Mục lục
Điện Vương Ở Rể - Diệp Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu theo chân Xuân Quang là để bái phỏng Thanh Huy Hưng, đã từng nhìn xa xa một lần.

Chưa từng nghĩ có dịp gặp mặt gần như vậy!

Hiện tại, Thanh Huy Hưng đã tự mình tới cửa tìm, tất nhiên là công ty của bọn họ sẽ có chút sinh cơ.

Hơn nữa, bây giờ Thanh Huy Hưng lại tỏ ra vô cùng khách khí.

Thậm chí cảm giác có chút hạ thấp.

Đây chính thành Thanh tổng, là lão Hưng đó nha.

Làm sao mà bọn họ không sợ?. ngôn tình hoàn

Thanh Huy Hưng nói: “Quản lý Vương, chúng ta tùy tiện tới là mạo muội rồi.”

“Nếu trực tiếp vào phòng họp,, vậy thì thất lễ quá. Ông đi báo một tiếng đi.”

Quản lý bảo vệ Vương Chiêu vội vàng gật đầu: “Vâng, Thanh tổng.”

Ngay lúc đó, Vương Chiêu gõ cửa.

Xuân Điền giọng trầm thấp nói: “Vào đi!”

Nhìn tới Vương Chiêu, Xuân Cường lạnh lùng nói: “Một tên chó canh cửa, tới đây bàn chuyện lớn sao? Còn không cút?”


Quản lý đội bảo vệ là phụ trách an ninh, cũng là một vị trí quan trọng.

Xuân Điền, Xuân Cường từng mượn vị trí của Vương Chiêu để ăn cắp vật tư.

Nhưng Vương Chiêu trung thành tận tâm với Xuân Điền, nên đã từ chối.

Sau đó thì Xuân Điền, Xuân Cường chướng mắt Vương Chiêu, luôn luôn chèn ép.

Bị người nhục mà, trên mặt Vương Chiêu đỏ lên, nén giận.

Xuân Quang đập bàn: “Đủ rồi.”

Sau đó ông nhìn về phía Vương Chiêu: “Có chuyện gì?”

Vương Chiêu nói: “Thanh tổng, nói có chuyện quan trọng tới gặp ngài…”

Ha ha ha ha!

Một trận cười vang lên.

“Một con chó trông cửa, xem xem không có mắt nhìn người kìa! Thanh tổng là hạng người nào? Sao lại tự mình tới?”

“Nhưng mà tôi cũng muốn xem, có khi là cấp dưới Thanh tổng tới để ký kết hợp đồng tiếp theo. Dù sao các dự án cũ cơ bản cũng đã xong.”

Xuân Cường lạnh lùng nói.

Nghe được lời Xuân Cường, sắc mặt Xuân Quang, Xuân Bảo càng khó coi.

Với bọn họ mà nói, lời Xuân Cường có khả năng rất lớn.

Dù là thế nào, người của Thanh tổng đến cũng nên lễ phép nghenh đón.

“Vương Chiêu, mời họ vào đi.”

Xuân Quang hơi mệt mỏi, cả tâm và thể xác ông đều chán chường.

Ông thậm chí cũng không muốn đổi nơi tiếp đón, vẫn là muốn tại phòng họp gặp mặt.

Nhưng mà nghĩ một chút, Xuân Quang vẫn đứng dậy.

“Xuân Bảo, dù sao người ta cũng là khách, nên nghênh đón.”

Xuân Quang nói.

Xuân Bảo cũng đứng dậy, đi theo Xuân Quang tới cửa.

“Dù các người có quỳ xuống thì Thanh tổng cũng không cho các người thêm dự án.”

“Cho các người mười phút suy nghĩ, nếu không đừng trách chúng tôi không lưu tình.”

Xuân Điền cười nham hiểm.

Trong lòng ông ta chắc chắn Xuân Quang cùng Xuân Bảo sẽ đồng ý.

Đến lúc đó, tài sản của ông ta đương nhiên sẽ tăng gấp đôi.

Còn nắm giữ chức vụ cao.

“Thanh tổng, sao ngài lại tự tới?”

Xuân Quang bất ngờ hỏi.

Xuân Quang với Thanh Huy Hưng đem lên bàn cân, thì thực sự khó mà so được. Quá mức khập khiễng.

Trước mặt Thanh Huy Hưng, Xuân Quang còn sợ ông chỉ là một kẻ nhỏ bé, làm sao được người để ý.

Nhưng Thanh Huy Hưng lại đích thân đến công ty mình, sao không bất ngờ.

Xuân Bảo nhìn thấy Thanh Huy Hưng thì vô cùng kích động, cung kính đứng sang một bên.

“Xuân tổng, chúng ta hợp tác luôn thuận lợi, tôi tìm đến cũng xem như lẽ dĩ nhiên.”

“Huống hồ thiếu gia Xuân Bảo cùng cậu Diệp có quan hệ khá tốt, tôi càng cần đến đây.”

Thanh Huy Hưng vẻ mặt cười lấy lòng thấy rõ, làm gì còn vẻ cao cao tại thượng chứ,

Xuân Quang ngẩn người, vô cùng khó hiểu: “Xuân Bảo, sao lại thế? Ai là cậu Diệp?”

Xuân Bảo giờ phút này mới hoàn hồn.

Anh ta nhớ rõ tại biệt thự Phong Hoa, Diệp Đông có nói từng giúp Thanh Huy Hưng một chuyện nhỏ, cũng xem như quen….

Lúc này Xuân Bảo như tỉnh ra: “Cậu Diệp, là Diệp Đông!”

Xuân Quang vẫn chưa hiểu đó là ai.

“Đó là bạn học thời trung học của con, bạn thân. Diệp Đông, đang là rể của Kiều gia.”

Xuân Bảo giải thích

Thanh Huy Hưng nghe thấy Xuân Bảo nói rõ quan hệ kia với Diệp Đông thì lóe lên tia hâm mộ.

Đúng vậy! Là Hâm mộ!

Ai có thể tin một người nổi tiếng như Thanh Huy Hưng lại hâm mộ một thiếu gia nhà bình thường.

Thanh Huy Hưng gật đầu: “Vâng, chính cậu Diệp.”

Sau khi nói lời này, từ ánh mắt đến xương cốt toát lên sự tôn kính khó thấy.

Nghe xong thì Xuân Quang chấ động! Ông hoàn toàn ngây ngốc.

Xuân Quang cùng Xuân Bảo, Vương Chiêu giờ còn ở ngoài cửa. Mà Thanh Huy Hưng cùng Bằng Kiên đứng phía ngoài.

Cho nên Xuân Điền cùng Xuân Cường cơ bản không thấy rõ là ai.

Bọn họ từ đầu nghe được Xuân Quang hô lên “Thanh tổng”, cũng hơi run.

Thật sự Thanh tổng tới sao?

Cha con bọn họ thu lại sự mỉa mai, bước nhanh tới cửa.

Nhưng gần tới cửa lại nghe lời kia của Xuân Bảo.

Bọn họ lập tức dừng lại, cười to.

“Xuân Quang, Xuân Bảo, hai người diễn kịch thật giỏi!”

“Vậy mà để tên chó trông cửa tìm diễn viên sắm vai Thanh Huy Hưng sao?”

“Diễn tốt lắm, xém chút tôi tin.”

“Mà cuối cùng lại quá kém, Thanh Huy Hưng là ai? Lại nể mặt một tên ở rể Diệp Đông sao?”

“Ngu ngốc quá rồi.”

Xuân Điền, Xuân Cường liếc nhìn hai người họ, kiêu ngạo nói.

“Đã tìm được người giả mạo Thanh Huy Hưng, vậy cho người ta vào đi, để ở ngoài làm gì.”

“Tôi muốn xem tên nào gan lớn thế.”

“Mà Xuân Quang à, tôi nghĩ lại rồi! Tôi muốn 40% cổ phần, còn muốn Xuân Bảo làm quản lý đội bảo vệ.”

Xuân Điền mang theo vẽ tự tin mà nói.

“Câm miệng!”

Xuân Quang quát lớn.

Xuân Điền lạnh lùng nói: “Sao thế? Em trai tốt, giận sao?”

Thanh Huy Hưng bước vào.

Xuân Điền dám bất kính với cha con Xuân Bảo, Thanh Huy Hưng sao có thể để im được.


“Nếu tôi giả mạo kém xa so với Thanh Huy Hưng, vậy nói xem Thanh Huy Hưng là ai?”


Ông ta trầm giọng nói.


- ---------------------


Mấy hôm nay bị mất acc này, mới lấy lại được....haizzz

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK