Một đứa trẻ vừa sinh ra đã không được chấp nhận, may mắn được dùng họ của Lâm gia thì đó là ơn đức cô tu tám đời mười kiếp mới có, mà trước đây Lâm Duệ Minh đã từng nói với mẹ cô như thế.
Từ ngày sinh ra đã bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì cô không phải là con trai như họ luôn cầu mong có được. Suốt 18 năm chưa từng nhìn tới cô một lần, không một đồng tiền chu cấp. Gặp ngoài đường còn chẳng nhận Lâm Nhã Tịnh cô là con cháu của Lâm gia, xem thường như người dưng nước lã.
Ấy vậy mà vào một ngày đẹp trời như hôm nay, người đàn ông này lại đến đây và nói rằng muốn đưa cô về nhà. Lời nói đó, liệu có đáng tin? Liệu rằng không chứa ẩn khuất gì bên trong?
"Tại sao con phải quay trở về ngôi nhà đó? Về đó để làm gì?"
"Đương nhiên là cho cuộc có cuộc sống sung túc hơn, để ba có thời gian bù đắp cho con."
Lời mà Lâm Duệ Minh nói ra càng khiến Lâm Nhã Tịnh cảm thấy buồn cười, nhưng cô không tỏ thái độ bất kính với người đàn ông này, vì dù không có công dưỡng dục nhưng vẫn có ơn nghĩa sinh thành.
"Nếu ba muốn bù đắp đã không đợi đến bây giờ. Trước đây một chút thương hại dành cho con cũng không có. Đến nay con đã có thể tự lo cho mình rồi thì ba lại nói rằng muốn bù đắp. Nếu đó là lời thật lòng thì con cảm ơn ba, nhưng xin lỗi con không cần!"
"Ông ta tới đây là để đón mày về Lâm gia, gả cho một thiếu gia giàu có. Cuộc sống sau này không cần phải lo nghĩ, tại sao lại nói không cần?"
Nói xong Lâm Nhã Tịnh đã dứt khoác đứng dậy, nhưng lại bị câu nói của Lý Nguyệt Kiều làm cho bất động ngay tại chỗ.
Nhưng sau đó cô lại hờ hững cười một cách nhạt nhẽo.
"Vậy sao? Nếu thật sự là vậy thì con đoán rằng chắc hẳn hôn nhân này là gả thay. Ngay từ đầu là dành cho cô chị Lâm Nhã Khiết chứ không phải cô em Lâm Nhã Tịnh là con đâu, đúng không ba?"
Lâm Duệ Minh bị nhìn thấu tâm tư nê chột dạ, thẹn hóa liền hóa giận. Đâm ra thiếu kiên nhẫn để trò chuyện một cách đàng hoàng với những người đối diện.
"Nếu mày thông minh đoán được hết rồi thì tao cũng không giấu giếm làm gì. Đúng, ngay từ đầu hôn sự này là dành cho tiểu Khiết, nhưng chị hai mày không đồng ý. Vì lợi ích trên thương trường nên không thể nào hủy bỏ, cho nên tao tìm đến đây là muốn để mày gả thay cho tiểu Khiết."
Quả không sai với những gì cô đoán, đâu có chuyện tốt đẹp nào lại tự dưng mà đến.
"Nếu là quả ngọt thì đã không đến lượt đứa con rơi như Lâm Nhã Tịnh rồi đúng không ba? Nhưng mà con không quan tâm đâu, vì đó là chuyện của nhà họ Lâm vốn dĩ không liên quan tới con."
Thờ ơ nói xong, cô gái liền nhấc chân định rời đi nhưng Lâm Duệ Minh lại đanh giọng lớn tiếng:
"Mày thì không phải họ Lâm à?"
Câu hỏi của Lâm Duệ Minh đã khiến Lâm Nhã Tịnh quay mặt trở lại, cô nhìn thẳng vào mặt người đàn ông ấy và thẳng thừng tuyên bố:
"Họ Lâm nhưng là Lâm của đầu đường xó chợ, là đứa con hoang chứ không phải con cháu của gia tộc Lâm gia cao sang, quyền quý."
Lâm Duệ Minh chết sửng với những gì người con gái ấy vừa nói. Những câu nói đó đích thị là những câu mà trước đây chính ông đã dùng để mắng nhiếc, phủ nhận Lâm Nhã Tịnh không phải con cháu của Lâm gia. Nay chính ông lại bị một pha tự vả mặt vừa đau vừa tức đến đỏ mặt tía tai.
Nhìn Lâm Nhã Tịnh đi ra khỏi nhà với ánh mắt tức giận, sau đó Lâm Duệ Minh lại nhìn về phía Lý Nguyệt Kiều. Trước khi rời đi, ông đã để lại cho người đàn ấy một câu:
"Sung sướng hay khổ cực cả đời, chỉ duy nhất một lần này bà có thể chọn lựa. Thời hạn là ba ngày, đừng để cơ hội vụt mất một cách đáng tiếc."
Lâm Nhã Tịnh lang thang ngoài đường đến tận hơn bảy giờ tối thì mới lững thững quay trở về nhà.
Gần đây áp lực tâm lý luôn đè nặng khiến đầu óc cô trống rỗng, chẳng suy nghĩ được chuyện gì. Những lúc mệt mỏi, hay chán nản đến mức muốn chết đi cho xong thì cô lại đến công viên ngồi một mình.
Bắt gặp những đứa trẻ mồ côi khó khăn, phải đi lao động để kiếm tiền tự bương chải trong cuộc sống, nhưng trên môi bọn chúng lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười thì dường như cô lại được tiếp thêm nghị lực.
Tuy mệnh cô số khổ, nhưng ít ra vẫn còn có mẹ bên cạnh. Có nhà để về, có nơi để ngủ, chứ không đến nỗi vất vả, không nơi nương tựa như những đứa trẻ đáng thương ấy.
Nhìn tụi trẻ khổ cực, cô đã tự nhủ với lòng mình rằng sau này khi có tiền nhất định sẽ xây thật nhiều những mái ấm tình thương để cưu mang, giúp đỡ những đứa trẻ tội nghiệp ấy.
Cứ nhiều lần như vậy mà cô có thêm nghị lực trong cuộc sống này. Thay vì bi quan tìm tới cái chết cô đã suy nghĩ tích cực hơn rất nhiều. Và ngay bây giờ cũng vậy.
Cô mang theo tâm trạng lạc quan để quay trở về nhà với dự định sẽ tìm việc làm vào ngày mai, thì lúc này khi về gần tới nhà cô đã nhìn thấy trước cửa nhà mình có rất nhiều người vây quanh. Dự cảm có chuyện chẳng lành lập tức ập tới, khiến cô gái nhanh chân chạy về phía đám đông ấy.
"Mẹ...Mẹ bị làm sao thế này?"
Vừa chạy đến nơi Lâm Nhã Tịnh liền hét lên trong hoảng sợ khi nhìn thấy Lý Nguyệt Kiều mặt mày sưng húp, in đầy những vết bầm đang ngồi trên băng ghế trước nhà, bà đang được hàng xóm sơ cứu những chỗ trầy xước, còn có cả vết thương hở trên bắp tay.
"Mẹ con vừa bị tụi giang hồ đánh dằn mặt đấy. Tụi nó nói trong vòng hai ngày nữa mà không gom đủ tiền để trả nợ thì tụi nó lấy mạng mẹ của con đó."
Một người hàng xóm tốt bụng nhanh chóng nói cho cô biết.
Thấy Lâm Nhã Tịnh đã về thì mọi người cũng giải tán, ai ai cũng lắc đầu trước hoàn cảnh của cô, họ cũng thương xót nhưng thân phận đều là kẻ hèn mọn thì có muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm.