• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Nam hoàn toàn không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Để Lý Thần nắm được nhược điểm thật là một thất bại lớn cho chuyến đi lần này.

Cô quá khó xử, một bên là Tạ Vũ, một bên là những thành viên khác trong nhóm, cô không thể đưa ra quyết định ngay được, lập tức quay người đi ra khỏi căn phòng u ám này.

Thời khắc chạm vào tay nắm cửa, Tiểu Nam nhận ra nó không hề được đóng lại mà chỉ khép hờ hờ, sau khi cánh cửa kia mở ra hoàn toàn, cô lập tức chạm mặt Tạ Vũ.

Anh đã đứng ở đó từ bao giờ? Và đã nghe được bao nhiêu chuyện rồi?

Trong một chốc, cô đã nhận ra tất cả.

Chẳng trách từ lúc đầu đến giờ Lý Thần vẫn luôn bình thản như vậy. Thì ra là đã sắp xếp sẵn tất cả từ đầu.

Cánh cửa không đóng chặt, anh đứng ở ngoài hành lang, chắc chắn đã nghe được toàn bộ những gì bọn họ nói ở bên trong.

Cô mấp máy môi khẽ gọi tên anh: “Tạ Vũ.”

“Thì ra đây chính là lý do em luôn né tránh anh suốt thời gian qua sao?”

“Không phải…… em….” Tiểu Nam thực sự rất muốn giải thích, nhưng giờ phút này lại chẳng thể nói ra thành lời tử tế. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, và nên nói với anh như thế nào.

Tạ Vũ lúc này lại cho rằng cô đang nghi ngờ anh cho nên mới giấu anh, xa lánh anh.

Rõ ràng hai người đang ở bên nhau, cô có thể nói ra tất cả với anh, nhưng cô lại lựa chọn im lặng, không để anh biết. Đây chính là đang nghi ngờ anh có liên quan đến chuyện này.



Đúng là Tạ Vũ đang làm việc ở Blue Grown, điều này không có nghĩa anh là người đã để lộ thông tin cho Lý Thần, tại sao cô lại nghi ngờ anh? Những suy nghĩ kiểu này cứ luẩn quẩn không dứt trong tâm trí Tạ Vũ. Anh không muốn nghe cô nói gì nữa liền quay người bỏ đi.

Lý Thần ngồi phía sau chống tay lên bàn rất thản nhiên, nơi khóe môi khẽ nhếch lên đầy mãn nguyện. Biểu hiện đó thể hiện rõ ràng anh ta đã đoán trước được tình huống này, thậm chí còn là người sắp đặt nên tình huống này.

Có điều hiện giờ Tiểu Nam không để ý được nhiều như vậy, cô chạy theo Tạ Vũ ra ngoài, gọi tên anh rất nhiều lần nhưng anh không hề quay đầu lại nhìn một lần.

Cả hai người bỏ đi người đuổi theo dưới ánh nhìn ngạc nhiên và cả tò mò của những người khác trong công ty, ra đến ngoài trời Tạ Vũ mới chịu đứng lại.

Tiểu Nam cũng dừng lại theo anh, lớn giọng nói: “Tạ Vũ, anh có thể nghe em giải thích được không?”

“Giải thích gì?” Trong câu nói của anh không giấu được sự giận dữ, “Nếu như em thật sự muốn giải thích với anh thì em đã không giấu anh đến tận hôm nay.”

“Phải, giấu anh là em sai. Em đáng lẽ không nên làm như vậy. Nhưng em cũng có sự khó xử của riêng mình. Khi đó những sự cố cứ liên tiếp xảy đến, em thân là người dẫn đầu của bọn họ không thể chỉ vì anh mà thiên vị được. Em đã cố gắng giải quyết mọi việc một cách tương đối, bởi vì em không phải thánh thần, anh không thể bắt em phải làm hài lòng tất cả được.”

Tiểu Nam cố gắng muốn anh hiểu cho hoàn cảnh của cô, nhưng những cơn gió lồng lộng cứ như đang trêu ngươi họ, tiếng gió thổi lớn như muốn chèn ép đi giọng nói cố tỏ ra kiên cường của cô gái nhỏ, còn tàn nhẫn tung tóc cô rối tung cả.

Mặc cho cô có nói thế nào, Tạ Vũ vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình. Anh cho rằng chỉ cần cô nói ra thì mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết nhanh hơn.

“Chúng ta đang yêu nhau, em phải tin tưởng anh chứ.”

“Em chưa từng nói là em không tin tưởng anh.”



Tạ Vũ lập tức cắt ngang: “Vậy tại sao em lại không nói cho anh, để đến tận bây giờ anh mới biết chuyện này. Đây không phải nghi ngờ anh thì là gì?”

Lồng ngực Tiểu Nam giống như bị thứ gì đó bóp chặt lại, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, cuối cùng không định nhịn nữa càng lớn tiếng hơn:

"Là bởi vì em sợ khi đó em nói ra anh sẽ cho rằng lời nói của em vô căn cứ, em không có bằng chứng, rồi em sợ anh sẽ cảm thấy em đang nghi ngờ anh. Em đã giải thích rất rõ như thế, sao anh cứ một mực nhận định là em nghi ngờ em nên mới che giấu?”

Tạ Vũ có hơi không tin vào mắt mình. Đối với anh, bình thường Tiểu Nam vẫn luôn là cô gái nhút nhát ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên anh thấy cô đứng giữa nơi công cộng to tiếng thế này.

Anh liếc mắt nhìn xung quanh thấy người qua lại tấp nập, có vài người đã chú ý đến họ ở bên này, thở dài một hơi rồi lạnh nhạt nói:

“Tiểu Nam, cả hai chúng ta cần phải có thời gian riêng để suy nghĩ lại. Anh cảm thấy cứ như vậy sẽ khiến mọi người để ý lắm.”

Dứt lời, anh không do dự đi khỏi bỏ lại Tiểu Nam đứng bơ vơ ở đó.

Lần đầu tiên hai người xảy ra mâu thuẫn, lại diễn ra ở nơi đông người qua lại như vậy. Anh để ý ánh mắt của người khác, vội vàng chấm dứt rồi một mình đi trước, để lại cô đứng im như tượng sáp, lạc lõng giữa trời đất rộng lớn.

Tiểu Nam lúc này giống hệt một chú chim nhỏ lạc mẹ, cô muốn bước đi nhưng lại không biết mình nên đi đâu làm gì, chỉ có thể đứng im đó dùng ánh mắt níu kéo sự giúp đỡ, sự giúp đỡ của ai mà đến chính cô cũng không biết.

Lát sau, Dao Anh và Lâm Hàng đi qua cửa lớn của Blue Grown, nhìn thấy Tiểu Nam vẫn đang đứng đó một mình liền chạy lại, Dao Anh ôm lấy cô hỏi:

“Anh ấy đâu rồi?”

Cô thất thần, mặt không cảm xúc đáp: “Anh ấy đi rồi, cũng không chịu nghe lời mình nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK