Vừa mơ màng tỉnh dậy sau cơn say bí tỉ tối qua, Lâm Nhã Tịnh đã đưa tay lên day day vầng trán, miệng nhỏ thầm than thở một câu, đôi mi tâm vẫn còn chưa chịu mở mà chỉ nhăn nhó do còn muốn ngủ nướng thêm chút nữa.
"Biết đau sao? Uống thêm rượu vào sẽ đỡ hơn nhiều đó."
"Biết sao không biết, là người chứ có phải sỏi đá đâu mà không biết đau. Ơ nhưng mà...giọng nói vừa rồi...là..."
Trong cơn ngái ngủ, cô nàng vẫn ý thức được câu nói vừa nghe được và trả lời một cách thản nhiên, cho đến khi kịp xác định lại thì mới bàng hoàng mở to hai mắt ra, và thứ đầu tiên đập vào đôi đồng tử long lanh của cô gái là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của một nam nhi, trong khi đó cánh tay của cô còn đang quàng qua cổ của người đàn ông, một chân cô còn gác lên người anh, khác gì xem Chu Chí Viễn là gối ôm mà tùy ý hành hạ.
"Sao...sao anh lại ở trên giường của tôi vậy hả?"
Vội vàng đẩy người đàn ông ra, Lâm Nhã Tịnh cất lên câu hỏi trong kinh ngạc.
"Đêm qua có người uống say đã dụ dỗ anh ở lại đây."
"Là ai?"
Cô nàng vẫn cứ ngây ngô, nhưng nam nhân đối diện cũng trưng ra biểu cảm ngây thơ vô số tội không kém.
"Em tự hỏi chính mình xem? Đầu đau như thế, chắc là do ngủ muộn nhỉ?"
Đến giây phút này thì Lâm Nhã Tịnh mới bàng hoàng nhận ra, cô bật người ngồi dậy với nét mặt lúng túng thấy rõ.
"Nhưng...nhưng mà tôi nhớ là đã khóa cửa rồi mà? Sao...sao anh vào được?"
Chu Chí Viễn cũng thong thả ngồi dậy, thư thái trả lời:
"Em có thấy vị chủ nhà nào mà không có chìa khóa phòng không?"
Với câu hỏi mỉa mai của người đàn ông càng khiến cô gái thêm phần bối rối, còn chưa biết phải làm sao tiếp theo thì Chu Chí Viễn lại đột ngột quay qua ôm cô vào lòng, an yên tựa cằm lên vai cô.
"Anh làm gì vậy? Mới sáng sớm đã dở thói *** dê rồi, buông tôi ra nhanh."
Lâm Nhã Tịnh có vùng vẫy thì cũng vô ích. Người đàn ông chỉ khẽ cười, sau đó ung dung tiếp lời:
"Có ai ôm vợ mà lại bị mắng là kẻ *** dê không? Chắc chỉ có mỗi mình em thôi đó tiểu Tịnh."
"Ai là vợ của anh? Ai nói yêu anh khi nào mà vợ này vợ nọ?"
"Em là vợ anh! Cũng chính em nói yêu anh hồi tối qua còn gì!"
"Xảo trá, tôi nói chẳng lẽ tôi không biết! Tuy uống say nhưng không có ăn nói linh tinh đâu nhá!"
Lâm Nhã Tịnh tự tin chắc nịch, hiên ngang khẳng định càng làm Chu Chí Viễn buồn cười.
Anh không vội nói gì, cũng không buông cô ra mà chỉ hơi nghiêng người ra sau một chút để lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
"Anh làm gì đó?"
"Thì anh cho em nghe những gì em đã nói lúc say trong đêm qua, chắc không phải là lời linh tinh đâu ha!"
Vừa nói dứt câu thì Chu Chí Viễn cũng mở đoạn ghi âm trong điện thoại lên, để người con gái ấy có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ được phát ra với chất lượng âm thanh cao.
[Giá mà tôi không yêu người ta được như lời tôi nói thì tốt biết bao nhiêu...]
Nghe đến câu cuối cùng, Lâm Nhã Tịnh đã hoàn toàn đơ ra. Cơ mặt lẫn ánh mắt đều bất động vì không thể nào tin nổi trong lúc say, bản thân lại ăn nói lung tung như thế. Vậy mà vừa rồi còn khẳng định dù say xỉn cũng không nói năng linh tinh, cú tự vả này đúng là
đau thấu tận mây xanh.
Ngay lúc này cô chỉ biết đưa tay lên đở trán một cái, sau đó như nhớ ra điều gì nên liền dõng dạc thanh minh:
"Trong đó, tôi chỉ nói là người ta chứ đâu có nói tên anh đâu mà anh tự cho mình đúng như vậy?"
"Ờ thì đúng là không có nói ra tên anh! Nhưng em có dám thề người mà em nhắc đến không phải anh không?"
"Có gì mà không dám chứ! Ở đây, tôi Lâm Nhã Tịnh xin thề người mà tôi nói kh..."
Lâm Nhã Tịnh oai hùng ngồi thẳng lưng, giơ một tay lên cao và sẵn sàng tuyên thệ nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì đôi môi anh đào đã bị người đàn ông chiếm trọn một cách ngang nhiên, bá đạo.
Dùng nụ hôn ngăn cản phát ngôn dối lòng của người phụ nữ, qua mấy giây thì Chu Chí Viễn mới chịu buông ra. Anh nhìn cô, cười ái muội.
"Đừng tự dối lòng mình nữa. Anh hiểu hết rồi, anh cũng biết lí do vì sao em không chịu thừa nhận em yêu anh. Tất cả những gì liên quan tới em anh đều biết, kể cả thân phận thật sự của em!"
Những gì Chu Chí Viễn nói, đã khiến Lâm Nhã Tịnh bất ngờ đến sửng sờ. Phải mất đến vài giây sau thì cô mới dám mở miệng thỏ thẻ cất lời:
"Anh nói anh biết, là biết những chuyện gì?"
"Biết em không phải là tiểu thư khuê các của Lâm gia như lời ông ta đã nói. Biết mẹ em là ai, biết được hoàn cảnh thật sự của em!"
Người đàn ông nói xong thì khẽ cười ôn hòa, sau đó dang tay ôm cô gái bé nhỏ ấy vào lòng.
"Anh yêu em vì em là chính em chứ không phải vì bất cứ một điều gì khác. Kể cả thân thế hay một địa vị nào cả. Đối với anh chỉ có tình yêu mới xứng đáng với tình yêu chứ không phải vẻ bề ngoài, hay vật chất cao sang mang ra đánh đổi."
"Thật ra chuyện thân phận của em anh đã biết từ trước khi chúng ta kết hôn, chỉ là anh không ngờ trái tim này lại bị em làm cho rung động, anh yêu em từ lúc nào cũng không hay! Nhưng anh không ngờ em lại vì chuyện đó mà tự ti, trốn tránh tình cảm anh dành cho em. Nếu biết vậy, anh đã nói ra sớm hơn để được biết em yêu anh sớm hơn chút nữa."
Lời nói mà người đàn ông bày tỏ đã khiến Lâm Nhã Tịnh rơi vào trầm mặc. Cô đang không biết phải đối mặt làm sao, không biết nên vui hay buồn.
"Giờ anh biết rồi đó, em không được chạy trốn nữa."
"Nhưng mà thân thế thấp kém của em sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của anh... Một người quê mùa như em người đời sẽ nói rằng em không xứng với anh."
"Ai dám nói, anh cắt lưỡi kẻ đó. Anh đã nói rồi, chỉ có tình yêu mới xứng với tình yêu chứ không phải địa vị và quyền thế."
"Nhưng..."
"Không nhưng nữa. Một khi anh đã biết rồi thì em đừng hòng chạy, em là cô gái ngang ngược nhất anh từng gặp và từ nay sẽ là người mà anh yêu và trân trọng nhất trên đời. Mau nói em yêu anh đi!"
Không gian trong phòng chợt lắng xuống, người đàn ông muốn lắng nghe một lần chính miệng cô gái ấy nói yêu anh thì mới thỏa lòng mong đợi.
"Em...em yêu anh!"
Và sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì Lâm Nhã Tịnh cũng cúi đầu chịu thổ lộ tâm tư tình cảm trong ngượng ngùng, cô mím chặt môi, đến ánh mắt nhìn anh cũng không dám vì thật sự đã quá thẹn thùng.
"Cảm ơn em!"
Cuối cùng cũng nghe được ba từ giúp người đàn ông thỏa mãn, anh mỉm cười rất hạnh phúc và ôm cô chặt hơn một chút.
"À, anh có chuyện này muốn hỏi em!"
"Là chuyện gì vậy anh?"
"Tối qua anh vô tình nhìn thấy phía sau bả vai em có một vết sẹo, em đã từng gặp qua tại nạn gì dẫn đến để lại vết sẹo ấy sao?"1