• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đầu tiên của tháng mười một, Tiểu Nam không có tiết học nên cô đã đến thư viện tự học.

Tối ngày hôm trước cô thức khá muộn để học Tiếng Anh và soạn đề tài cho câu lạc bộ. Cơn buồn ngủ ập đến nhưng cô vẫn cố gắng thức để hoàn thành nốt công việc trong ngày một cách cẩn thận chu đáo nhất.

Tiểu Nam luôn quan niệm rõ ràng rằng bất cứ việc gì không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm một cách hoàn chỉnh.

Đến nửa đêm thì công việc cũng làm xong, Tiểu Nam lập tức nằm lên giường mơ màng đi vào giấc ngủ.

Cũng vì điều này mà Tiểu Nam có được một lần hiếm hoi thức dậy muộn.

Cô luôn là như vậy, là người cực kỳ quy tắc đối từ chuyện nhỏ nhất cho đến những chuyện lớn hơn.

Những người không thân thiết đều cho rằng cô quá cứng nhắc và nhàm chán, nhưng Dao Anh hay Hàn Nhiễm là bạn cùng phòng của cô lại rất ngưỡng mộ cô, cũng không cảm thấy bị bó buộc hay khó chịu khi ở cùng với một cô gái như Tiểu Nam.

Tiểu Nam đi qua mấy khu sách về Hóa học và Tiếng Anh, lấy vài quyển sách rồi đến một bàn trống đặt xuống. Mở máy tính và sổ ghi chép ra, cô nàng bắt đầu khoảng thời gian tự học yên tĩnh của mình.

Một tiếng trôi qua kể từ lúc Tiểu Nam ngồi học, điện thoại đặt ngay cạnh máy tính bỗng rung lên.

Màn hình điện thoại hiển thị tên “Mạn Mạn”.

Tiểu Nam lấy từ trong túi dây tai nghe cắm vào giắc cắm trên điện thoại rồi mới bắt máy.

“Mạn Nhi của chúng ta, cậu gọi không đúng lúc rồi. Mình đang ở trong thư viện, không thể nói lớn được. Sao hôm nay cậu lại nhớ đến mình mà gọi điện thế?” Tiểu Nam nói nhỏ, âm thanh vừa đủ để truyền đến đầu dây bên kia.

“Lâu rồi mình không được gặp cậu nên phải gọi thử xem cậu còn nhớ mình là ai không chứ. Cậu cũng thật là, mình không gọi thì cậu sẽ không bao giờ gọi cho mình sao?”



Tiểu Nam mỉm cười, đáp lại: “Được rồi. Vậy cậu gọi mình có chuyện gì? Mình nói trước là cậu nên nói nhanh một chút, trong thư viện không tiện nói chuyện lâu.”

“Như mình cũng đã nói rồi, lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Chủ nhật tuần này cậu có rảnh không, mình muốn đi chơi một ngày với cậu.”

“Cũng được, cậu gửi địa chỉ đi.” Tiểu Nam trả lời điện thoại, tay vẫn liên tục gõ gõ bàn phím máy tính, hai mắt không rời màn hình.

“Chủ nhật hẹn cậu mười giờ ở Disneyland.”

“Sớm như vậy? Cậu nhớ mình nhiều thế à, sợ không thể gặp mình sớm hơn một chút?”

Kiều Mạn Mạn là bạn cùng bàn của Tiểu Nam thời cấp ba, cũng là bạn thân nhất của Tiểu Nam, đến mức có thể coi là giữa cả hai chẳng che giấu chút bí mật nào.

Ngày đầu tiên ở môi trường cấp ba, Tiểu Nam được xếp cùng bạn với Kiều Mạn Mạn, một người tính cách khác biệt hoàn toàn so với cô.

Cô vốn là người ít nói và rất khép kín, không giao tiếp quá nhiều với các bạn trong lớp, Kiều Mạn Mạn lại là cô gái nói rất nhiều, thân thiện với tất cả học sinh.

Hai tính cách này tưởng chừng như sẽ khiến hai cô gái nảy sinh mâu thuẫn khi ngồi cạnh nhau, nhưng đó lại là một chìa khóa mang đến tình bạn đẹp của cả hai.

“Tiểu Nam à, sao lúc nào mình cũng thấy cậu học vậy? Có mấy lần mình để ý cậu còn về rất muộn nữa.” Kiều Mạn Mạn chống cằm nhìn Tiểu Nam đang giải toán.

“Nếu không học thì mình biết làm gì đây?”

Kiều Mạn Mạn thở dài: “Cậu thực sự không thấy việc học rất nhàm chán ư? Mình chăm được một nửa cậu thì mẹ mình chắc sẽ vui ba ngày mất.”

Thời gian đầu ngồi cùng Tiểu Nam, Kiều Mạn Mạn đều không chán hỏi cô những câu hỏi như vậy, dần dần cũng bắt đầu quen với sự trầm tĩnh của cô thì không còn hỏi nữa, thay vào đó là im lặng nhìn cô học.



Ngồi cạnh một học bá đối với Kiều Mạn Mạn mà nói thì cũng rất có lợi, mỗi khi có bài khó chỉ cần nhờ Tiểu Nam thì trong một tích tắc là giải ra được.

Sáng sớm của ngày nghỉ cuối tuần, Tiểu Nam đi ra ngoài từ rất sớm. Cô nàng mặc một chiếc váy sơ mi dài qua gối màu vàng nhạt, buộc tóc thấp đơn giản đứng đợi taxi ở cổng trường.

Tiếng còi vang lên, xe tấp vào lề đậu ở ngay trước Tiểu Nam. Cô mở cửa phía sau, cúi đầu ngồi vào trong xe.

Đoạn đường từ đại học A đến Disneyland nằm trên trục đường chính, giờ này lại là giờ cao điểm nên ngày thường rất đông xe cộ, nhưng hôm nay là cuối tuần cũng không nhiều xe lắm, suốt đoạn đường đến nơi không hề bị tắc đường.

Taxi dừng lại ở trước cổng chính. Tiểu Nam trả tiền cho tài xế xong thì đứng ở một góc đợi Kiều Mạn Mạn rồi mới qua cổng.

Một cô gái lướt qua người Tiểu Nam, vỗ vào lưng cô một cái, tươi cười: “Mình đến rồi đây. Cậu đợi có lâu không?”

Tiểu Nam khoanh tay lại, bày ra dáng vẻ nghiêm túc “Mạn Nhi mà lại có ngày để chị đây phải đợi sao?”

Cả hai cùng bật cười.

Kiều Mạn Mạn nhìn cô một lượt rồi ngẩng cao mặt với vẻ hãnh diện, nói “Mình tư vấn cho cậu đúng là không thể sai được. Nam Nam à, cậu bây giờ chính là mỹ nữ rồi đó.”

Khoảng thời gian trước khi vào đại học, Kiều Mạn Mạn dành cả một ngày đưa Tiểu Nam đi tân trang lại ngoại hình để chuẩn bị cho một môi trường mới.

Mạn Mạn nhìn Tiểu Nam là biết cô rất có khí chất của một mỹ nữ, chỉ là chiếc kính cận cùng kiểu tóc đơn điệu của cô đã che lấp đi sự xinh đẹp vốn có.

Vậy nên Mạn Mạn phải dẫn Tiểu Nam đi làm tóc, rồi lại vòng hết mấy trung tâm thương mại để chọn trang phục cho cô nàng.

Kiểu tóc mới, quần áo mới cùng chiếc kính được tháo ra, Tiểu Nam giống như trở thành một người khác với gương mặt mỹ lệ thanh thuần, Mạn Mạn càng nhìn càng hài lòng với chiến tích của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK