Nhà ông bà ngoại của Tiểu Nam là một căn nhà nhỏ ngói đã bạc màu, tường quét vôi trắng đã tróc nhiều chỗ. Hai ông bà vừa nghe tin đứa cháu ngoại nhiều năm không gặp quay về liền đứng ngoài sân ngóng chờ không thôi.
Bóng hình Tiểu Nam vừa thấp thoáng ngoài cổng, ông bà ngoại chờ không nổi lập tức chạy ra ôm lấy cô, khóe miệng tràn đầy rạng rỡ:
“Ôi trời đứa bé này, mới mấy năm không gặp mà con đã lớn thế rồi. Nhớ ngày trước mẹ con đưa con đến đây, con còn bé xíu như vậy mà giờ đã cao hơn nhiều.”
“Ông ngoại, bà ngoại, con nhớ hai người lắm. Từ lần trước con đến đây đến giờ cũng đã là mười năm rồi, con dĩ nhiên phải lớn chứ.” Tiểu Nam nở nụ cười tươi thuần khiết, tựa như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời của buổi ban mai.
Trong lúc người thân đang mừng vui rối rít sau nhiều năm xa cách, thanh niên dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ đứng ngay phía sau Tiểu Nam cúi người lễ phép chào hỏi:
“Con chào ông bà!”
Ông bà bị sự xuất hiện của nhân vật lạ mặt làm cho ngạc nhiên, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn anh với ánh mắt tò mò không biết anh là ai.
Mẹ Tiểu Nam bình tĩnh giới thiệu: “Ba mẹ, đây là bạn của Tiểu Nam. Cậu ấy tên Tạ Vũ.”
Hai ông bà rất nhanh chóng đón chào vị khách mới một cách niềm nở: “Bạn của Tiểu Nam thì cũng là người quen cả, mấy đứa mau đi vào nhà đi. Bây giờ chắc là đói hết rồi đúng không? Chúng ta vừa nấu thức ăn xong hết rồi, chỉ chờ vào ăn thôi.”
Khi ông bà ngoại đang kéo tay Tiểu Nam vào trong, Tạ Vũ nhân cơ hội theo đó mà đưa mấy túi quà biếu trong tay cho họ, ấp úng nói:
"Lần đầu con tới chơi có mua một chút quà cho mọi người. Con cũng không biết là mọi người thích thứ gì nên chỉ chọn được những món này, hy vọng mọi người không chê.”
Mấy túi lớn nhỏ, hơn nữa còn có kha khá món từ các thương hiệu cao cấp, dĩ nhiên là không chê được. Đứa trẻ này mua nhiều quà đắt tiền thế này, ông bà ngoại Tiểu Nam dường như cũng hiểu được đại khái về quan hệ giữa cô và Tạ Vũ.
“Con đến chơi là có lòng rồi, còn quà cáp nhiều thế làm gì.” Dẫu sao đây cũng là tấm lòng của Tạ Vũ, không thể chê cũng chẳng có gì để chê.
Bữa trưa ở nơi thôn dã này thường sẽ ăn ở ngoài sân vừa thoáng mát vừa rộng rãi. Ở nơi đây là chốn núi rừng gập ghềnh, nhà đá nằm trên sườn dốc của ngọn núi, xung quanh lại có cây cối xanh mát um tùm, không sợ bị nắng chiếu vào.
Từ trước khi Tiểu Nam và Tạ Vũ đến, ông bà ngoại cô đã nấu một bữa ăn thịnh soạn dọn sẵn ra bàn gỗ ở trong sân, chỉ chờ người về dùng bữa. Bữa ăn này, nói là thịnh soạn, thực ra cũng chỉ là sự tụ hội của những món ăn đặc trưng của vùng quê, một niêu gà kho nấm, một đĩa rau cải muối, thêm một tô canh và món ăn đặc biệt hơn ngày thường, xôi dứa.
Tạ Vũ ở đây mấy ngày sớm đã quen với ẩm thực địa phương, anh ăn uống vô cùng ngon miệng, ông bà ngoại cũng rất vui vì vị khách quý của họ thích những món này, còn cổ vũ anh ăn nhiều một chút.
Buổi chiều, Tiểu Nam và Tạ Vũ vừa từ trong nhà bước ra thì thấy bà ngoại đang bận rộn bày biện rất nhiều nguyên liệu trên bàn.
“Bà đang làm gì vậy?”
Bà ngoại thấy cô, cười điềm đạm: “Tiểu Nam, con đến đúng lúc lắm. Hai đứa mau lại đây cùng làm bánh với ta.”
“Bánh?” Tiểu Nam và Tạ Vũ đồng thanh hô lên.
Cả hai bước lại gần xem thử nguyên liệu mà bà chuẩn bị, “Có táo đỏ!”
“Ở chỗ này dù là trẻ con hay người lớn đều thích nhất món bánh táo đỏ. Ta nhớ khi con còn nhỏ từng nếm thử món bánh táo đỏ mà ta làm, còn rất vui vẻ mỗi khi ăn nó nữa.”
Tiểu Nam nghĩ nghĩ một hồi rồi reo lên: “Chính là món bánh màu đỏ xốp xốp mềm
mềm, bên trong còn có táo đỏ giòn giòn nữa?”
Bà hiền hậu đáp: “Con vẫn còn nhớ sao?”
Ai bảo Tiểu Nam cô sinh ra được trời phú cho trí nhớ tốt như thế, chuyện gì cũng nhớ rõ ràng.
“Trí nhớ của bà cũng rất tốt mà. Nhiều năm rồi mà bà vẫn nhớ ngày trước từng làm cho con.”
Xuyên suốt quá trình làm bánh, Tiểu Nam và Tạ Vũ phụ giúp bà không ít, bà tận tình chỉ từng bước một.
Tạ Vũ cắt nhỏ táo ra, còn Tiểu Nam phụ trách tách lòng trắng và lòng đỏ trứng, lòng đỏ sẽ cho vào hỗn hợp bột mà bà chuẩn bị, còn lòng trắng được đánh bông lên tạo độ mềm và xốp cho bánh sau khi nướng.
Hì hục cả một buổi chiều, hai người rốt cuộc đã hoàn thành được những chiếc bánh của riêng mình.
Bánh được bà ngoại đem vào nướng, Tiểu Nam và Tạ Vũ dọn dẹp dụng cụ làm bánh cho gọn gàng trong khi chờ bánh chín.
Mới qua năm phút mà mùi thơm của táo đỏ đã nồng nàn từ trong bếp ra đến sân vườn. Tạ Vũ ngửi thấy mùi bánh liền cảm thán:
“Chà, thơm quá đi.”
Biểu cảm của anh giống hệt như mấy đứa trẻ trong xóm, thấy mùi bánh kẹo thơm phức đều vui vẻ cảm thán, ngóng chờ thành phẩm. Tiểu Nam nhìn anh không khỏi bật cười nói:
“Lát nữa bánh chín rồi ăn còn rất ngon đấy. Đây chắc là lần đầu tiên anh tự tay làm bánh táo đỏ nhỉ?”
Tạ Vũ thật thà trả lời: “Chắc chắn luôn ấy. Anh trước ngày hôm nay đến nghe tên còn chưa từng nghe, chưa từng nếm thử, đừng nói đến tự mình làm chiếc bánh này.”
Đứng trước một bụi hoa hồng đỏ rực rỡ, Tạ Vũ không nhịn được ngắt một bông giấu ra sau lưng. Anh nhìn về Tiểu Nam đang ngồi trên bàn chờ bánh chín, cất giọng gọi:
“Tiểu Nam, em ra đây một chút đi.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời, đi đến trước mặt anh.
“Nhắm mắt lại một chút nào.”
Tiểu Nam bày ra ánh mắt tò mò trước mấy lời kỳ lạ của anh. Anh cười ôn nhu nói:
“Bảo em nhắm mắt thì em cứ nhắm mắt đi. Anh cũng đâu có làm gì em đâu, em sợ à?”
“Em mới không sợ anh.” Tiểu Nam nhắm mắt vào theo ý anh, trên môi còn vương theo nụ cười mỉm ngọt ngào.
Tạ Vũ thấy cô đã nhắm mắt lập tức nhân cơ hội hôn nhẹ vào gò má trắng hồng. Nụ hôn dịu dàng bất ngờ ập đến làm cô kinh ngạc mở mắt ra, gương mặt xinh đẹp thuần khiết đỏ ứng lên trong giây lát, cô trừng mắt nhìn anh, giọng nói đầy sự dỗi hờn:
“Anh làm gì vậy? Người nhà em còn bên trong đó!”
Anh hôn được cô, nói một cách thỏa mãn: “Nhưng mà bây giờ chỉ có anh và em, đâu có ai khác nhìn.”
Bóng hình Tiểu Nam vừa thấp thoáng ngoài cổng, ông bà ngoại chờ không nổi lập tức chạy ra ôm lấy cô, khóe miệng tràn đầy rạng rỡ:
“Ôi trời đứa bé này, mới mấy năm không gặp mà con đã lớn thế rồi. Nhớ ngày trước mẹ con đưa con đến đây, con còn bé xíu như vậy mà giờ đã cao hơn nhiều.”
“Ông ngoại, bà ngoại, con nhớ hai người lắm. Từ lần trước con đến đây đến giờ cũng đã là mười năm rồi, con dĩ nhiên phải lớn chứ.” Tiểu Nam nở nụ cười tươi thuần khiết, tựa như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời của buổi ban mai.
Trong lúc người thân đang mừng vui rối rít sau nhiều năm xa cách, thanh niên dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ đứng ngay phía sau Tiểu Nam cúi người lễ phép chào hỏi:
“Con chào ông bà!”
Ông bà bị sự xuất hiện của nhân vật lạ mặt làm cho ngạc nhiên, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn anh với ánh mắt tò mò không biết anh là ai.
Mẹ Tiểu Nam bình tĩnh giới thiệu: “Ba mẹ, đây là bạn của Tiểu Nam. Cậu ấy tên Tạ Vũ.”
Hai ông bà rất nhanh chóng đón chào vị khách mới một cách niềm nở: “Bạn của Tiểu Nam thì cũng là người quen cả, mấy đứa mau đi vào nhà đi. Bây giờ chắc là đói hết rồi đúng không? Chúng ta vừa nấu thức ăn xong hết rồi, chỉ chờ vào ăn thôi.”
Khi ông bà ngoại đang kéo tay Tiểu Nam vào trong, Tạ Vũ nhân cơ hội theo đó mà đưa mấy túi quà biếu trong tay cho họ, ấp úng nói:
"Lần đầu con tới chơi có mua một chút quà cho mọi người. Con cũng không biết là mọi người thích thứ gì nên chỉ chọn được những món này, hy vọng mọi người không chê.”
Mấy túi lớn nhỏ, hơn nữa còn có kha khá món từ các thương hiệu cao cấp, dĩ nhiên là không chê được. Đứa trẻ này mua nhiều quà đắt tiền thế này, ông bà ngoại Tiểu Nam dường như cũng hiểu được đại khái về quan hệ giữa cô và Tạ Vũ.
“Con đến chơi là có lòng rồi, còn quà cáp nhiều thế làm gì.” Dẫu sao đây cũng là tấm lòng của Tạ Vũ, không thể chê cũng chẳng có gì để chê.
Bữa trưa ở nơi thôn dã này thường sẽ ăn ở ngoài sân vừa thoáng mát vừa rộng rãi. Ở nơi đây là chốn núi rừng gập ghềnh, nhà đá nằm trên sườn dốc của ngọn núi, xung quanh lại có cây cối xanh mát um tùm, không sợ bị nắng chiếu vào.
Từ trước khi Tiểu Nam và Tạ Vũ đến, ông bà ngoại cô đã nấu một bữa ăn thịnh soạn dọn sẵn ra bàn gỗ ở trong sân, chỉ chờ người về dùng bữa. Bữa ăn này, nói là thịnh soạn, thực ra cũng chỉ là sự tụ hội của những món ăn đặc trưng của vùng quê, một niêu gà kho nấm, một đĩa rau cải muối, thêm một tô canh và món ăn đặc biệt hơn ngày thường, xôi dứa.
Tạ Vũ ở đây mấy ngày sớm đã quen với ẩm thực địa phương, anh ăn uống vô cùng ngon miệng, ông bà ngoại cũng rất vui vì vị khách quý của họ thích những món này, còn cổ vũ anh ăn nhiều một chút.
Buổi chiều, Tiểu Nam và Tạ Vũ vừa từ trong nhà bước ra thì thấy bà ngoại đang bận rộn bày biện rất nhiều nguyên liệu trên bàn.
“Bà đang làm gì vậy?”
Bà ngoại thấy cô, cười điềm đạm: “Tiểu Nam, con đến đúng lúc lắm. Hai đứa mau lại đây cùng làm bánh với ta.”
“Bánh?” Tiểu Nam và Tạ Vũ đồng thanh hô lên.
Cả hai bước lại gần xem thử nguyên liệu mà bà chuẩn bị, “Có táo đỏ!”
“Ở chỗ này dù là trẻ con hay người lớn đều thích nhất món bánh táo đỏ. Ta nhớ khi con còn nhỏ từng nếm thử món bánh táo đỏ mà ta làm, còn rất vui vẻ mỗi khi ăn nó nữa.”
Tiểu Nam nghĩ nghĩ một hồi rồi reo lên: “Chính là món bánh màu đỏ xốp xốp mềm
mềm, bên trong còn có táo đỏ giòn giòn nữa?”
Bà hiền hậu đáp: “Con vẫn còn nhớ sao?”
Ai bảo Tiểu Nam cô sinh ra được trời phú cho trí nhớ tốt như thế, chuyện gì cũng nhớ rõ ràng.
“Trí nhớ của bà cũng rất tốt mà. Nhiều năm rồi mà bà vẫn nhớ ngày trước từng làm cho con.”
Xuyên suốt quá trình làm bánh, Tiểu Nam và Tạ Vũ phụ giúp bà không ít, bà tận tình chỉ từng bước một.
Tạ Vũ cắt nhỏ táo ra, còn Tiểu Nam phụ trách tách lòng trắng và lòng đỏ trứng, lòng đỏ sẽ cho vào hỗn hợp bột mà bà chuẩn bị, còn lòng trắng được đánh bông lên tạo độ mềm và xốp cho bánh sau khi nướng.
Hì hục cả một buổi chiều, hai người rốt cuộc đã hoàn thành được những chiếc bánh của riêng mình.
Bánh được bà ngoại đem vào nướng, Tiểu Nam và Tạ Vũ dọn dẹp dụng cụ làm bánh cho gọn gàng trong khi chờ bánh chín.
Mới qua năm phút mà mùi thơm của táo đỏ đã nồng nàn từ trong bếp ra đến sân vườn. Tạ Vũ ngửi thấy mùi bánh liền cảm thán:
“Chà, thơm quá đi.”
Biểu cảm của anh giống hệt như mấy đứa trẻ trong xóm, thấy mùi bánh kẹo thơm phức đều vui vẻ cảm thán, ngóng chờ thành phẩm. Tiểu Nam nhìn anh không khỏi bật cười nói:
“Lát nữa bánh chín rồi ăn còn rất ngon đấy. Đây chắc là lần đầu tiên anh tự tay làm bánh táo đỏ nhỉ?”
Tạ Vũ thật thà trả lời: “Chắc chắn luôn ấy. Anh trước ngày hôm nay đến nghe tên còn chưa từng nghe, chưa từng nếm thử, đừng nói đến tự mình làm chiếc bánh này.”
Đứng trước một bụi hoa hồng đỏ rực rỡ, Tạ Vũ không nhịn được ngắt một bông giấu ra sau lưng. Anh nhìn về Tiểu Nam đang ngồi trên bàn chờ bánh chín, cất giọng gọi:
“Tiểu Nam, em ra đây một chút đi.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời, đi đến trước mặt anh.
“Nhắm mắt lại một chút nào.”
Tiểu Nam bày ra ánh mắt tò mò trước mấy lời kỳ lạ của anh. Anh cười ôn nhu nói:
“Bảo em nhắm mắt thì em cứ nhắm mắt đi. Anh cũng đâu có làm gì em đâu, em sợ à?”
“Em mới không sợ anh.” Tiểu Nam nhắm mắt vào theo ý anh, trên môi còn vương theo nụ cười mỉm ngọt ngào.
Tạ Vũ thấy cô đã nhắm mắt lập tức nhân cơ hội hôn nhẹ vào gò má trắng hồng. Nụ hôn dịu dàng bất ngờ ập đến làm cô kinh ngạc mở mắt ra, gương mặt xinh đẹp thuần khiết đỏ ứng lên trong giây lát, cô trừng mắt nhìn anh, giọng nói đầy sự dỗi hờn:
“Anh làm gì vậy? Người nhà em còn bên trong đó!”
Anh hôn được cô, nói một cách thỏa mãn: “Nhưng mà bây giờ chỉ có anh và em, đâu có ai khác nhìn.”