• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cơn mơ Nhậm Nhã Lâm nhìn thấy cả nhà của cô ấy đều đứng ở trước mặt cô nắm tay nhau rời đi.

“Ba mẹ, Tiểu Khả……..”

Mặc kệ lời cô gọi trong đau khổ, họ vẫn cứ đi mỗi lúc một xa hơn, Nhậm Nhã Lâm đuổi theo họ, tiếng khóc bi thương nhưng cũng không đổi được cái quay đầu của người thân. Sau khi bị vấp ngã thì cô ấy cũng đã tỉnh lại trong hốt hoảng.

“Mọi người đừng bỏ con mà……..”

Lăng Nghiên bên cạnh chăm sóc cô vừa thấy cô đã tỉnh thì vui mừng nắm chặt lấy tay cô.

“Lâm Lâm”

Nhậm Nhã Lâm tim đập mạnh, nước mắt lăn dài, cô ấy đưa tay sờ lên bụng rồi quay sang hỏi Lăng Nghiên.

“Con của mình thế nào rồi ?”

Lăng Nghiên im lặng không nói gì, khiến cho Nhậm Nhã Lâm như phần nào hiểu ra mọi chuyện.

“Chẳng lẽ con của mình………”

Lăng Nghiên đồng cảm ôm chặt lấy Nhậm Nhã Lâm đang bật khóc nghẹn ngào.

Sau đó tang lễ của Nhậm Tinh Khả được thực hiện nhanh chóng, Nhậm Nhã Lâm gương mặt nhợt nhạt thất thần ngồi trong căn nhà cũ.

Cô ấy ôm chặt di ảnh em gái, Lăng Nghiên bên ngoài đi vào nhìn thấy Nhậm Nhã Lâm như vậy thì đến bên cạnh cô.

“Đây là đồ của em ấy, mình đã mang về đây rồi”

Đôi tay từ từ đưa ra nhận lấy, nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi làm Lăng Nghiên cũng phải chạnh lòng.

“Lâm Lâm, cậu mấy ngày nay đã luôn như vậy, người khác đau buồn thì có thể khóc nhưng cậu lại không nói một lời, khóc lóc cũng không, cậu như vậy mình càng lo hơn cậu biết không ?”

Nhậm Nhã Lâm chợt nở nụ cười gượng gạo, người khác nhìn thấy cũng biết là cô đang cố gắng nở ra nụ cười để che lấp sự bi thương của bản thân.

“Mình muốn ở một mình, cậu ra ngoài một lúc có được không ?”

“Mình……..”

“Đừng lo……..mình không sao”



Lăng Nghiên muốn ở lại đó nhưng nghĩ lại vẫn là nên để cô ấy suy nghĩ một lúc có lẽ sẽ tốt hơn.

“Vậy mình bên ngoài đợi cậu”

Lăng Nghiên chậm rãi rời đi, Nhậm Nhã Lâm đặt đồ lên bàn, cô ấy chầm chậm cầm lên từng món đồ của em gái. Cô ấy chợt nhìn thấy nhật kí của Nhậm Tinh Khả đặt ở bên dưới, cô ấy do dự nhìn nó rất lâu rồi mới quyết định mở ra xem.

Từng chữ bên trong đều được Nhậm Tinh Khả viết lại vô cùng đẹp, nhìn thấy nó Nhậm Nhã Lâm mới bất giác nở nụ cười.

“Lúc nhỏ dạy em rất lâu mới có thể giúp em viết được chữ đẹp như thế này, nhưng trước đây chị lại chưa từng khen em đến một lần”

Lật sang từng trang và đọc nội dung bên trong, rất lâu sau Nhậm Nhã Lâm đã đọc được rất nhiều thứ mà khiến cô ấy lại bất giác bật khóc, từng giọt lệ rơi tren trang giấy, Nhậm Nhã Lâm lại càng ân hận khi đến bây giờ mới biết những chuyện em gái đã trải qua.

“Tại sao em lại không nói với chị chứ ? Ở trường cũ em bị người khác bắt nạt cũng không nói, bản thân bị đẩy ngã cầu thang cũng không nói, tại sao em lại không nói một lời nào như vậy ?”

Hoá ra khi học ở trường cũ Nhậm Tinh Khả vì học lực vượt trội lại được thầy cô yêu quý nên bị nhiều bạn cùng lớp cô lập và bắt nạt, cô bé thường xuyên bị ức hiếp cũng không nói một lời nào.

Đến khi chuyển đến trường mới cô ấy gặp được bạn bè tốt bụng luôn giúp đỡ mới khiến cô trải dần quên được mọi chuyện trong quá khứ, nhưng mọi thứ đều không thuận lợi như vậy mãi, Nhậm Tinh Khả vô tình gặp lại những người bạn bắt nạt mình ngày trước và họ bắt đầu tiếp tục ức hiếp cô.

Trong nhật kí Nhậm Tinh Khả từng nhắc đến một người bạn đặc biệt luôn bảo vệ và giúp đỡ cô, nhưng cô ấy cũng đã nói rằng bản thân đã nợ cậu ấy rất nhiều và không mong mình trở thành vật cản của cậu ấy nên đã cắt đứt quan hệ với người bạn đó.

Hôm sau Nhậm Nhã Lâm đi đến thăm mộ em gái, mộ phần Nhậm Tinh Khả được đặt cách ba mẹ cô không xa, khi đến đó Nhậm Nhã Lâm nhìn thấy một cậu thiếu niên đang thẩn thờ đước trước mộ em gái.

“Cậu là ?”

Nhậm Nhã Lâm đi đến nhỏ giọng hỏi, cậu ấy vừa thấy cô thì chợt hoảng loạn lau đi nước mắt và định rời đi.

“Xin lỗi đã làm phiền, em xin phép đi trước”

Nhậm Nhã Lâm vừa nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cậu ấy thì biết ngay người em gái nhắc đến trong nhật kí là cậu ấy nên lên tiếng ngăn lại.

“Dư Hạo Hiên, có phải là cậu không ?”

Cậu ấy chợt lặng người, bước chân ngừng lại.

“Nếu đã đến thì nói chuyện một lúc đi”

Dư Hạo Hiên sau đó đã ở lại nói chuyện với Nhậm Nhã Lâm, cậu ấy nhìn cô thắc mắc vì sao cô lại biết mình.

“Sao chị lại biết về em ?”



“Tôi chẳng biết cậu, cũng chưa từng nhìn chính diện vào cậu, nhưng tôi nhận ra sợi dây chuyền cậu đeo, nó giống với sợi dây mà em gái tôi từng đeo………tôi nhớ em ấy từng nói rằng là một người đặc biệt tặng cho em ấy”

Dư Hạo Hiên lặng người, cậu ấy như thể đã bị đả kích khi nghe được lời này, Nhậm Nhã Lâm lúc đó mới lấy trong túi ra quyển nhật kí của em gái đưa cho cậu ấy.

“Tôi nghĩ có nhiều chuyện mà em gái tôi không thể nói với cậu, nhưng tôi nghĩ cậu có quyền được biết vì tôi biết cậu rất tốt với em ấy, phía sau quyển nhật kí có một bức tranh và đó là bóng lưng của cậu, phía sau còn ghi cả tên của cậu”

Dư Hạo Hiên nhận lấy quyển nhật kí rồi nước mắt từ từ rơi, đôi tay cậu ấy siết chặt lấy quyển nhật kí đó mà chẳng nói nên lời.

Sau khi Nhậm Nhã Lâm đưa lại thứ nên đưa cho Dư Hạo Hiên thì rời đi, ra bên ngoài cô ấy thấy Lục Thành đang đứng đợi mình.

“Lâm Lâm”

Cô ấy không một biểu cảm, lạnh lùng đi đến trước mặt anh, không đợi anh lên tiếng cô đã lên tiếng trước.

“Lục Thành, chúng ta ly hôn đi, giấy ly hôn tôi sẽ kí và đưa đến chỗ anh sau……..tôi cảm thấy mệt rồi, tôi muốn bản thân mình được tự do, không vướng bận gì với anh nữa”

Lục Thành sửng sốt nhìn cô, cô ấy vẫn không quan tâm đến anh mà dứt khoát cắt đứt.

“Đứa con là sự kết nối cuối cùng giữa chúng ta, nhưng bây giờ cũng đã chẳng còn rồi……..tôi trả anh về với Dương Tuyết Thanh, chỉ mong anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa”

Lục Thành không tin vào sự thật, anh muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô thẳng thừng né tránh.

“Em có thể suy nghĩ lại không ? Chúng ta……..”

“Chẳng phải lúc đó anh đã nói muốn ly hôn sao ? Anh còn nói người anh yêu là Dương Tuyết Thanh cơ mà, anh đúng là lạ thật đó, sao bây giờ tôi đồng ý thì anh lại muốn tôi nghĩ lại chứ ?”


“Anh………”


“Anh có biết không ? Tôi và anh vốn không nên ở bên cạnh nhau, cuộc sống tôi trước đây đã tệ lắm rồi, không ngờ bây giờ còn tệ hơn nữa, người thân của tôi đều rời đi cả rồi, con của tôi cũng mất luôn rồi, tôi không muốn chính bản thân mình cũng bị đánh mất, anh hiểu không ? Làm gì trên đời này lại có chuyện ai đó chấp nhận vì một người mà vượt gió thổi ngược để đến bên họ chứ ? Anh và tôi cũng giống như vậy”


Lục Thành nhìn Nhậm Nhã Lâm, từng lời nói của anh ấy như thể hiện được sự chân thành mà anh đối với cô.


“Lâm Lâm, em tin cũng được, không tin cũng không sao, nhưng chỉ cần là những thứ em yêu quý thì anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ, cho dù gió có thổi ngược thì anh cũng sẽ đi ngược chiều gió để đến bên cạnh em”


Nhậm Nhã Lâm nếm trải nỗi đau khiến bản thân cô cũng không còn quan tâm đến Lục Thành nữa, cô bật bật cười rồi lắc đầu.


“Đừng nói nữa, anh còn nói thì bản thân tôi sẽ thật sự tin đó, dù sao đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt, chúc anh về sau mọi thứ thuận lợi, không gặp mặt sẽ không cần phải phiền lòng”


Nói xong Nhậm Nhã Lâm dứt khoát rời đi, đôi tay Lục Thành muốn đưa đến nắm lấy cô nhưng lại không thể, họ cứ thế đã chính thức rời xa nhau, có lẽ mối tình này của họ từ đầu đã không nên xuất hiện, cho dù trước đây kỉ niệm có đẹp đến đâu thì với Nhậm Nhã Lâm đây cũng chỉ là một cơn ác mộng dài, tỉnh mộng đã không còn gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK