"Tại vì bà ta căn bản không phải mẹ ruột của tiểu Tịnh."
Cuối cùng thì Chu Chí Viễn cũng nghe được câu trả lời, nhưng lại được phát ra từ miệng của một người khác.
Dương Đình Quân bước ra từ phía sau đám vệ sĩ của Chu gia, sắc mặt của anh lạnh lùng cũng không kém. Ánh mắt tuyệt nhiên không thể giấu đi phẫn nộ.
Thật ra anh đã đến đây được một lúc, vừa hay có thể nghe thấy vỏn vẹn câu chuyện mà Lý Nguyệt Kiều cố gắng lấy hết bình tĩnh để kể lại cho Chu Chí Viễn nghe, và khi nghe xong anh cũng tức giận không ít. Cho đến khi chứng kiến sự im lặng của Lý Nguyệt Kiều trước tội ác mình đã gây ra thì Dương Đình Quân mới lên tiếng vạch trần thêm một việc.
"Cậu nói cái gì?"
Chu Chí Viễn nghe xong câu nói của Dương Đình Quân mà hai tai trở nên lùng bùng, đôi mắt chỉ toàn phẫn nộ nhìn sang người anh em của mình để tiếp tục đi tìm câu trả lời thỏa đáng.
"Tôi nói Lý Nguyệt Kiều không phải mẹ ruột của Lâm Nhã Tịnh, mà vai trò thật sự chỉ là một người dì."
Dương Đình Quân dứt khoát tiếp lời, Chu Chí Viễn chỉ biết hít lấy một hơi thật sâu để cố giữ được chút bình tĩnh cuối cùng. Riêng Lý Nguyệt Kiều thì đôi chân đã run lên lẩy bẩy đến mức sắp không còn trụ vững.
"Khổng Dực, đưa bà ta vào nhà! Những người không phận sự ở yên ngoài này canh chừng ả phụ nữ đó cho tôi."
Lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh xong, người đàn ông liền bước thẳng vào nhà, theo sau anh là Dương Đình Quân, và Lý Nguyệt Kiều cũng được Khổng Dực đưa vào sau.
Dẫu sao đây cũng là chuyện riêng nội bộ trong gia đình, lại còn liên quan đến người phụ nữ anh trân quý nên làm sao có thể để người khác tùy tiện nghe thấy.