Ánh mắt Diệp Đông khẽ lóe lên khi nghe Trúc Diệp Thanh nhắc tới hai từ “đan dược”.
“Anh tin đan dược tồn tại thật à?”
Diệp Đông hỏi.
Trúc Diệp Thanh bèn nở nụ cười.
“Cậu đã hỏi tôi một câu như vậy, chứng minh cậu thật sự dựa vào đan dược nào đó để tăng thực lực lên đúng chứ?”
Sau đó anh ta dừng một lát.
“Nói cho cậu biết cũng không sao, thủ lĩnh của chúng tôi bằng tuổi cậu và cũng đã đạt đến tông sư Hóa Cảnh, thế nhưng võ đạo của ngài ấy mạnh hơn tôi nhiều.”
“Bởi vì thủ lĩnh của chúng tôi đã từng sử dụng một viên đan dược.”
“Tôi vô tình biết được chuyện này… Cho nên mới tin rằng đan dược thật sự tồn tại.”
“Tôi không giống như loài sâu bọ vô tri, chưa từng tiếp xúc với nó thì đã khẳng định nó không hề tồn tại!”
Mặc dù Hắc Đao cũng là một trong những lực lượng nòng cốt của tổ chức sát thủ Linh Diệt.
Thế nhưng trước giờ gã chưa từng nghe nói đến việc này.
Giờ đây lòng gã cực kỳ sốc.
Nếu thủ lĩnh tăng thực lực lên nhờ đan dược…
Như vậy bọn họ cũng có thể.
Ai chẳng muốn đạt tới tông sư Hóa Cảnh chứ.
Một khi đạt tới tông sư Hóa Cảnh, họ hoàn toàn có thể gây dựng gia tộc, làm chủ một phương.
“Rồi sao?”
Diệp Đông lạnh lùng hỏi.
Thậm chí, Hắc Đao đã không nhịn nổi nữa.
Gã cầm lấy dao găm rồi mắng Diệp Đông: “Thằng oắt ngu xuẩn, mày phải lập tức nói ra mày lấy đan dược từ nơi nào, còn ở đó hỏi nữa à?”
Đúng lúc này.
Dao găm của Hắc Đao đã rời khỏi cổ Lý Mỹ Na.
Đây chính là cơ hội mà Diệp Đông chờ đợi.
Một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ lập tức bùng nổ trên người anh.
Hoàn toàn khác hẳn với vẻ yếu ớt, tái nhợt ban nãy.
Tám viên đạn trên hai vai và hai chân anh lập tức bị ép văng ra ngoài.
Thế nhưng.
Nó không rớt xuống đất.
Diệp Đông bùng nổ nội lực điều khiển vật từ xa.
Tám viên đạn gần như rơi vào tay anh trong chớp mắt.
Ngay sau đó Diệp Đông mới ném bay ra ngoài.
Theo tám hướng.
Tám phương hướng này chính là nơi mà tám gã sát thủ ẩn nấp lúc trước.
Vút vút vút!
Tiếng gió rít gào sắc bén khiến đầu óc mọi người người tê dại.
Động tác của Diệp Đông thật sự quá nhanh.
Đám sát thủ còn chưa kịp phản ứng.
Viên đạn đã bay thẳng vào giữa trán của họ.
Cho dù họ nấp sau giá sắt, viên đạn cũng xuyên qua đó xuyên thủng ấn đường của họ.
Dù gì Trúc Diệp Thanh và Hắc Đao vẫn là hai gã sát thủ cực mạnh.
Vì vậy bọn họ đã kịp thời phản ứng lại.
Vừa nãy đạn bắt vào người Diệp Đông nhưng không thật sự làm tổn thương đến kinh mạch.
Điều đó có nghĩa anh có thể dịch xương dời gân ngay khi viên đạn bay đến.
Mặc dù trông anh như bị trúng đạn nhưng thật ra chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không ảnh hưởng đến bất kỳ bộ phận quan trọng nào.
Mặt Trúc Diệp Thanh khẽ thay đổi.
Diệp Đông có thể làm được đến nước này, chắc chắn cũng không đơn giản.
Mà trái lại còn rất khó!
Bởi anh phải đối mặt với tám viên đạn đến từ tám hướng khác nhau.
Anh phải phân biệt rõ phương hướng, tốc độ, thời gian,… để điều chỉnh gân cốt trước khi viên đạn ghim vào cơ thể mình.
Hơn nữa đây là loại đạn sẽ nổ tung khi gặp sức nóng.
Diệp Đông lại dùng máu thịt của mình kẹp lấy nó.
Điều này có nghĩa thân xác của anh vô cùng mạnh mẽ.
Võ giả có thể đạt tới tông sư Hoá Cảnh bằng việc cân nhắc thân thủ của mình, trở thành tông sư khổ luyện, cực kỳ đáng sợ!
Một đòn vừa ra của Diệp Đông, tông sư khổ luyện cùng lắm chỉ thế mà thôi!
Tương tự, Diệp Đông có thể kích phát nội lực và bộc phát sức mạnh của mình, có nghĩa là chất độc mà Trúc Diệp Thanh vẫn lấy làm kiêu ngạo đã không phát huy được tác dụng!
Anh ta đoán vừa rồi Diệp Đông đã bế khí hoàn toàn!
Mà bế khí hoàn toàn là gì?
Có nghĩa là lỗ chân lông, hô hấp, tai mắt mũi miệng toàn thân đều được nội lực bịt kín.
Người có thể làm được chuyện này phải cần đạt đến tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ.
Vì vậy nó có nghĩa là anh đã tu luyện cả trong lẫn ngoài!
Nhưng Diệp Đông chỉ mới vừa đôi mươi thôi mà!
Đấy lòng Hắc Đao vô cùng chấn động, đồng thời gã cũng vung dao găm đâm về phía Lý Mỹ Na.
Chỉ khi nắm Lý Mỹ Na trong tay thì mới có thể uy hiếp Diệp Đông.
Một cây sáo trúc xanh biếc xuất hiện trong tay Trúc Diệp Thanh, tạo hình của nó giống hệt hình dáng của loài rắn Trúc Diệp Thanh kịch độc.
Đúng vậy, cái tên sát thủ Trúc Diệp Thanh bắt nguồn từ loài rắn độc Trúc Diệp Thanh.
Dao găm của Hắc Đao xẹt qua không trung từng tiếng gió rít gào.
Nhanh đến tột cùng.
Thế nhưng tốc độ thua xa Diệp Đông rất nhiều!
Vù.
Hai viên đạn bắn ra từ tay Diệp Đông.
Nói đúng hơn hai viên đạn này chỉ còn một nửa.
Có nghĩa là lúc Diệp Đông ném tám viên đạn kia ra, anh còn nghiền nó thành hai nửa.
Tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Phụp!
Một nửa viên đạn trong số đó lập tức ghim vào huyệt Thái Dương của Hắc Đao.
Dao găm sắp kề vào cổ Lý Mỹ Na đã hoàn toàn mất đi sức lực, nó đột ngột dừng lại khi chỉ cách cô ấy hai ngón tay, sau đó rơi xuống.
Hắc Đạo không cam lòng mở to đôi mắt rồi ngã ra đất.
Đối diện với tốc độ nhanh đến cực hạn như vậy, Trúc Diệp Thanh chỉ có thể trốn tránh, không kịp sử dụng chất độc của mình.
Phụp!
Một viên đạn ghim vào trong cột đá.
Hiện trường bất ngờ im bặt.
Sắc mặt Trúc Diệp Thanh có hơi trắng bệch.
Sự việc đã hoàn toàn vượt qua dự tính của anh ta!
“Diệp Đông, không ngờ cậu lại mạnh như thế!”
“Nếu đã vậy, tôi chuẩn bị thu hồi mệnh lệnh, không giết các người nữa!”
“Cậu cũng coi như xong đi nhé!”
“Chúng ta giao dịch với nhau, tôi có thể cung cấp tin tức của người ủy thác cho cậu!”
Trúc Diệp Thanh nắm chặt sáo trúc trong tay.
Một sát thủ giết vô số người không chớp mắt như anh ta lại hơi căng thẳng, khẽ run rẩy.
Diệp Đông nói: “Tôi có đủ biện pháp khiến anh nói ra tin tức mà tôi muốn!”
Trái tim Trúc Diệp Thanh run lên.
“Mặc dù cậu rất mạnh, thậm chí có thể tránh được đạn.”
“Nhưng tôi vẫn còn hai tay bắn tỉa đang ẩn nấp gần đây, cậu không thể biết được họ nấp ở đâu.”
“Chỉ cần tôi gặp bất cứ nguy hiểm hay ra lệnh một tiếng thôi, họ có thể nổ súng ngay lập tức. Cậu có thể đảm bảo an toàn cho cả ba người họ được không?”
“Tôi nghĩ người thông minh như cậu sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.”
Sau khi nghe những lời Trúc Diệp Thanh vừa nói.
Toàn thân Lý Mỹ Na đều run lên.
Cô ấy thật sự lo cho an nguy của ông nội và ba của mình.
Nhưng lúc này cô ấy cũng không muốn chàng trai mình yêu bị ép bức.
Tiến không được mà lùi cũng không xong!
Lúc này Diệp Đông bèn nở nụ cười trên môi.
“Tay bắn tỉa? Ý anh nói là người nấp ở cây cột sau bức tường cách đây sáu mươi mét và người nằm trên nóc nhà cách đây tám mươi hai mét à?”
Diệp Đông hỏi vặn lại.
Khi vừa nghe thấy anh nói vậy, mặt của Trúc Diệp Thanh trở nên tái mét!
Thậm chí hô hấp của anh ta lập tức gấp gáp hẳn lên!
Bởi vì Diệp Đông nói hoàn toàn chính xác.
Đây là nơi hai tay bắn tỉa đang nấp!
“Đội bắn tỉa hạng nặng ra tay!”
Trúc Diệp Thanh lập tức gào thét.
Cùng lúc đó, anh ta cũng vung cây sáo trúc trong tay lên!