Mục lục
Điện Vương Ở Rể - Diệp Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Quách nhân cơ hội này cũng đưa ra yêu cầu của mình.

Hắn nghĩ rằng bây giờ không đưa ra yêu cầu thì tới khi nào chứ?

Ngay sau đó.

Hắn nhìn bác mình,

Vẻ mặt bác lại vô cùng nhợt nhạt, có vẻ không tốt.

Thậm chí có chút run rẩy.

Hắn cho rằng bắc tức giận anh họ, cho nên hắn chạy lại phía bác mình.

Trong mắt hắn, bác là muốn dạy dỗ Thiên Nhất Hào! Muốn ra tay đánh anh họ.

“Có thể làm bác đánh con ruột, có lẽ chỉ có hắn làm được.”

Trong lòng Thiên Quách dương dương tự đắc.

Đột nhiên.

Bang! Bang!

Lại hai cái tát vang dội giáng lên mặt Thiên Quách.


Trên mặt hắn ta hằn lên vết tay đỏ chói.

Thiên Quách mơ hồ, cả người cứng đờ.

Trước mặt hắn như một mảng đen lớn, hắn cảm thấy xương cốt cả người hắn như rạn nứt ra.

“Thiên Quách! Mày dám bất kính với cậu Diệp sao? Có tin ta phế luôn mày không hả.”

Thiên Lập Cường run rẩy cực hạn, sắc mặt vô cùng giận dữ.

Ông ta đá liên tiếp hai phát trên vai Thiên Quách!

Rắc! Rắc!

Xương cốt hai vai hắn như rạn nứt.

Ngay sau đó.

Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào nhanh chóng đi qua chỗ Diệp Đông và Lão Hưng.

“Thiên Lập Cương của Thiên gia kính chào ngài. do tôi quản giáo không tốt, nên con cháu Thiên gia gây ra chuyện tày trời, mong cậu Diệp trách phạt!”

Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào giờ phút này đang khom lưng thấp nhất có thể.

Cả gương mặt, bả vai đều bị rạn xương, đau đớn vô cùng. Hắn lại nhìn thấy một màn này, vô cùng ngây ngốc.

Vương Phạm vừa lúc theo tới, cũng hoàn toàn ngây người, trợn mắt mà nhìn.

Thính lực của Diệp Đông tất nhiên hơn người thường, cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ đương nhiên Diệp Đông nghe rõ.

Vốn dĩ niệm tình Thiên Quách là bạn học cũ nên tạm bỏ qua cho hắn, ai ngờ Thiên Quách lại muốn tìm gia tộc đến trả thù.

Hiện tại, hắn ta bị Thiên Lập Cường đánh nứt xương, cũng là chuyện đáng phải nhưng, cũng đỡ cho bản thân phải tự động tay.

Diệp Đông cũng chưa vội nói gì.

Cho nên Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào vẫn khom lưng ở tư thế chờ đợi.

Giờ phút này trong lòng họ đang dậy sóng, tựa như chờ phán xử.

Bọn họ từng có mặt ở Khu villa cao cấp Tâm Khởi, chính mắt nhìn thấy sự cường thế của Diệp Đông đối với Tôn gia cùng Phong gia.

Thiên Lập Cường tự hỏi, so với Tôn gia cùng Phong gia thì Thiên gia vẫn còn kém xa.

Chỉ sợ Thiên gia trong mắt Diệp Đông cũng chỉ đáng là con kiến hôi mà thôi.

Diệp Đông bước chân chuyển về phía hướng Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào.

Bọn họ bây giờ thở dốc hơn, có lẽ cũng quên mất phải thở ra sao, nuốt nước bọt, chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như vậy.

“Các người không nên có tâm tư như thế.”

Một câu này của Thiên Lập Cường cùng Thiên Nhất Hào đã nói rõ Diệp Động biết âm mưu dùng Thiên Quách để tiếp anh.

Trong nháy mắt cả người Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào chỉ toàn mồ hồ lạnh túa ra.

Bọn họ cảm nhận được âm mưu của mình đều bại lộ trước mặt Diệp Đông.

Căn bản Diệp Đông không dò hỏi gì, chỉ kết luật một lần.

“Tôi không thích nhất, chính là bị người khác điều tra…”

“Nếu có lần sau, đừng trách tôi…”

Vừa dứt lời, xung quanh không khí như đông cứng lại, nhiệt độ giảm đột ngột.

Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào rùng mình một cái.

“Vậy các người muốn khom lưng, cứ ở đó giữ tư thế một giờ đi.”

Nói xong thì Diệp Đông đi khỏi biệt thự Phong Hoa.

“Đa tạ cậu Diệp khoan hồng độ lượng.”

Thiên Lập Cường vẫn cung kính nói.

Thiên Quách, Vương Phàm bây giờ nội tâm đã nóng này.

Diệp Đông là trừng phạt Thiên Lập Cường,Thiên Nhất Hào, vậy mà bọn họ còn xem đó là khoan hồng?

Đây chứng mình trong lòng Thiên Lập Cường, Diệp Đông có bao nhiêu tôn quý.

Sau khi Lão Hưng đưa Diệp Đông rời đi thì quay lại đại sảnh, nhìn thoáng qua tư thế khom lưng của Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào thì cảm thán sau đó thì lắc đầu rời đi.

Biệt thự Phong Hoa luôn có khách lui tới.

Chỉ cần là khách đi vào đều thấy hai người họ duy trì tư thế khom lưng.

“Hai người này chắc chắn đắc tội Lão Hưng nên bị phạt!”

“Đúng là đồ ngu ngốc.’

“Còn có hai tên bên kia bị đánh không nhận ra hình người, chắc cũng xứng đáng.”

Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào cúi đầu rất thấp, rất khó nhìn thấy mặt họ, cũng không ai nhận ra, cho nên người qua lại cũng không nhìn được.

Tuy vậy, Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào duy trì tư thế này hơn một tiếng rưỡi, chỉ có thêm không có bớt.

Nếu là người bình thường, đứng thẳng nửa tiếng đã thấy đau eo mỏi gối, khó duy trì.

Mà trên mặt Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào lại không có chút nào oán giận.

“Nhất Hào, cậu Diệp lần này đã khoan hồng với chúng ta rồi.”

Thiên Lập Cường nói với Thiên Nhất Hào.

Ngài Diệp kia đã đạt mức tối thượng.

Tông sư của tông sư, tuyệt đối không khinh thường.

Khinh thường tông sư thì bị phế cũng là đáng đời!

Thiên Nhất Hào gật đầu nói: “Con biết, cha à chúng ta nên đưa tài vật giá trị đến nhận lỗi.”

Thiên Lập Cường thấy Thiên Nhất Hào có thể hiểu được, cảm thấy hài lòng: “Chuyện này giao cho con.”

“Nhưng phải nhớ không nên tùy tiện đưa đồ tới nhận lỗi, không nên trêu chọc ngài Diệp không vui.”

Thiên Nhất Hào nói: “Cha, con sẽ tìm cách, tìm thời cơ thích hợp.”

Thiên Lập Cường gật đầu hỏi: “Nhất Hào, con định dùng thứ gì để nhận lỗi?”

Thiên Nhất Hào hơi dừng lại một chút: “Không nên ít hơn một trăm tỷ, cụ thể là gì còn nhờ cha xem xét.”

Thiên Quách cùng Vương Phàm cũng ở đó, nghe hai người đối thoại thì trái tim họ run rẩy kịch liệt.

Sản nghiệp mà Thiên Quách tự mình kinh doanh trải qua nhiều năm thì cũng chỉ được gần một trăm tỷ mà thôi.

Trong nhà Vương Phạm cùng lắm sản nghiệp cũng chỉ có khoản vài chục tỷ là cao.

Mà gia chủ Thiên gia lại dùng một trăm tỷ xin lỗi Diệp Đông, đó là một trăm tỷ đó!

Thiên Quách, Vương Phạm hai người vẫn chưa rời đi, còn đang đứng.

Không phải họ không muốn đi.

Mà là không dám!

Gia chủ Thiên gia còn phải ở đó cúi đầu khom lưng hơn một tiếng rưỡ.

Bọn họ dám đi sao?

“Một đám vô tri ngu ngốc, dám vô lễ với cậu Diệp, còn đắc tội ngài ấy.”

“Haizz, các người không biết tới thân phận cậu Diệp, vậy thì càng không có tư cách để biết.”

“Chuyện hôm nay cậu Diệp là muốn cho qua, chuyện liên quan cậu Diệp các người nên biết giữ cái miệng mình, đừng để ta nghe các người nói ra dù là nửa câu.”


“Thiên Quách, sản nghiệp nhà cậu là dựa vào nhân mạch của Thiên gia dòng chính duy trì! Nay chúng ta chỉ duy trì các người ba phần, cắt đi bảy phần, về sau các người đạt kết quả tốt hơn sẽ xem xét lại.”


Lời nói của Thiên Lập Cường vô cùng kiên quyết, không cho phép ai từ chối.


“Cậu kia tôi nhớ không nhầm là Vương Phàm đúng không. Nhà cậu kinh doanh vật liệu xây dựng đúng chứ?”


Thiên Lập Cường nhìn Vương Phàm, ánh mắt sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK