Không gian trong ngôi biệt thự mang tên "Thiên Đường" vẫn luôn tĩnh lặng giữa thành phố hoa lệ, xô bồ.
Lâm Nhã Tịnh đứng từ trên lầu bốn nhìn xuống, những khóm hoa lưu ly tím đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, mang hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Phía xa xa là thành phố không bao giờ ngủ, chỉ có nơi đây tĩnh lặng và bình yên, nhưng sao trong lòng cô lại mang nặng ưu tư, muộn phiền.
Cô đến đây, mang danh là vợ của Chu Chí Viễn cũng đã gần hai tháng. Dù cuộc sống tẻ nhạt khi ngày ngày chỉ được ra ra vào vào trong nhà, đêm về làm bạn với bốn bức tường trong phòng. Một cuộc sống không cần lo cơm ăn áo mặc, bình dị trôi qua mỗi ngày.
Cứ tưởng rằng tâm sẽ tịnh, để thời gian tự nhiên trôi qua sau một năm thì một hành trang mới trong cuộc đời sẽ được mở ra, nhưng giờ thì chẳng phải vậy nữa rồi.
Người đàn ông tưởng chừng lạnh lùng, vô cảm ấy, vậy mà lại làm cô động lòng, tâm tình của anh đến quá bất ngờ, dù thích anh nhưng cô cũng chẳng dám đón nhận, vì nhìn lại phận mình quá thấp hèn, chỉ sợ không xứng đáng với một người địa vị cao sang như anh.
Phận đũa mốc sao dám chồi mâm son cơ chứ!
"Ông trời ơi sao ông lại đưa con vào hoàn cảnh này chứ. Ông ban cho con tình yêu, nhưng lại gieo nhân duyên giữa hai người không cùng đẳng cấp thì làm sao đến được với nhau đây."
Đôi mắt ngọc long lanh ngước nhìn lên vũ trụ bao la, thầm than thở một câu cho vơi đi nỗi lòng nặng trĩu.
Đang suy nghĩ bâng quơ đột nhiên cô lại chợt nhớ về người đàn ông ấy. Thú thật thì chỉ là cô không biết phải đối mặt với tình cảm của anh thế nào thôi, chứ thật tâm trong lòng vẫn rất quan tâm và hay nhớ đến anh, bây giờ cũng vậy.
Thầm nghĩ ngợi một chút, không biết cô đã nghĩ ra điều gì mà sau đó lại rời khỏi phòng ngủ.
----------------
*Cốc cốc cốc...*
*Cốc cốc cốc...*
Đứng trước cửa một căn phòng tại lầu 5, Lâm Nhã Tịnh đã gõ cửa tận hai lần và chờ đợi đến gần ba phút thì phía bên trong mới bắt đầu có động tĩnh.
*Cạch.*
Tấm cửa lớn vừa mở ra, đập thẳng vào tầm mắt của người con gái lại là thân hình tráng kiện của một người đàn ông. Trên thân thể anh chỉ quấn hờ mỗi chiếc khăn tắm che đi phần nhạy cảm.
"Aaa... Chu Chí Viễn, sao anh cứ thích thả rông hoài vậy?"
Dù đây đã lần lần thứ hai được chiêm ngưỡng cơ thể sở hữu tỉ lệ vàng của người đàn ông ấy, nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn không thể trốn chạy cái cảm giác ngại ngùng đến lúng túng, và dĩ nhiên lúc này cô nàng đã quay lưng về phía Chu Chí Viễn chứ chẳng dám nhìn anh.
"Thì anh vừa tắm xong mà. Sợ em chờ lâu nên đành ra mở cửa trước, nhưng mà đây cũng có phải lần đầu tiên em nhìn thấy đâu, còn bày đặt ngại ngùng."
Vừa nói dứt câu, người đàn ông đã bắt lấy cánh tay của cô gái, ngang nhiên kéo vào phòng trước sự kinh ngạc đến mức sửng sờ của Lâm Nhã Tịnh.
Hai thân thể khác giới lại theo đà mà va chạm vào nhau, sau đó cánh cửa phòng cũng được khép lại. Hình ảnh vừa rồi thật dễ khiến người khác hiểu lầm khi nhìn thấy.
"Thấy nhớ anh rồi sao?"
Chu Chí Viễn vẫn ôm eo cô gái, anh hơi cúi đầu để khẽ hỏi cô một câu, vì chiều cao của Lâm Nhã Tịnh chỉ đến ngang vai anh. Cô nhỏ nhỏ, anh thì cao to, nhìn vào cứ như gấu Bắc Cực và chú thỏ con lông hồng trông đáng yêu vô đối.
"Anh lại ảo tưởng rồi đó! Mà này, buông tôi ra rồi mặc quần áo vào đi chứ!"
Đối với Chu Chí Viễn, Lâm Nhã Tịnh chưa một lần nói chuyện ngọt ngào, cô luôn đanh đá trong mọi hoàn cảnh để che đi sự ngại ngùng trong lòng, vì chỉ có cách đó là hoàn hảo nhất.
"Để vậy cho em ngắm chứ mặc vào làm gì."
"Tôi không có thèm. Mà không mặc quần áo vào để bị cảm lạnh à?"
"Cảm cũng tốt, để xem em có lo cho anh không!"
Tuyến giọng dịu dàng của Chu Chí Viễn thôi đã đủ khiến thâm tâm cô gái chẳng thể yên bình, đã vậy anh còn dùng ánh mắt thâm tình say đắm nhìn, khiến cô càng thêm rối đến mức chẳng dám nhìn anh.
"Anh là gì mà tôi phải lo cho anh chứ."
Câu trả lời hờ hững của Lâm Nhã Tịnh chợt khiến người đàn ông cau mày, tâm trạng như thể vừa bị lao xuống dốc, nhưng không vì thế mà làm anh nao núng rút lui, ngược lại anh còn áp người con gái ấy vào vách tường.
Để thể hiện sự bá đạo đỉnh cao, người đàn ông đã nâng cằm cô gái lên để cô đối mặt với mình, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời câu hỏi phía sau.
"Có thật là trong lòng em không hề có tôi?"
Tâm anh không dao động, nhưng Lâm Nhã Tịnh thì đã bị ánh mắt lẫn lời nói mang theo hàn khí của người đàn ông làm cho tâm tư rối bời.
Cô nào muốn đối mặt với chuyện này. Yêu hay không yêu cô cũng chỉ muốn giấu cho riêng mình. Giờ thì hay rồi vì trả lời thế nào cũng không xong.
"Tôi..."
"Chỉ cần trả lời thật hay không!"
Với sự gặng hỏi của Chu Chí Viễn thì sau một lúc lâu, để chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với mọi biến cố sẽ xảy ra thì Lâm Nhã Tịnh cũng dứt khoát cất lên một từ:
"Thật."
Nói xong cô nàng chẳng dám nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông ấy thêm một phút giây nào nữa. Tâm thế đã sẵn sàng đón nhận mọi chuyện sẽ tiếp diễn, vì cứ ngỡ rằng Chu Chí Viễn sẽ nổi giận khi bị từ chối tình cảm, nhưng cô nào ngờ anh chỉ khẽ cười nhạt một cái, sau đó lại ôm eo cô ép sát vào người mình.
"Không sao, giờ chưa có thì sau này nhất định sẽ có. Em càng kiêu kỳ anh lại càng thích!"
Nói rồi người đàn ông lại cúi thấp xuống gần vành tai cô gái để thầm thì thêm một câu:
"Lâm Nhã Tịnh em cứ chờ đó, chắc chắn tôi sẽ thu phục được em."
Đối mặt với sự nhiệt huyết của anh, Lâm Nhã Tịnh chỉ còn cách im lặng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Lúc này ánh mắt của cô lại chợt rơi vào bả vai của người đàn ông, nơi đó có một vết bầm tím khá to, nếu cô nhớ không lầm thì dấu tích này chính là vết cắn mà cô đã gây ra cho anh cách đây ít ngày.
"Vai của anh...Có đau lắm không?"