Lúc Tạ Vũ lái xe đến, Tiểu Nam đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài tòa nhà. Anh xuống xe, ân cần mở cửa đằng ghế phụ cho cô, sau đó quay lại ghế lái.
Anh vừa khởi động xe vừa nói: “Bọn em cũng thật có điều kiện quá đi, thuê văn phòng ở nơi cao cấp thế này.”
“Một thành viên của nhóm em đã thuê nó, em không biết giá thuê thực sự như thế nào.”
Tạ Vũ hơi nâng giọng: “Một mình người đó trả tiền thuê sao?”
“Bọn em đã đưa ra đề nghị góp tiền vào trả, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết không nhận.” Tiểu Nam thành thật kể lại.
“Con trai à? Xem chừng là quý tử của một gia đình giàu có rồi.”
Về vấn đề này Tiểu Nam hoàn toàn không biết, cũng chưa từng để ý đến. Nhưng sau khi Tạ Vũ nói ra câu này, cô ngẫm lại mới thấy có lẽ anh nói không sai.
Dựa vào khuôn mặt sáng sủa cùng dáng vẻ tự do phóng khoáng của Trương Minh Hạo, cô cũng đoán được phần nào anh lớn lên trong sự đủ đầy không thiếu thốn về mặt vật chất.
Trong kỳ nghỉ hè có một lần anh đã lái xe đưa cô về nhà. Phải biết rằng đối với những sinh viên còn chưa ra trường như họ, những người có xe riêng để di chuyển chắc chắn đều là con của gia đình khá giả trở lên, giống như Tạ Vũ vậy.
Chỉ là người như thế sao tính cách lại quá mức khó gần lạnh lùng, dường như rất lười nói chuyện với người khác.
Còn cả chuyện anh gọi Văn Nguyệt bằng mẹ, nhưng lại phủ nhận đó là gia đình của mình.
Có một chút giống với cô.
“Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
Giọng nói của Tạ Vũ đột ngột vang lên cắt đứt dòng cảm xúc của Tiểu Nam. Cô liếc nhìn anh, mỉm cười:
“Không có gì. Em đang nghĩ thử xem anh đang đưa em đi đâu thôi.”
“Cái này thì đơn giản mà. Em có thể hỏi anh, cần gì phải nghĩ đến xuất thần như vậy.” Tạ Vũ nói, ánh mắt vẫn rất tập trung nhìn đường phía trước.
“Vậy anh nói đi, chúng ta đang đi đâu?”
“Cả anh và em bây giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, dĩ nhiên là đưa em đi ăn tối rồi.”
Tạ Vũ đưa cô đến nhà hàng mới khai trường không lâu trên tầng năm của trung tâm thương mại.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Tiểu Nam cầm quyển thực đơn lên gọi đại mấy món rồi đưa cho phục vụ.
“Sao em gọi ít thế? Ăn có đủ no không?”
Tiểu Nam nở nụ cười đầy chân thành: “Em ăn vậy thôi là no rồi. Buổi tối không nên ăn nhiều quá.”
Tạ Vũ nhìn người ngồi đối diện bày ra dáng vẻ lừa gạt người khác không thể thật hơn nữa liền bật cười:
“Em không cần quản lý túi tiền của anh sớm như thế. Lâu rồi anh mới có thời gian đưa em đi ăn, cứ gọi món thoải mái đi.”
“Nhưng giá tiền đồ ăn ở đây thực sự có chút cao.”
“Anh nói là anh trả được, hơn nữa cũng đâu có thường xuyên.”
Tiểu Nam không phản bác được, chỉ đành im lặng nhìn anh gọi thêm một đống thức ăn.
Giờ phút này cô có chút hối hận rồi, đáng lẽ khi nãy cô nên gọi món để vừa đủ cho hai người ăn, bây giờ để anh gọi nhiều như thế, nếu không ăn hết không chỉ lãng phí tiền mà còn phí thức ăn nữa.
Trong lúc dùng bữa, Tạ Vũ hỏi thăm về chuyện Tiểu Nam tham gia cuộc thi khởi nghiệp.
“Nhóm của em làm đến đâu rồi? Thuận lợi cả chứ?”
Cô gật đầu, “Nhìn chung thì tiến độ rất tốt, mong là sẽ giành được giải.”
“Thật ra mấy cuộc thi cho sinh viên kiểu này cũng không cần quan trọng quá mức là có được giải hay không đâu. Dĩ nhiên nếu giành được giải thưởng cao nhất là tốt, nhưng sau đó sẽ phải lựa chọn hai con đường, hoặc là tự thành lập một công ty riêng, hoặc là phải bản ý tưởng cho các tập đoàn lớn. Cả hai lựa chọn này đều có sự may rủi của nó. Vậy nên khi tham gia cuộc thi em vẫn nên giữ tinh thần lấy kinh nghiệm là chính.”
“Vậy là năm đó các anh đã chọn phương án đầu tiên à?”
“Cũng không hẳn.” Tạ Vũ tiếp tục giải thích, “Năm đó sau khi giành được giải bọn anh quyết định thành lập một công ty riêng, nhưng cả bọn đứa nào cũng mới là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, làm gì có đủ nguồn vốn để tự mình khởi nghiệp. Cho nên bọn anh đã chọn bán một nửa dựa án.”
“Bán một nửa?” Cô khó hiểu nhìn anh.
“Bán một nửa, chính là một cách nói khác của việc tìm nhà đầu tư và để trao cho họ một phần quyền hành trong công ty. Nhưng mà đề tài ban đầu của bọn anh đến nay đã là hai năm trôi qua rồi, dĩ nhiên muốn hoạt động lâu dài thì cần có đề tài mới.”
Tiểu Nam bắt đầu hiểu ra, “Đó là lý do vì sao gần đây anh lại bận như thế?”
“Ừm.”
“Ôi, nghe anh nói một hồi mà đầu em quay vòng vòng rồi đây.”
Ăn tối xong, Tạ Vũ lái xe đưa Tiểu Nam về ký túc xá. Bởi vì suốt mấy ngày qua Tiểu Nam làm việc rất nhiều, cô ngồi trên xe ngủ quên từ lúc nào không hay. Lúc xe dừng lại, Tạ Vũ muốn gọi cô dậy, đến khi nhìn sang cô gái dựa đầu vào ghế ngủ ngon lành, thực sự có chút không nỡ đánh thức cô.
Cô nàng này, lúc trước vốn đã học hành đến liều mạng, bây giờ lại cộng thêm công việc bên ngoài nữa, càng lúc càng không biết chăm sóc bản thân nữa.
Tạ Vũ khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc vướng trên khuôn mặt trắng trẻo, lại vô tình làm cô tỉnh giấc.
Tiểu Nam nặng nề nâng mí mắt lên, “Về đến nơi rồi à?”
“Anh làm em tỉnh dậy mất rồi, xin lỗi em.”
“Không sao, đằng nào em cũng phải dậy mà. Em đi vào ký túc đây, anh về cẩn thận nhé.” Cô vừa nói vừa mở cửa xe đi ra ngoài.
Trước khi đi, Tiểu Nam không quên hỏi anh: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Tạ Vũ nghĩ nghĩ một hồi mới trả lời: “Chắc là có. Sao vậy?”
“Vậy anh nhớ đến đón em nhé.”
Anh vừa khởi động xe vừa nói: “Bọn em cũng thật có điều kiện quá đi, thuê văn phòng ở nơi cao cấp thế này.”
“Một thành viên của nhóm em đã thuê nó, em không biết giá thuê thực sự như thế nào.”
Tạ Vũ hơi nâng giọng: “Một mình người đó trả tiền thuê sao?”
“Bọn em đã đưa ra đề nghị góp tiền vào trả, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết không nhận.” Tiểu Nam thành thật kể lại.
“Con trai à? Xem chừng là quý tử của một gia đình giàu có rồi.”
Về vấn đề này Tiểu Nam hoàn toàn không biết, cũng chưa từng để ý đến. Nhưng sau khi Tạ Vũ nói ra câu này, cô ngẫm lại mới thấy có lẽ anh nói không sai.
Dựa vào khuôn mặt sáng sủa cùng dáng vẻ tự do phóng khoáng của Trương Minh Hạo, cô cũng đoán được phần nào anh lớn lên trong sự đủ đầy không thiếu thốn về mặt vật chất.
Trong kỳ nghỉ hè có một lần anh đã lái xe đưa cô về nhà. Phải biết rằng đối với những sinh viên còn chưa ra trường như họ, những người có xe riêng để di chuyển chắc chắn đều là con của gia đình khá giả trở lên, giống như Tạ Vũ vậy.
Chỉ là người như thế sao tính cách lại quá mức khó gần lạnh lùng, dường như rất lười nói chuyện với người khác.
Còn cả chuyện anh gọi Văn Nguyệt bằng mẹ, nhưng lại phủ nhận đó là gia đình của mình.
Có một chút giống với cô.
“Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
Giọng nói của Tạ Vũ đột ngột vang lên cắt đứt dòng cảm xúc của Tiểu Nam. Cô liếc nhìn anh, mỉm cười:
“Không có gì. Em đang nghĩ thử xem anh đang đưa em đi đâu thôi.”
“Cái này thì đơn giản mà. Em có thể hỏi anh, cần gì phải nghĩ đến xuất thần như vậy.” Tạ Vũ nói, ánh mắt vẫn rất tập trung nhìn đường phía trước.
“Vậy anh nói đi, chúng ta đang đi đâu?”
“Cả anh và em bây giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, dĩ nhiên là đưa em đi ăn tối rồi.”
Tạ Vũ đưa cô đến nhà hàng mới khai trường không lâu trên tầng năm của trung tâm thương mại.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Tiểu Nam cầm quyển thực đơn lên gọi đại mấy món rồi đưa cho phục vụ.
“Sao em gọi ít thế? Ăn có đủ no không?”
Tiểu Nam nở nụ cười đầy chân thành: “Em ăn vậy thôi là no rồi. Buổi tối không nên ăn nhiều quá.”
Tạ Vũ nhìn người ngồi đối diện bày ra dáng vẻ lừa gạt người khác không thể thật hơn nữa liền bật cười:
“Em không cần quản lý túi tiền của anh sớm như thế. Lâu rồi anh mới có thời gian đưa em đi ăn, cứ gọi món thoải mái đi.”
“Nhưng giá tiền đồ ăn ở đây thực sự có chút cao.”
“Anh nói là anh trả được, hơn nữa cũng đâu có thường xuyên.”
Tiểu Nam không phản bác được, chỉ đành im lặng nhìn anh gọi thêm một đống thức ăn.
Giờ phút này cô có chút hối hận rồi, đáng lẽ khi nãy cô nên gọi món để vừa đủ cho hai người ăn, bây giờ để anh gọi nhiều như thế, nếu không ăn hết không chỉ lãng phí tiền mà còn phí thức ăn nữa.
Trong lúc dùng bữa, Tạ Vũ hỏi thăm về chuyện Tiểu Nam tham gia cuộc thi khởi nghiệp.
“Nhóm của em làm đến đâu rồi? Thuận lợi cả chứ?”
Cô gật đầu, “Nhìn chung thì tiến độ rất tốt, mong là sẽ giành được giải.”
“Thật ra mấy cuộc thi cho sinh viên kiểu này cũng không cần quan trọng quá mức là có được giải hay không đâu. Dĩ nhiên nếu giành được giải thưởng cao nhất là tốt, nhưng sau đó sẽ phải lựa chọn hai con đường, hoặc là tự thành lập một công ty riêng, hoặc là phải bản ý tưởng cho các tập đoàn lớn. Cả hai lựa chọn này đều có sự may rủi của nó. Vậy nên khi tham gia cuộc thi em vẫn nên giữ tinh thần lấy kinh nghiệm là chính.”
“Vậy là năm đó các anh đã chọn phương án đầu tiên à?”
“Cũng không hẳn.” Tạ Vũ tiếp tục giải thích, “Năm đó sau khi giành được giải bọn anh quyết định thành lập một công ty riêng, nhưng cả bọn đứa nào cũng mới là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, làm gì có đủ nguồn vốn để tự mình khởi nghiệp. Cho nên bọn anh đã chọn bán một nửa dựa án.”
“Bán một nửa?” Cô khó hiểu nhìn anh.
“Bán một nửa, chính là một cách nói khác của việc tìm nhà đầu tư và để trao cho họ một phần quyền hành trong công ty. Nhưng mà đề tài ban đầu của bọn anh đến nay đã là hai năm trôi qua rồi, dĩ nhiên muốn hoạt động lâu dài thì cần có đề tài mới.”
Tiểu Nam bắt đầu hiểu ra, “Đó là lý do vì sao gần đây anh lại bận như thế?”
“Ừm.”
“Ôi, nghe anh nói một hồi mà đầu em quay vòng vòng rồi đây.”
Ăn tối xong, Tạ Vũ lái xe đưa Tiểu Nam về ký túc xá. Bởi vì suốt mấy ngày qua Tiểu Nam làm việc rất nhiều, cô ngồi trên xe ngủ quên từ lúc nào không hay. Lúc xe dừng lại, Tạ Vũ muốn gọi cô dậy, đến khi nhìn sang cô gái dựa đầu vào ghế ngủ ngon lành, thực sự có chút không nỡ đánh thức cô.
Cô nàng này, lúc trước vốn đã học hành đến liều mạng, bây giờ lại cộng thêm công việc bên ngoài nữa, càng lúc càng không biết chăm sóc bản thân nữa.
Tạ Vũ khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc vướng trên khuôn mặt trắng trẻo, lại vô tình làm cô tỉnh giấc.
Tiểu Nam nặng nề nâng mí mắt lên, “Về đến nơi rồi à?”
“Anh làm em tỉnh dậy mất rồi, xin lỗi em.”
“Không sao, đằng nào em cũng phải dậy mà. Em đi vào ký túc đây, anh về cẩn thận nhé.” Cô vừa nói vừa mở cửa xe đi ra ngoài.
Trước khi đi, Tiểu Nam không quên hỏi anh: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Tạ Vũ nghĩ nghĩ một hồi mới trả lời: “Chắc là có. Sao vậy?”
“Vậy anh nhớ đến đón em nhé.”