“Hừ, con nhãi kia đi rồi là tốt. Nên đi sớm khỏi Kiều gia.”
Kiều Phong hừ lạnh, như nhắc đến Kiều Lệ My là điều gì đó rất là khó chịu.
“Cha à, cha nói đúng, chị ta đi là được rồi. Chẳng phải Kiều thị sẽ do cha độc chiếm sao?’
Kiều Ngọc Nhã cảm thấy như nhổ được gai trong mắt đi.
“Nhưng có một vấn đề lớn, các dự án của chị ta kéo về thì phải làm sao? Còn có Vinh thiếu của Vinh thị, anh ta rất thích Kiều Lệ My.”
Không vui vẻ như hai cha cùng chị gái mình, Kiều Hoàng Uy vẫn đang suy nghĩ thiệt hơn.
“Không sao, dự án là danh nghĩa Kiều thị, còn sợ chạy mất sao? Trái lại cha muốn xem Kiều Lệ My rời khỏi Kiều gia thì sẽ làm được trò trống gì? Hay vài hôm lại về đây van xin chúng ta.”
nghe điều mà Kiều Hoàng Uy lo lắng, Kiều Phong cũng không quá mức nao núng. Trong lòng ông ta vẫn tự tin có thể khống chế được Kiều Lệ My, hoặc giả nếu Kiều Lệ My không về cũng tốt thôi, Kiều thị còn kia, ông còn đây, không lẽ thua một con bé.
“Nhưng phía Vinh thiếu…”.
Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng
“Vinh thiếu thì thế nào? Còn người chị xinh đẹp của con Kiều Ngọc Nhã đây này. Mà nếu thực sự không có ai đi nữa, Vinh thị cũng là hợp tác với Kiều thị, không phải là cá nhân Kiều Lệ My. Nếu biết Kiều Lệ My bỏ đi với tên chồng vô dụng, Vinh thiếu tức giận là tức giận nó, không phải chúng ta.”
Kiều Phong rành mạch giải thích, dường như những điều này ông ta đã tiên liệu trước, không một cái gì vượt qua khỏi tầm tay của ông ta được.
“Cha nói đúng, con nghĩ nhiều rồi.”
Kiều Hoàng Uy nghe cha giải thích thì vô cùng đắc ý, ít ra cha hắn cũng đã lường trước mọi thứ. Hắn cứ ung dung hưởng gia tài cùng người nhà là được.
Ánh mắt Kiều Ngọc Nhã hiện lên tia độc ác, điều cô ta muốn không chỉ là đuổi Kiều Lệ My đi khỏi Kiều gia. Mà cô ta còn rất ghét Kiều Lệ My, từ nhỏ đến lớn Kiều Lệ My luôn chiếm hào quang của Kiều Ngọc Nhã.
Chỉ cần là nơi nào có Kiều Lệ My thì Kiều Ngọc Nhã luôn bị lu mờ, ai ai cũng khen ngợi Kiều Lệ My là đệ nhất mỹ nhân ở thành phố Tỉnh, mà quên Kiều Ngọc Nhã cũng từng nổi danh là mỹ nữ chốn hào môn.
Điều cô ta muốn chính là chà đạp Kiều Lệ My, buộc Kiều Lệ My cưới tên Diệp Đông vô dụng kia cũng chỉ là bước đầu mà thôi.
Kiều Ngọc Nhã nở nụ cười bí hiểm, bấm điện thoại đang gọi cho ai đó.
Diệp Đông ở trong căn biệt thự này an bài cho Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên mọi thứ.
“Diệp Đông, anh nói tôi biết đi. Những thứ này…là của anh thật? Không phải nổ chứ?”
Nhìn vẻ mặt không dám tin của Kiều Lệ My, anh có chút không biết nói thế nào.
“Điều là của ông ta cho anh, là thật cả.”
Nói rồi Diệp Đông nhìn về Thường Thuận, muốn đá vấn đề khó này cho ông ta. Thường Thuận nghe vậy thì hơi méo mặt, bảo ông ta chém chém giết giết còn được, bảo ông ta đối phó phụ nữ, ông ta không có kinh nghiệm nha.
“Như tôi nói rồi, anh Diệp đây đã cứu chủ nhân tôi. Mà ông ta sau khi thoát nạn đã muốn đi định cư ở nước ngoài cùng con cháu, một lòng thành tâm hướng tới làm thiện. Vì vậy đã để tôi giúp đỡ anh Diệp, Kiều tiểu thư đừng quá câu nệ.’
Thường Thuận lấp lửng nói, cố vắt hết não mình để chống chế. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ Điện Vương giao phó nha, không thể không làm.
“Còn có, ngay lập tức anh Diệp và Kiều tiểu thư có thể tiếp quản ngay tập đoàn MS. Thủ tục đã được hoàn thành.”
“Gì cơ? MS? Tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố Tỉnh? Ông đùa tôi à?”
Kiều Lệ My không hề tin là thật, đùa cô sao? MS là tập đoàn gì chứ? hầu như tài chính của cả thành phố này đều từ tập đoàn này mà ra. Sở hữu nó có ý nghĩa gì?
Là nắm hầu như toàn bộ tài chính của thành phố Tỉnh trong tay. Đừng nói vài gia tộc lớn, mà ngay cả đại gia tộc hay giới chính trị cũng phải nể mặt ba phần.
Kiều Lệ My cô có thể quản lý sao? Không thật chút nào.
“Nhưng khả năng của tôi có hạn, tôi cảm thấy không thể quản được tập đoàn lớn như thế.”
Cô khá ê ngại, vì bản thân cô biết một tập đoàn lớn như thế này khó mà vận hành. Chưa kể, cô là người mới hoàn toàn.
“Kiều tiểu thư yên tâm, Trương Tú hiện đang là CEo của tập đoàn MS, sẽ hỗ trợ cô nhiều hơn. Đồng thời với năng lực của Kiều tiểu thư đây, chẳng lẽ còn sợ không thể điều hành sao.”
Thường Thuận vừa giải thích vừa dùng cách khích tướng, dù sao Kiều Lệ My năng lực quả thực không tồi, có sự hỗ trợ bên trong thì không sợ không làm nên chuyện lớn.
Điều Kiều Lệ My thiếu chính là chút tự tin này, có lẽ bị Kiều gia đè ép quá lâu, cô đã mất dần tự tin vốn có của mình.
“Vậy Diệp Đông…”
Kiều Lệ My khá e ngại nhìn qua Diệp Đông, suy cho cùng đây là vận may của Diệp Đông.
Như thấy được sự lo lắng của Kiều Lệ My, Diệp Đông lên tiếng trấn an.
“Anh mấy năm qua đều nhờ cậy em cùng cha, giờ có chút may mắn, xem như anh báo ân cho em và cha. Em cũng biết bản thân anh không chí tiến thủ, lại càng không biết kinh doanh gì cả. MS giao cho em là hợp lý, anh vẫn nhờ em kiếm tiền lo cho cả nhà mà.”
Dừng một chút, Diệp Đông thấy Kiều Lệ My cúi đầu suy nghĩ cũng hơi xuôi xuôi.
“Với lại anh còn kế hoạch khác của mình và chăm mẹ. Xem như em làm bà chủ giúp cả nhà này.”
Kiều Lệ My nghe vậy cũng thấy hợp lý, dù sao thì Diệp Đông thực sự cũng không thể làm gì.
“Vậy tôi sẽ tiếp nhận.”
Kiều Lệ Mỹ cuối cùng cũng ra quyết định.
“Lệ My, không ổn rồi.”
Bên này Kiều Lượng Nguyên tức tốc đi đến.