Mục lục
Điện Vương Ở Rể - Diệp Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng của Lý Mỹ Na cảm thấy ấm áp.

Có sự quan tâm của người đàn ông mình yêu, đây chắc chắn là điều hạnh phúc nhất.

“Không cần đâu, đều là một số lễ tiết theo thủ tục, về phía công ty đã có một số quản lý cấp cao đã chuẩn bị xong rồi, nhưng em cần phải ra mặt một chút.”

“Xử lý xong chắc cũng phải mười một giờ đêm, tạm thời em không tới biệt thự Số một, hai người không cần chờ em.”

Lý Mỹ Na nói.

Diệp Đông gật đầu rồi nói: “Mỹ Na, nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể gọi cho anh. Anh sẽ chờ điện thoại của em hai mươi bốn giờ.”

Nghe câu này của Diệp Đông.

Trái tim của Lý Mỹ Na xúc động không thôi, ấm áp dâng trào.

Cô ấy nhìn gương mặt tuấn tú dưới màn đêm của Diệp Đông, Lý Mỹ Na thật sự muốn hôn anh một cái.

Nhưng chung quy vẫn còn người chị em mình, Liên Thục Giai đang có mặt, cô ấy vẫn còn thấy ngượng.

Liên Thục Giai cũng rất thông minh và tinh tế.

Cô xuống xe, đi thẳng vào trong biệt thự.

“Em đi vào mở đèn trước, tránh bị tối…”

Bên ngoài cổng biệt thự.

Khóe miệng của Diệp Đông nở nụ cười dịu dàng.

Sau đó, anh nhẹ nhàng nghiêng người, ấn đôi môi lên trán của Lý Mỹ Na.

“Đi đường cẩn thận!”

Dù gì mối quan hệ giữa Lý Mỹ Na và Diệp Đông đã tạo ra bước đột phá từ lâu.

Nhưng lúc này cô ấy bị Diệp Đông hôn nhẹ, thế mà tim đập thình thịch không thôi, mặt mày đỏ bừng.

“Ừm…”

Sau đó.

Lý Mỹ Na lái xe đi về hướng của công ty.

Diệp Đông thì đi vào trong biệt thự Số một.

Trong đại sảnh của tòa biệt thự.

Liên Thục Giai đã pha xong một tách trà sâm, dĩ nhiên là cô chuẩn bị cho Diệp Đông.

Hôm nay anh thật sự rất mệt mỏi.

“Diệp Đông, em đã pha xong nước tắm. Anh uống xong ly trà này thì đi tắm nha.”

“Tắm nước nóng có thể xua tan mệt mỏi của ngày hôm nay.”

Liên Thục Giai nở nụ cười ngại ngùng.

Diệp Đông lại lộ ra nụ cười sâu xa.

“Hôm nay anh thật sự không mệt mỏi chút nào, sinh khí dồi dào vô cùng nha!”

“Muốn tắm… chúng ta cùng nhau tắm uyên ương đi…”

Sau khi Liên Thục Giai nghe xong, cô chợt tỏ ra xấu hổ và nói: “Em mới không thèm, đồ xấu xa nhà anh cứ nghĩ đến…”

Đương nhiên Liên Thục Giai biết sự mạnh mẽ của Diệp Đông, mệt quá…

Thật ra trong lòng cô đã bị người đàn ông mình yêu ‘giở trò xấu’, cô mang vẻ hạnh phúc và vui sướng tột cùng.

Diệp Đông vẫn cười xấu xa rồi đi về phía của Liên Thục Giai, anh trực tiếp vác cô lên, đi thẳng vào nhà tắm.

Tuy nhiên.

Giữa lúc đó.

Đôi mắt của Diệp Đông bắn ra ánh sáng óng ánh như tia chớp.

Đồng thời, một tay anh bế Liên Thục Giai, lao vùn vụt và né xa khoảng cách ba mét.

Mà lúc trước, trùng hợp tại vị trí họ đứng có một cột đá gần đó.

Trên cột đá có khảm cẩm thạch xuất hiện một dấu vết cháy khét do một tia laser bắn ra.

Dấu vết này rất nhỏ, nhưng hòn đá bên trong đã chưng khô.

Nhưng… nếu rơi trúng người, e là phải bị thương đến tận xương cốt, thậm chí là tàn phế.

Nếu rơi trúng khu vực quan trọng như vùng tim hoặc vùng đầu, tỷ lệ tử vong là hơn chín mươi phần trăm.

Thật ra Liên Thục Giai vẫn còn trong trạng thái ngỡ ngàng, chưa hoàn hồn kịp.

Cô còn nghĩ Diệp Đông cố tình ôm chặt cô và muốn đùa giỡn với mình…

Đương nhiên cô cũng không để ý đến dấu vết trên cột đá kia.

Chỉ là bỗng dưng cô cảm nhận được sát khí tàn khốc toát ra trên người anh.

Qua nửa phút đồng hồ.

Lạch cạch.

Cửa chính của đại sảnh bị mở ra.

Có ba bóng dáng đi vào.

Hai người mặc trang phục có thêu hoa văn.

Hai người này đều là võ giả đẳng cấp nội kình nhất phẩm.

Hai võ giả này, khí tức vô cùng nội liễm, hiển nhiên thuộc kiểu cực kỳ giỏi ẩn nấp và trốn tránh.

Còn một người phụ nữ trung niên trông có vẻ ung dung tao nhã, nhưng lại mang theo một cỗ khí tức kiêu căng khinh người.

Người phụ nữ này không phải ai khác.

Bà ta chính là mẹ của Liên Thục Giai, Dương Văn Tuệ.

“Tên nhóc, không ngờ tính cảnh giác của cậu rất mạnh!”

“Thế mà có thể tránh được súng laser của hai sát thủ nội kình nhất phẩm.”

Gương mặt của Dương Văn Tuệ mang theo thái độ từ trên cao nhìn xuống.

“Nếu lúc nãy tôi không nhìn thấy người tới là bà, giờ này ba người đã phơi thây tại đây rồi!”

Vẻ mặt của Diệp Đông trở nên lạnh lùng, anh thốt lên từng câu.

“Ha ha, bà Giang, tên nhóc này đúng là kiêu căng ngạo mạn.”

Một võ giả trong đó lên tiếng.

Võ giả còn lại cũng nói: “Tên nhóc, nếu không phải lúc nãy tầm nhìn của chúng tôi bị ảnh hưởng, cơ bản cậu tránh không thoát đâu.”

“Cậu… ít ra cũng phải bị phế đi một cánh tay, thậm chí còn bị bắn trúng đầu và trở thành một tên đần.”

Liên Thục Giai cũng chợt hoàn hồn, ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra.

“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy chứ?”

Cô sốt ruột hét lên.

Dương Văn Tuệ lạnh lùng đáp: “Thục Giai, con im miệng cho mẹ!”

“Thế mà con còn nhìn trúng một tên nhóc rác rưởi này. Nhưng cậu ta đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, không biết đã học được công phu mèo quào ở đâu mà thôi. Trong nhà lại càng không có tài sản đàng hoàng, cậu ta chẳng hề xứng với con!”

“Bây giờ mẹ phải đưa con về.”

“Ngoài ra, con thích cậu ta cái gì? Gương mặt thư sinh này ư? Hôm nay, mẹ sẽ hủy đi gương mặt của cậu ta.”

Nghe câu nói này của Dương Văn Tuệ, Liên Thục Giai còn chưa kịp ngăn lại.

Một tên võ giả gầy gò ở phía sau bà ta đã nghe theo mà hành động.

“Tên nhóc, căn cứ theo thân thủ lúc nãy của cậu, chẳng qua cũng chỉ là nội kình nhất phẩm trung kỳ mà thôi.”

“Khả năng thiên phú của cậu đúng là không tồi. Chỉ đáng tiếc, cậu không nên dính dáng đến thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Giang.”

“Cho nên, hôm nay cậu cũng tiện thể trở thành tên ngốc đi là vừa!”

Tên võ giả gầy gò này là võ giả nội kình nhất phẩm hậu kỳ.

Lúc anh ta nói ra câu này thì đã vỗ một chưởng ra.

Trên bàn tay của anh ta có đeo một đôi găng tay đặc biệt có nhiều quả bóng thép nổi lên.

Trên mặt đôi găng tay đặc biệt này còn có thể có thể phát ra một số sóng điện từ yếu và không thể nghe thấy!

Âm thanh của óng điện từ này đối với người bình thường mà nói thì cơ bản là rất khó nghe thấy được.

Nhưng một khi tới gần người, cộng thêm tấn công vật lý, chắc chắn sẽ gây ra mối đe dọa lớn cho hệ thống thần kinh!

Năng lực cảm quan của Diệp Đông vượt xa người thường, vì vậy anh có thể nghe thấy được.

“Mẹ, mẹ nhanh chóng kêu anh ta dừng tay, nếu không mẹ sẽ hối hận đấy. Người của mẹ sẽ bị phế bỏ.”

“Người nào dám ra tay giết Diệp Đông đều phải chết.”

Liên Thục Giai hét to tiếng.

Đương nhiên cô biết chuyện anh đã trực tiếp tiêu diệt tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ Văn Cửu Đao.

Hơn nữa, cô đã trực tiếp chứng kiến Diệp Đông tiêu diệt Giả Phong và những người khác được trang bị súng máy hạng nặng bằng tay không!

Đối với người bình thường, đám người mà Dương Văn Tuệ dẫn đến đều là cường giả được người người ngưỡng mộ.

Nhưng khi ở trước mặt của Diệp Đông, họ không là gì cả.

Dương Văn Tuệ vẫn tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn mang vẻ phẫn nộ hơn.

“Thục Giai, con đúng là sa đọa rồi.”

“Vì muốn kêu mẹ bỏ qua cho tên nhóc này, vậy mà con dám nói dối hư cuội với mẹ như vậy?”

“Sao con không nói tên nhóc này là tông sư, không những phế đi bọn họ, hơn nữa còn có thể dễ dàng tiêu diệt họ kia chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK