Buổi tối, Tiểu Nam quay về ký túc xá khá muộn. Nguyên nhân là vì Văn Nguyệt biết cô dạy xong về trường sẽ không còn sớm nữa, nhất quyết kéo cô ở lại ăn tối.
Cô tắm rửa xong ra khỏi nhà tắm, thấy Dao Anh và Hàn Nhiễm đang ngồi nghiên cứu rất nghiêm túc, trên bàn còn có mấy chồng sách dày cộp. Trong lòng cô đã đoán ra được mấy phần, nhưng cô vẫn nhỏ giọng hỏi:
“Hai cậu làm gì mà chăm chỉ thế?”
Dao Anh vừa tập trung gõ bàn phím máy tính vừa nói: “Tranh thủ lúc chờ kết quả từ chỗ Trương Minh Hạo, bọn mình cảm thấy cũng nên góp sức vào. Mình đang tìm hiểu một số vấn đề về luật sở hữu trí tuệ. Cái này có thể sẽ giúp ích cho chúng ta nếu Blue Grown thực sự lấy ý tưởng về dự án này.”
Tiểu Nam thấy hai người đều cố gắng như vậy, bản thân cũng không thể che giấu mối nghi ngờ trong lòng được nữa. Cô quyết định phải nói với họ, nếu không nói sẽ áy náy vô cùng, bởi vì cô là người dẫn đầu lại công tư không phân minh.
“Mình xin lỗi.”
Hàn Nhiễm ngạc nhiên quay sang nhìn Tiểu Nam, “Sao tự nhiên lại xin lỗi bọn mình?”
“Sự việc lần này, có thể phần nhiều lỗi liên quan đến mình.” Cô thành thật thú nhận.
Dao Anh và Hàn Nhiễm liếc nhìn nhau rồi nhìn Tiểu Nam. Bọn họ đều không hiểu cô đang muộn nói gì.
“Các cậu biết đấy, Blue Grown chính là công ty được thành lập bởi những sinh viên của trường chúng ta giành được giải từ cuộc thi này cách đây mấy năm. Đó cũng là công ty của bạn trai mình.”
Hai cô gái kinh ngạc không nói nên lời.
Tiểu Nam vội vã nói tiếp: “Nhưng mình thề với hai cậu, mình chưa từng chia sẻ bất cứ thông tin gì liên quan đến dự án cho anh ấy. Anh ấy chỉ biết mình có tham gia cuộc thi lần này, ngoài ra những thứ khác mình đều không nói. Mình biết, lúc này đây các cậu nhất định không tin mình, chỉ là mình cảm thấy Tạ Vũ sẽ không làm như vậy.”
Hàn Nhiễm thở dài, “Những gì cậu nói bọn mình đã hiểu. Bọn mình cũng tin cậu không làm như vậy. Ý tưởng đó là của cậu, đời nào cậu sẽ để người khác cướp ý tưởng của mình. Hơn nữa, đây chỉ là nghi ngờ của cậu thôi đúng không? Mọi chuyện vẫn nên là để Trương Minh Hạo thông báo kết quả rồi tính.”
Dao Anh và Hàn Nhiễm rất hiểu Tiểu Nam. Với tính cách của cô, sẽ không bao giờ để xảy ra sự cố kiểu này. Trước nay cô đối với bất kì việc lớn nhỏ gì cũng đều cực kỳ chú trọng cẩn thận từng li từng tí, càng không vì chuyện tình cảm cá nhân mà ngang nhiên tiết lộ chi tiết công việc.
Nhưng điểm yếu của Tiểu Nam chính là, một khi sự việc ngoài ý muốn xảy đến, cô lại quy hết trách nhiệm về mình, cảm thấy mình có lỗi với mọi người ngay cả khi chưa điều tra rõ ràng.
Buổi tối hôm ấy, chẳng ai chịu nói với nhau một lời nào. Tiểu Nam cảm thấy bản thân đang trong diện tình nghi gây ra chuyện này nên họ không muốn nói gì với cô là điều dễ hiểu, nhưng thực ra họ chính là vì sợ cô nghĩ nhiều nên không dám mở lời, cuối cùng lại vẫn khiến cô để tâm.
Khoảng mười rưỡi, Dao Anh và Hàn Nhiễm lần lượt lên giường ngủ, chỉ còn Tiểu Nam vẫn thức để tóm gọn lại một lượt khoảng thời gian từ lúc cả nhóm bắt đầu làm việc với nhau đến khi xảy ra chuyện.
Càng nghĩ càng cảm thấy lạ, cô không hề tiết lộ về nội dung ý tưởng với Tạ Vũ, anh cũng không hề tỏ ra hứng thú hay tò mò về dự án của nhóm cô, mỗi khi anh đến đón cô chỉ đứng bên dưới tòa cao ốc, không biết tầng cũng như phòng của bọn họ ở đâu. Khả năng dự án của bị rò rỉ đến từ anh là không cao?
Nhưng nếu không phải anh thì càng khó giải thích hơn nữa, nơi đó cũng chỉ có các thành viên trong nhóm cô lui tới, người của Blue Grown có được ý tưởng bằng cách nào?
Trong lúc hàng loạt thắc mắc vẫn đang rối tung rối mù trong đầu Tiểu Nam, điện thoại đặt ngay trên bàn cô đột nhiên rung lên.
Là Tạ Vũ nhắn tin cho cô.
Cô có chút do dự, không muốn nói chuyện với anh vào thời điểm này.
Tiểu Nam biết, cô là bạn gái của anh, không nên nghi ngờ anh như thế. Vả lại những suy nghĩ đó cũng chỉ dừng lại ở mức độ nghi ngờ của cô, không có bằng chứng xác thực, không thể nhận định anh chính là người tiếp tay cho Blue Grown.
Mặc dù vậy, cái gọi là hoài nghi rốt cuộc nguy hiểm đến thế nào? Chính là một khi đã nhen nhóm trong lòng thì không cách nào buông xuống được. Tiểu Nam càng dặn lòng không nên lạnh nhạt anh, cô lại càng không muốn đối diện với anh, ít nhất cho đến khi sự việc này được sáng tỏ.
Cô tin anh, nhưng không đồng nghĩa với việc những thành viên khác cũng tin anh.
Và cô trên cương vị là người dẫn đầu của họ càng phải chí công vô tư, không thể ép họ đặt niềm tin ở anh giống như cô.
Quan trọng hơn là, niềm tin của cô vốn dĩ đã mỏng manh, đến chính cô cũng không dám hoàn toàn tin tưởng vào anh chứ đừng nói là người khác.
Cô mở điện thoại xem tin nhắn anh gửi, là thông báo anh vừa từ công ty về đến nhà, cảm thấy nhớ cô.
Tiểu Nam không trả lời lại, cô tắt nguồn điện thoại, sau đó dành toàn bộ sự tập trung lên màn hình máy tính trước mặt.
Trước mắt vẫn là chờ kết quả từ chỗ Trương Minh Hạo, rồi tìm cách giải quyết mối nghi trong lòng. Đến khi chứng minh được anh không liên quan cô mới có thể quay trở lại giống với Tiểu Nam của trước kia, ở bên anh hạnh phúc mỗi ngày.
Cô tắm rửa xong ra khỏi nhà tắm, thấy Dao Anh và Hàn Nhiễm đang ngồi nghiên cứu rất nghiêm túc, trên bàn còn có mấy chồng sách dày cộp. Trong lòng cô đã đoán ra được mấy phần, nhưng cô vẫn nhỏ giọng hỏi:
“Hai cậu làm gì mà chăm chỉ thế?”
Dao Anh vừa tập trung gõ bàn phím máy tính vừa nói: “Tranh thủ lúc chờ kết quả từ chỗ Trương Minh Hạo, bọn mình cảm thấy cũng nên góp sức vào. Mình đang tìm hiểu một số vấn đề về luật sở hữu trí tuệ. Cái này có thể sẽ giúp ích cho chúng ta nếu Blue Grown thực sự lấy ý tưởng về dự án này.”
Tiểu Nam thấy hai người đều cố gắng như vậy, bản thân cũng không thể che giấu mối nghi ngờ trong lòng được nữa. Cô quyết định phải nói với họ, nếu không nói sẽ áy náy vô cùng, bởi vì cô là người dẫn đầu lại công tư không phân minh.
“Mình xin lỗi.”
Hàn Nhiễm ngạc nhiên quay sang nhìn Tiểu Nam, “Sao tự nhiên lại xin lỗi bọn mình?”
“Sự việc lần này, có thể phần nhiều lỗi liên quan đến mình.” Cô thành thật thú nhận.
Dao Anh và Hàn Nhiễm liếc nhìn nhau rồi nhìn Tiểu Nam. Bọn họ đều không hiểu cô đang muộn nói gì.
“Các cậu biết đấy, Blue Grown chính là công ty được thành lập bởi những sinh viên của trường chúng ta giành được giải từ cuộc thi này cách đây mấy năm. Đó cũng là công ty của bạn trai mình.”
Hai cô gái kinh ngạc không nói nên lời.
Tiểu Nam vội vã nói tiếp: “Nhưng mình thề với hai cậu, mình chưa từng chia sẻ bất cứ thông tin gì liên quan đến dự án cho anh ấy. Anh ấy chỉ biết mình có tham gia cuộc thi lần này, ngoài ra những thứ khác mình đều không nói. Mình biết, lúc này đây các cậu nhất định không tin mình, chỉ là mình cảm thấy Tạ Vũ sẽ không làm như vậy.”
Hàn Nhiễm thở dài, “Những gì cậu nói bọn mình đã hiểu. Bọn mình cũng tin cậu không làm như vậy. Ý tưởng đó là của cậu, đời nào cậu sẽ để người khác cướp ý tưởng của mình. Hơn nữa, đây chỉ là nghi ngờ của cậu thôi đúng không? Mọi chuyện vẫn nên là để Trương Minh Hạo thông báo kết quả rồi tính.”
Dao Anh và Hàn Nhiễm rất hiểu Tiểu Nam. Với tính cách của cô, sẽ không bao giờ để xảy ra sự cố kiểu này. Trước nay cô đối với bất kì việc lớn nhỏ gì cũng đều cực kỳ chú trọng cẩn thận từng li từng tí, càng không vì chuyện tình cảm cá nhân mà ngang nhiên tiết lộ chi tiết công việc.
Nhưng điểm yếu của Tiểu Nam chính là, một khi sự việc ngoài ý muốn xảy đến, cô lại quy hết trách nhiệm về mình, cảm thấy mình có lỗi với mọi người ngay cả khi chưa điều tra rõ ràng.
Buổi tối hôm ấy, chẳng ai chịu nói với nhau một lời nào. Tiểu Nam cảm thấy bản thân đang trong diện tình nghi gây ra chuyện này nên họ không muốn nói gì với cô là điều dễ hiểu, nhưng thực ra họ chính là vì sợ cô nghĩ nhiều nên không dám mở lời, cuối cùng lại vẫn khiến cô để tâm.
Khoảng mười rưỡi, Dao Anh và Hàn Nhiễm lần lượt lên giường ngủ, chỉ còn Tiểu Nam vẫn thức để tóm gọn lại một lượt khoảng thời gian từ lúc cả nhóm bắt đầu làm việc với nhau đến khi xảy ra chuyện.
Càng nghĩ càng cảm thấy lạ, cô không hề tiết lộ về nội dung ý tưởng với Tạ Vũ, anh cũng không hề tỏ ra hứng thú hay tò mò về dự án của nhóm cô, mỗi khi anh đến đón cô chỉ đứng bên dưới tòa cao ốc, không biết tầng cũng như phòng của bọn họ ở đâu. Khả năng dự án của bị rò rỉ đến từ anh là không cao?
Nhưng nếu không phải anh thì càng khó giải thích hơn nữa, nơi đó cũng chỉ có các thành viên trong nhóm cô lui tới, người của Blue Grown có được ý tưởng bằng cách nào?
Trong lúc hàng loạt thắc mắc vẫn đang rối tung rối mù trong đầu Tiểu Nam, điện thoại đặt ngay trên bàn cô đột nhiên rung lên.
Là Tạ Vũ nhắn tin cho cô.
Cô có chút do dự, không muốn nói chuyện với anh vào thời điểm này.
Tiểu Nam biết, cô là bạn gái của anh, không nên nghi ngờ anh như thế. Vả lại những suy nghĩ đó cũng chỉ dừng lại ở mức độ nghi ngờ của cô, không có bằng chứng xác thực, không thể nhận định anh chính là người tiếp tay cho Blue Grown.
Mặc dù vậy, cái gọi là hoài nghi rốt cuộc nguy hiểm đến thế nào? Chính là một khi đã nhen nhóm trong lòng thì không cách nào buông xuống được. Tiểu Nam càng dặn lòng không nên lạnh nhạt anh, cô lại càng không muốn đối diện với anh, ít nhất cho đến khi sự việc này được sáng tỏ.
Cô tin anh, nhưng không đồng nghĩa với việc những thành viên khác cũng tin anh.
Và cô trên cương vị là người dẫn đầu của họ càng phải chí công vô tư, không thể ép họ đặt niềm tin ở anh giống như cô.
Quan trọng hơn là, niềm tin của cô vốn dĩ đã mỏng manh, đến chính cô cũng không dám hoàn toàn tin tưởng vào anh chứ đừng nói là người khác.
Cô mở điện thoại xem tin nhắn anh gửi, là thông báo anh vừa từ công ty về đến nhà, cảm thấy nhớ cô.
Tiểu Nam không trả lời lại, cô tắt nguồn điện thoại, sau đó dành toàn bộ sự tập trung lên màn hình máy tính trước mặt.
Trước mắt vẫn là chờ kết quả từ chỗ Trương Minh Hạo, rồi tìm cách giải quyết mối nghi trong lòng. Đến khi chứng minh được anh không liên quan cô mới có thể quay trở lại giống với Tiểu Nam của trước kia, ở bên anh hạnh phúc mỗi ngày.