• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tiểu Nam gấp cuốn nhật ký lại, Dao Anh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Cô tiếp tục dọn dẹp bàn học và chuẩn bị mang sách đem trả cho thư viện.

“Dao Anh, mình đang tính đem trả sách lại cho thư viện. Cậu có sách gì cần đem trả không, mình tiện trả luôn?”

Dao Anh bỏ cặp lên bàn, lật lật mấy cuốn sách ở trên tủ, lấy ra hai ba cuốn đưa cho Tiểu Nam:

“Mình có mượn mấy cuốn này, cậu đem trả giúp mình. Cảm ơn cậu.”

Đúng lúc Tiểu Nam định mở cửa bước ra ngoài, Dao Anh bất ngờ gọi cô:

“Tiểu Nam!”

“Có chuyện gì sao? Cậu còn bỏ sót cuốn nào à?”

Dao nhíu mày nhìn Tiểu Nam, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, im lặng mấy giây mới nhỏ giọng:

“Không có gì. Cậu đi sớm về sớm, đừng có đến thư viện rồi ở lại luôn đấy.”

Tiểu Nam mỉm cười “Dĩ nhiên là về sớm. Thi xong rồi, mình ở lại thư viện làm gì.”

Hôm nay Dao Anh hình như có điều khác thường.

Cô gái này vốn luôn là kiểu người năng động hoạt bát, có chuyện gì cũng đều sẽ nói ra, hôm nay lại chần chừ như vậy, hẳn là đã có sự việc gì rất chấn động đã xảy ra.

Tiểu Nam cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đi ra ngoài.



Trả sách xong cho thư viện, Tiểu Nam vừa xuống đến tầng một thì bắt gặp cảnh một cô gái và chàng trai đang nắm tay nhau.

Chính xác hơn thì là hai tay cô gái đang nắm chặt lấy tay trái của chàng trai kia, khuôn mặt nức nở giống như sắp khóc đến nơi.

Cả hai người đều có ngoại hình vô cùng nổi bật, hành động lại thân mật như vậy, muốn người ta không chú ý tới cũng không được. Nhưng Tiểu Nam lại để ý đến họ bởi cả cô gái và chàng trai đều là người mà cô quen biết.

Cô gái kia thực sự là một mỹ nữ với mái tóc dài buông xõa, đôi mắt to tròn, sóng mũi cao cùng làn da trắng hồng. Từng đường nét trên gương mặt ấy thực hoàn mỹ.

Còn chàng trai kia chính là Tạ Vũ. Mặc dù tư thế của anh là quay lưng lại so với hướng nhìn của cô, cô vẫn dễ dàng nhận ra anh.

Tiểu Nam lại bắt đầu suy nghĩ rồi. Cô cố gắng trấn an lòng mình rằng, lần trước tự cô đã hiểu lầm một lần rồi, không thể thêm một lần nữa được.

Cô nhắm mắt, hít thở sâu trấn tĩnh chính mình, nhưng khi vừa mở mắt ra, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là cô gái kia ôm lấy Tạ Vũ, từng giọt nước mắt chảy xuống thấm vào áo sơ mi trắng của anh.

Cô phải làm sao đây? Nếu chỉ dừng ở cái nắm tay thì còn có thể nghĩ thoáng được, hiện giờ người con gái kia lại ôm lấy anh, anh cũng không có động tác gì là muốn từ chối, cô còn tự nhủ mình thế nào.

Càng khó xử hơn, cô gái kia là Tiểu Cẩn Mai, đàn chị ở cùng phòng ký túc xá với Tiểu Nam.

Từ ngày đầu tiên gặp mặt, cô đã bị ấn tượng bởi gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia cùng giọng nói trong trẻo dịu dàng khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng phải động lòng.

“Đây là người mới đến sao? Xinh thật đó! Em tên là gì vậy?”

Xinh sao? Mỹ nữ thế nhưng lại khen cô xinh, cô có chút không dám tin đây là hiện thực.

Trước đây ở trường cấp ba, Tiểu Nam cũng được coi là nhân vật khá có tiếng trong trường, một là vì thành tích vượt trội không ai bì kịp, hai là vì chính cái tên Trần Tiểu Nam này.



Còn nhớ mỗi khi xem bảng điểm, người ta trông thấy vị trí đầu là tên Trần Tiểu Nam đều sẽ cảm thán “Ái chà, cái cậu Tiểu Nam này lúc nào cũng đứng nhất, khiến người ta phải ngưỡng mộ mà”, tiếp đến lại là những câu phản bác “Nói gì vậy, người ta là nữ đó” rồi là những lời cười đùa “Đúng là học bá, đến cả tên cũng khác người như vậy”

Những câu bông đùa tưởng chừng vô vị đó thực ra đã mang đến cho cô rất nhiều rắc rối suốt mấy năm cấp ba.

Nhưng dù sao thì người ta chỉ chú ý đến cô vì những điều đó thôi, đây là lần đầu tiên có người khen cô xinh đẹp.

Liệu là do mỹ nữ kia chỉ thuận miệng nói ra hay thực sự cô đã xinh đẹp hơn rồi?

Nếu lời nói đó là thật, vậy hẳn là cô không sai khi đã tháo ra chiếc kính cũng kiểu tóc đuôi ngựa phong ấn nhan sắc chính mình đi.

Khi nghe được những lời nói đó, Tiểu Nam cũng có mấy phần tự tin hơn, nhưng giờ đây nhìn thấy Tiêu Cẩn Mai và Tạ Vũ ở cùng nhau, cô mới nhận thấy mình đã sống trong mộng tưởng quá lâu rồi.

So với cô, Tiêu Cẩn Mai mới là người xứng đôi với Tạ Vũ hơn tất cả những người khác.

Cô chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc rộng lớn mà thôi, sao có thể sánh được với cô gái xinh đẹp kia.

Phân vân một hồi, cuối cùng Tiểu Nam vẫn là ngẩng cao đầu, xem như không có chuyện gì mà hiên ngang bước đi.

Lúc đi lướt qua hai người kia, cô cố gắng đi thật nhanh, lại cũng cố gắng giữ bình tĩnh để không ai phát hiện ra điểm bất thường.

Tạ Vũ thẫn thờ khi Tiểu Cẩn Mai đột nhiên ôm lấy mình, không biết nên làm thế nào thì nhìn thấy Tiểu Nam đi ngang qua, một cái liếc sang nhìn anh cũng không có. Anh vội vàng gỡ hai tay Tiêu Cẩn Mai, khẽ đẩy sang một bên rồi chạy theo Tiểu Nam, gọi lớn:

“Tiểu Nam!”

Giọng anh cứ văng vẳng bên tai, Tiểu Nam lại làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi thật nhanh về ký túc xá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK