kẻ nào. Ta càng có xu hướng nàng là Băng linh căn."
Mắt thấy hai người này vì suy đoán linh căn của Lục Vận mà cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, Dạ Hành hơi lùi về sau một bước, đưa tay khều Tịch Thần, nhẹ giọng hỏi:
"Theo ý ngươi, thì linh căn của Lục Vận là cái gì?"
Tịch Thần hơi vô ngữ nhìn mấy kẻ dở hơi này, đáp lời Dạ Hành:
"Ta lại không phải Thiên Đạo, càng không phải kẻ nặn ra linh căn, ta nào biết linh căn của nàng là cái gì?"
Yến Thanh không phục, phồng má phản bác:
"Nhưng trước đó không lâu, ngươi nói trúng linh căn của Doãn Nguyệt mà!"
Tịch Thần nhún vai, thực quang côn mà nói:
"Cái đó là ta mông đoán, vô tình trúng thôi, ngươi cũng coi như là thật!? Nếu ta có thể bằng mắt thường mà nhìn ra được, vậy trắc linh thạch kia cũng liền phế đi!"
Yến Thanh: "..."
Doãn Nguyệt: "..."
Dạ Hành: "..."
Mấy người còn lại: "..."
Chúng ta đều cho rằng ngươi là vương giả, kết quả ngươi mẹ nó lại là đồng thau!
Tịch Thần đối với tà thuyết của bọn họ quả thực không biết nói gì hơn. Cái gì mà linh căn là dựa vào tính cách của mỗi người rồi sinh ra. Người nóng nảy có Hỏa hệ, người ôn hòa có Thủy hệ - Mộc hệ, người lạnh lùng có Băng hệ, người tự do có Phong hệ, người bá đạo có Lôi hệ, người chính trực có Kim hệ.
Nàng chính mình đã hấp thu thành công mười hệ nguyên tố, Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ, Băng - Phong - Lôi, Quang Minh - Hắc Ám.
Nếu theo loại tà thuyết phía trên, tính cách sinh linh căn, thông qua linh căn phán đoán tính cách. Nói cách khác, chẳng lẽ nàng là 'bệnh tâm thần'?
Các loại tính cách lặp lại hoành nhảy?
Dù sao, não bộ của Tịch Thần suýt chút nữa thì bị đám kẻ dở hơi này làm cho chết máy.