• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Cạch*

"Tuyệt vời ông mặt trời! Anh chưa từng ăn qua bát mì nào mà ngon như thế này cả! Cảm ơn em nhiều nha tiểu Tịnh."

Dương Đình Quân vét sạch cả cái lẫn nước thì mới chịu đặt cái bát rỗng tuếch xuống bàn, cùng với nét mặt vô cùng sảng khoái.

"Cơm no rượu say rồi đúng không? Vậy mời Dương thiếu về cho."

Vừa ăn xong thì người đàn ông đã bị Chu Chí Viễn đuổi về ngay lập tức. Một pha tấn công thật khó đỡ khiến Dương Đình Quân và cả Lâm Nhã Tịnh đều nghệch mặt ra mà nhìn nam nhân ấy, nhưng ngay sau đó Dương Đình Quân lại cười cười rồi nói:


"No thì no rồi đó, nhưng mà chưa có say! Hay là anh em mình nhấm nháp chút rượu rồi hẵng về có được không?"

"Da mặt cậu càng ngày càng dày rồi đó Đình Quân à!"

Không trả lời có đồng ý hay không mà Chu Chí Viễn trực tiếp chê bai người đàn ông kia một câu, nhưng anh ta vẫn cứ nhe răng ra cười, đúng kiểu mặt dày như mặt đường bê tông.

"Không dày sao làm bạn được với cậu hơn hai mươi năm. Nào, rượu ở đằng kia đúng không? Tôi đi lấy, tiểu Tịnh em mang ly ra đi!"

Phân chia xong xuôi xong thì Dương Đình Quân liền đi tới tủ rượu chọn ra một chai khá mạnh mang tới, còn Lâm Nhã Tịnh thì đã đi một mạch đến tủ ly lấy ra ba chiếc ly thủy tinh mang qua bàn, đặt vào vị trí của từng người mà không cần hỏi qua ý kiến của chủ nhà vẫn còn ngồi trơ trơ ở đó.


Thông qua nét mặt thì có vẻ như cô cũng rất hào hứng trong cuộc vui này.

"Ba...ba cái ly sao? Tiểu Tịnh, em cũng uống à?"

Nhìn vào vị trí ba chiếc ly trên bàn mà Dương Đình Quân có hơi bất ngờ. Dẫu sao Lâm Nhã Tịnh cũng là vợ của bạn mình, anh nào dám rủ cô uống rượu, nhưng thế này thì có hơi quá không nhỉ?

"Sao, không định cho tôi uống à? Đừng có tưởng thấy tôi con gái mà khi dễ nha, hồi còn làm phục vụ trong nhà hàng tôi từng..."

"Từng thế nào?"

Lâm Nhã Tịnh nói nửa chừng thì ngưng lại như chợt nhớ ra điều gì đó nên im luôn không nói nữa. Còn Dương Đình Quân vì tò mò nên cứ hỏi làm cô nàng nhất thời bối rối, không biết phải giải thích làm sao.



"Có bạn tâm giao rồi thì cùng tiến đi. Cứ thong thả mà uống, tôi đi làm việc đây."

Chu Chí Viễn vốn không hề quan tâm tới tình thế trước mắt, anh chỉ điềm đạm bỏ lại một câu thì đứng dậy đi thẳng lên lầu. Điều đó đồng thời cũng cứu nguy cho Lâm Nhã Tịnh tạm rời khỏi chủ đề gây bối rối.

"Ơ Viễn, cậu cho vợ cậu uống với tôi thật à?"

"Tự nhiên đi!"

Chu Chí Viễn chỉ trả lời vỏn vẹn ba từ thì đã đi thẳng tới hướng thang máy để trở về thư phòng làm việc.

Phòng khách bây giờ chỉ còn lại một nam một nữ, nếu tính ra vai vế thì Lâm Nhã Tịnh là vợ bạn của Dương Đình Quân anh, nhưng so về sự thật mà nói thì họ chẳng quan hệ gì cả, vì căn bản giữa Chu Chí Viễn và Lâm Nhã Tịnh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà điều đó thì Dương Đình Quân anh thừa sức biết rõ.

"Thôi mặc kệ cậu ấy! Chúng ta uống thôi, coi như là làm quen nhau đi ha! Nhưng mà anh nói trước là uống được nhiêu thì uống chứ đừng có gượng nha, kẻo anh lại mang tiếng bắt nạt phụ nữ thì khổ."

"Để xem anh có uống hơn được tôi không đã. Trời còn chưa sáng, đừng vội gáy sớm nha!"

Khí thế của Lâm Nhã Tịnh cũng không kém cạnh nam nhân là bao. Sự cá tính, thoải mái và thẳng thắn của cô vô tình lại khiến Dương Đình Quân cảm thấy vô cùng thích thú. Trước nay anh chưa từng gặp qua nữ nhân nào có cá tính mạnh mẽ thế này.

"Ái chà, xem ngữ điệu của em thì chắc là anh thua quá."

"Để xem..."

Lâm Nhã Tịnh ngạo nghễ nói xong thì mím môi khẽ cười, sau đó bắt đầu rót rượu cho cả hai.

----------------

Trên thư phòng, Chu Chí Viễn vẫn tập trung làm việc mà không hề để tâm gì đến hai con người đang ngồi uống rượu dưới phòng khách.

Thật ra đối với Lâm Nhã Tịnh anh đã cố gắng mềm mỏng nhất có thể, vì trước khi kết hôn anh đã biết được thông tin Lâm gia tráo cô dâu, và Lâm Nhã Tịnh chính là người gả thay cho Lâm Nhã Khiết. Từ đó anh âm thầm cho người điều tra về gia cảnh của cô gái này và biết được không ít chuyện.

Chính vì gia thế quá đặt biệt của cô mà anh mới để cuộc hôn nhân này dễ dàng xảy ra như thế. Vì chỉ cần anh dùng tiền là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề.

Nước đi này anh chắc chắn là người nắm phần thắng trong tay!



Hơn hai tiếng sau thì Chu Chí Viễn mới giải quyết xong công việc. Anh nhìn lên đồng hồ đã hơn mười giờ khuya, nghĩ thầm chắc giờ này Lâm Nhã Tịnh cũng đã về phòng nên anh mang theo tờ hợp đồng sang đó định gặp cô thương lượng cho xong.

Nhưng nào ngờ lúc đến phòng của Lâm Nhã Tịnh thì chỉ thấy căn phòng tối om, không một bóng người.

Chẳng lẽ tới giờ họ vẫn chưa uống xong ư? Tửu lượng của cô gái này mạnh đến thế sao?

----------------

Dưới phòng khách lúc này...

"Nào, cạn ly..."

Đây là lần thứ n Dương Đình Quân được Lâm Nhã Tịnh cất lời mời. Trong khi anh đã say khước thì cô vẫn còn tỉnh táo tỏ tường hơn anh rất nhiều.

"Tiểu Tịnh à, em uống được nhiều vậy?"

"Thì tôi nói ngay từ đầu rồi mà, tại anh không tin tôi đó thôi."

Cô nàng thản nhiên nói xong thì lại uống cạn thêm một ly, trong khi đó ly rượu trong tay Dương Đình Quân vẫn chưa vơi miếng nào.

"Thôi thôi, giờ anh tin rồi. Bái phục, bái phục! Anh không uống nổi nữa, anh xin đầu hàng."

Dương Đình Quân giơ hai tay lên xin thua xong thì không thể trụ thêm nữa mà trực tiếp ngã lăn ra sofa ngủ khì, để lại một mình Lâm Nhã Tịnh tròn xoe hai mắt ngỡ ngàng nhìn theo.


"Mới có ba chai mà xỉn rồi hả? Này, Dương Đình Quân anh ngủ ở đây không được đâu!"


Cô tự hỏi, tự nói rồi lại tự uống tiếp rượu vì chẳng có ai trả lời.


"Uống có tí đã xỉn rồi vậy mà cứ tỏ ra ta đây. Tiểu Tịnh à, mày thật sự không có đối thủ trên bàn nhậu ư? Nhưng mà đêm nay không say thì làm sao mày dám ngủ đây? Cái nhà thì to mà le que có mấy người, sợ chết đi được."


"Cô sợ cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK