Trước sự tức giận tột độ của cô gái, thậm chí còn ăn một bạt tay vào mặt, nhưng người đàn ông lúc này vẫn mỉm cười, ánh mắt của anh vẫn thâm tình nhìn cô, nơi hốc mắt bấy giờ đã đong đầy lệ thủy.
Ngay sau đó anh lại lao tới ôm chầm lấy người con gái ấy vào lòng, trước sự ngỡ ngàng đến mức sững sờ của cô.
"Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!"
Cô gái có thể cảm nhận được sự xúc động trong lời nói của người đàn ông này, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận những hành vi kỳ quặc của anh nên vẫn tức giận, dốc hết toàn lực đẩy Chu Chí Viễn ra khỏi cơ thể mình.
"Anh lại lên cơn nữa rồi đúng không? Tôi đã nói tôi không phải vợ của anh mà."
"Phải, em chắc chắn là Lâm Nhã Tịnh, là vợ, là bà xã ngang ngược của anh. Em nói trên người em không có vết sẹo nào là vì em đã quên mất chứ không phải không có. Phía sau vai trái của em đích thực có một vết sẹo hình hồ điệp, vừa rồi anh đã nhìn thấy, em không tin thì cứ đặt tay ra phía sau xem thử."1
"Anh cũng vừa mới nhớ ra là sợi dây chuyền mẹ anh để lại được đính 99 viên kim cương trên mặt dây, và phía sau còn được khắc hình một đôi cánh nhỏ, tượng trưng cho sự tự do và hạnh phúc. Nếu sợi dây chuyền trên cổ em tương ứng với những gì anh vừa nói thì càng khẳng định rằng em chính là Lâm Nhã Tịnh."
Trước sự khẩn trương và ánh mắt chân thành của người đàn ông đã thành công khiến cô gái trở nên trầm tĩnh.
Từ khi gặp người đàn ông này, năm lần bảy lượt anh đều gọi cô là tiểu Tịnh, nói rằng cô là vợ của anh, những hành động mà anh đã làm với cô đều vì cho rằng cô là người con gái anh yêu và đã chờ đợi suốt mấy tháng vừa qua.
Nay anh lại nói trên người cô quả thật có một vết sẹo, còn nói được chi tiết liên quan đến vật trên người cô, có phải cô cũng nên tin anh một lần hay không?
Linh Lan vẫn nhíu chặt lông mày, cô nhìn ánh mắt mang đầy hi vọng của người đàn ông, cuối cùng vẫn lay động cõi lòng.
Cô từ từ đưa tay ra phía sau vai trái của mình và thật sự đã chạm vào được một vết sẹo mà bấy lâu nay cô chưa từng hay biết nó tồn tại trên người.
Bàn tay của người phụ nữ bất giác run run cầm vào mặt dây chuyền trên cổ, cô chuyển mắt nhìn xuống, lúc xem qua kỹ càng thì thật sự nhìn thấy đôi cánh nhỏ được khắc ở phía sau của mặt dây chuyền. Điều đó chứng tỏ những gì người đàn ông nói hoàn toàn là sự thật. Cô tên là Lâm Nhã Tịnh, là vợ của anh thật sao?
"Em nói mấy tháng trước em gặp tai nạn, lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân được người khác cứu sống trên một làng chài nhỏ, cách thành phố không xa. Hơn bốn tháng trước, tiểu Tịnh cũng vì rơi xuống biển mà mất tích, những điều đó hoàn toàn trùng khớp với hoàn cảnh của em. Nay vết sẹo, và sợi dây chuyền lại chứng minh em chính là tiểu Tịnh, chẳng lẽ em vẫn còn nghi ngờ anh sao?"
Chu Chí Viễn thật sự không thể giấu đi nét mặt căng thẳng khi thấy Linh Lan vẫn còn đắn đo suy nghĩ.
"Tôi...tôi là Lâm Nhã Tịnh sao?"
Nhất thời mông lung tự hỏi một câu, trên khuôn mặt cô gái vẫn cau chặt lông mày vì phải liên tục suy nghĩ, cô đang cố gắng hết mức để xem có thể lục lọi ra được một chút ký ức mỏng manh nào hay không, nhưng càng nghĩ thì đầu cô lại trở nên đau nhức mỗi lúc càng dữ dội.
"Đau đầu quá..."
"Tiểu Tịnh, em sao vậy?"
Thấy cô ôm đầu, nét mặt nhăn nhó vì đau đớn, Chu Chí Viễn liền vô cùng lo lắng, vội ôm cô tựa vào lòng mình.
"Đầu của tôi đau quá đi mất..."
Cơn đau đầu ngày càng dữ dội đến mức như muốn vỡ ra làm hai, khiến cô không thể nào chịu nổi, cô cứ lấy hai tay tự đánh vào đầu mình, hành vi mất kiểm soát của cô lại làm Chu Chí Viễn cũng hoảng theo.
"Em bình tĩnh lại, đau đầu thì đừng suy nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa ha...Từ từ rồi sẽ nhớ lại thôi..."
Anh giữ hai tay cô gái lại, không ngớt lời trấn an nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn chút nào. Cơn đau khiến cô mệt lả người, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm vầng trán, cuối cùng vì không chịu được nên đã ngất xỉu ngay trong vòng tay của Chu Chí Viễn.
"Tiểu Tịnh, tiểu Tịnh..."
- ---------------
Bệnh viện H...
Ngồi trước phòng cấp cứu, người đàn ông chỉ biết cúi gầm mặt nhìn xuống sàn nhà vô tri vô giác. Trong lòng không ngừng cầu khẩn người con gái anh yêu được bình an vô sự. Hai người chỉ vừa tương phùng không bao lâu, còn chưa kịp vui mừng, chẳng lẽ biến cố lại ập đến nữa sao?
*Cạch.*
Sau khoảng thời gian căng thẳng chờ đợi, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, Chu Chí Viễn liền lập tức đứng dậy, nhìn vị bác sĩ vừa bước ra, anh gấp gáp cất câu hỏi:
"Vợ tôi thế nào rồi? Tình trạng có gì nghiêm trọng không?"
"Tình trạng hiện tại thì đã tạm thời ổn định. Nhưng theo như kết quả chụp CT não cho thấy trong đầu cô ấy có tụ một ít máu bầm đã đè lên dây thần kinh. Có phải trước đây vợ anh đã từng gặp phải chấn thương gì liên quan tới vùng đầu hay không?"
"Phải, cô ấy đã từng gặp tai nạn. Vậy hiện tại cần xử lý thế nào?"
Chu Chí Viễn tuyệt nhiên vô cùng lo lắng khi nghe xong tình trạng của Lâm Nhã Tịnh, hiểu được điều đó nên vị bác sĩ cũng nhanh chóng tiếp lời:
"Chu tổng đừng quá lo lắng. Trước mắt có thể cho cô ấy dùng thuốc, nếu vẫn không tan được máu bầm thì buộc phải tiến hành phẫu thuật. Trong thời gian dùng thuốc có thể sẽ hay xảy ra tình trạng đau đầu nên người nhà cần thường xuyên ở bên cạnh theo dõi."
Bấy giờ nỗi lo lắng trong lòng người đàn ông mới vơi bớt phần nào, anh cứ sợ vấn đề nghiêm trọng sẽ khiến cô gái của anh chịu thêm đau đớn thì anh sẽ đau lòng đến chết mất.
"Vậy phiền bác sĩ tiến hành điều trị cho cô ấy ngay đi, tiền bạc không thành vấn đề đối với tôi."
"Tôi hiểu rồi, Chu tổng cứ yên tâm. Giờ thì anh có thể đến phòng bệnh thăm cô ấy được rồi."
"Cảm ơn bác sĩ!"