Cả đám người nhà họ Hộ đều có thể nhìn ra.
Dù lúc này Hộ Liệt chỉ chậm rãi thuật lại nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy kính nể đối với Diệp Đông.
Ông ta nói xong.
“Do ba tự gieo gió gặt bão.”
“Ngài Sở có thể tha thứ cho ba là đã có ơn lớn với nhà họ Hộ chúng ta rồi.”
“Thế nhưng vừa rồi ngài Sở đã ban ơn đức vô biên cho nhà họ Hộ chúng ta.”
Giọng Hộ Liệt hơi run lên vì kích động.
Những người khác trong nhà họ nghe vậy thì chẳng hiểu gì cả.
Vừa rồi?
Chẳng lẽ Diệp Đông đánh gãy cây lựu và hái một quả lựu là ban ơn đức vô biên cho họ ư?
Vừa rồi Diệp Đông chỉ làm mỗi chuyện đó thôi mà…
“Hộ Cương, em giải thích cho mọi người đi.”
Hộ Liệt khẽ nói.
Hộ Cương hít một hơi thật sâu, nói: “Vừa nãy trong mắt mọi người chỉ thấy ngài Sở nổi hứng đùa dai, hái một quả lựu…”
“Nhưng trên thực tế, lẽ nào mọi người không chú ý tới quyền pháp mà ngài Sở vừa dùng chính là quyền pháp của nhà họ Hộ chúng ta? Còn cao siêu hơn quyền pháp nhà chúng ta gấp mười lần!”
“Trước đây anh cả vẫn muốn cải tiến hai quyền đấy nhưng mãi chưa tìm được linh cảm và cơ hội…”
“Mà vừa nãy, nếu dùng hai quyền vừa rồi của ngài Sở làm quyền pháp nhà chúng ta sẽ tuyệt diệu vô cùng!”
Xuýt!
Cả đám nhà họ Hộ đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Cải tiến công pháp khó khăn nhường nào.
Hộ Liệt muốn cải tiến công pháp không phải chuyện ngày một ngày hai, ít nhất cũng đã mấy năm.
Nhưng ông ta vẫn chưa tìm ra cơ hội và phương pháp thích hợp.
Lúc này Hộ Liệt muôn phần cảm thán.
“Ngài Sở chỉ mới đấu với tôi hai chiêu thôi, mà đã có thể lĩnh hội tinh hoa trong quyền pháp của nhà họ Hộ.”
“Không! Trong mắt ngài Sở, e rằng tinh hoa trong quyền pháp của nhà họ Hộ cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.”
“Chính cậu ấy đã biến quyền pháp nhà họ Hộ chúng ta từ rác rưởi thành tinh hoa chân chính.”
“Ơn này nặng như núi.”
Hộ Liệt lại thổn thức, cảm thán không thôi.
Đồng thời, ông ta thầm cảm thấy may mắn.
Có lẽ Đoạn Kiếm ấy thật sự quý giá.
Nhưng nếu ở trong tay Hộ Liệt, nó chỉ được coi là một vật trang trí mà thôi, hoàn toàn không thể phát huy giá trị thật sự của nó.
Giờ ông ta đã tặng nó cho Diệp Đông, Diệp Đông lại cho ông ta hai quyền cải tiến tinh hoa quyền pháp của nhà họ Hộ. Công pháp của gia tộc là cơ nghiệp trăm năm đấy!
Lúc này trông có vẻ gia tộc của ông ta đã phải bỏ ra ba tỷ, tổn thất hơn 80%.
Nhưng võ giả trong gia tộc ông ta đều ở đây.
Công pháp của gia tộc đã tiến bộ hơn.
Những gì họ nhận được sau này sẽ ổn định và lâu dài hơn ba tỷ rất nhiều.
Dĩ nhiên đám người Hộ Cương đều có thể nhìn ra điều này.
Vừa nghĩ đến đây.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về hướng trực thăng vừa rời đi, đáy mắt tràn đầy vẻ kính sợ xuất phát từ tận đáy lòng.
“Hộ Kiệt, cậu Kiệt, lúc trước em sai rồi, cầu xin anh hãy tha thứ cho em…”
“Em bằng lòng hầu hạ, làm bất cứ chuyện gì cho anh…”
Tiếng van nài của Lâm Điềm Điềm phá vỡ bầu không khí yên lặng lúc bấy giờ.
Hộ Kiệt nhìn về phía cô ta, vẻ chán ghét nồng đậm trong mắt.
Trong tiệc rượu, Lâm Điềm Điềm vẫn còn giả bộ dịu dàng, đơn thuần và e thẹn trước mặt Hộ Kiệt, nhưng bây giờ hóa ra chỉ giả vờ mà thôi.
Dáng vẻ của Lâm Điềm Điềm lúc này như thể chỉ ước gì có thể bay ngay lên giường của anh ta vậy.
Hộ Liệt nhíu mày.
Đám người Hộ Cương cũng bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Hộ Kiệt bước dăm ba bước đã đến trước mặt Lâm Điềm Điềm.
Chát chát!
Sau đó tiếng hai cái tát vang lên trên mặt cô ta.
Gương mặt cô ta lập tức xuất hiện hai dấu tay đỏ bừng.
Đến cả mái tóc đã cuộn lại cũng rối tung.
Khóe miệng rỉ ra một ít máu tươi.
“Cút!”
“Hôm nay nể mặt ngài Sở, tôi tạm thời bỏ qua cho cô.”
“Nếu có lần sau, tôi không ngại tính sổ với người nhà của cô đâu.”
Lâm Điềm Điềm thật sự bị dọa ngốc, lúc này mới nói: “Cậu Kiệt, em không dám vậy nữa! Em không dám nữa đâu! Em cút ngay đây!”
Lâm Điềm Điềm – người phụ nữ đã từng kiêu ngạo như con gà chọi ngày xưa vậy mà lại thật sự nằm xuống đất rất lăn ra ngoài.
Cô ta vừa lăn trên đất vừa hối hận vô cùng, trong mắt ngập tràn nước mắt ân hận…
Người nhà họ Hộ quay người rời đi, bước vào trong cổng.
Khế Lệ thành Tây.
Một làng đô thị gần vùng ngoại ô có tên là thôn Tào Gia.
Thôn Tào Gia phát triển khá tốt.
Vì là làng đô thị nên nhiều nhà ở thương mại được xây lên và cho thuê ở đây, coi như kiếm được kha khá thu nhập.
Hơn nữa nơi này cách nội thành khá gần, vì vậy rất nhiều người làm thuê tình nguyện mướn nhà ở gần đây.
Vì vậy những hộ kinh doanh nhà chung cư tại đây có thị trường tiêu thụ rất lớn.
Cửa hàng thịt lừa ông Lâm tọa lạc tại khu vực khai thác nhà chung cư trong thôn Tào Gia.
Cho nên việc làm ăn buôn bán cũng khấm khá.
Cửa hàng thịt lừa ông Lâm gồm hai tầng lầu nhỏ.
Tầng một là nơi để ăn uống.
Tầng hai là phòng để ở.
Lúc này đủ loại xe đậu ngoài cửa hàng thịt lừa, rõ ràng là việc buôn bán hôm nay rất tốt.
Trong một căn phòng trên tầng hai.
Tên đầy đủ của dì Vương là Vương Tân Quyên.
Vương Tân Quyên và chồng mình – Vương Ái Quốc, cả con gái vừa mới lên đại học của họ – Vương Mộng Dao đều có mặt ở đây.
Ngoài ra còn có mẹ của Diệp Đông là Lưu Thục Tuệ, Trương Xuân Hoa và gia đình dì Trương.
Tất nhiên còn có gia đình Vương Bảo Quốc – em trai nhỏ hơn một tuổi của Vương Ái Quốc.
Ông chủ của cửa hàng thịt lừa gọi là ông Lâm.
Thông thường ông Lâm chỉ phụ trách việc chế biến thịt lừa.
Còn những món ăn khác đều do đầu bếp chuyên môn mà ông ta thuê chế biến.
Ông Lâm còn đứng ngoài quầy để phụ trách việc thu tiền, cũng thuận tiện mang thức ăn lên, đón và tiễn khách này kia.
Lúc này.
Đồ ăn đã được bày ra đầy bàn cơm.
Mặc dù đây chỉ là một ngôi nhà vườn tầm trung nhưng thức ăn nơi đây đều có đủ màu sắc lẫn hương vị, gợi lên sự thèm ăn của người khác.
Ông Lâm nhanh chóng bưng một chiếc bánh kem đến.
“Vừa rồi tôi nghe phục vụ nói hôm nay là sinh nhật của bà, chúc bà sinh nhật vui vẻ!”
Ông Lâm tươi cười rạng rỡ.
Ông ta cũng là người của làng đô thị, hơn nữa còn là hàng xóm của dì Vương nên rất thân thiết với bà ấy.
Chồng của dì Vương, Vương Ái Quốc là một thợ sửa ống nước trong một xưởng cơ khí.
Thông thường nếu đường ống nước trong cửa hàng thịt lừa của ông Lâm xảy ra vấn đề gì, Vương Ái Quốc thường xuyên đến sửa chữa giúp ông ta.
“Ông Lâm, sao ông tốn kém thế này!”
Dì Vương xấu hổ đầy mặt.
Bữa ăn này họ gọi tổng cộng cũng hơn bốn năm trăm tệ.
Chỉ riêng cái bánh kem này thôi đã một, hai trăm rồi.
Ông Lâm không những không kiếm được tiền mà còn phải bù thêm.
Đương nhiên người ta đã tặng tới tay, bà ấy không thể từ chối được.
Nhưng bà ấy nghĩ đợi khi nào tính tiền, nhất định bà ấy phải trả thêm hai trăm tệ tiền bánh kem.
Ông Lâm vừa cười vừa nói: “Chị Vương à, đây là chuyện nên làm mà!”
Con trai của Vương Bảo Quốc – em trai Vương Ái Quốc tên là Vương Kim Kỳ.
Lúc này Vương Kim Kỳ nhướng mày và hỏi: “Ông chủ, ông có thể đổi cái ghế khác cho tôi không? Cái ghế này cứng quá, có đúng là để người ngồi không đấy?”
“Cấp bậc tiệm cơm này của ông thật sự quá thấp kém! Bác cả chọn tiệm cơm rách nát gì thế này! Không phải đơn giản chỉ vì muốn vơ vét tiền sinh nhật đấy chứ?”