• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhậm Nhã Lâm ân cần đưa em gái từ bệnh viện về đến nhà, nhưng cô bé lại có vẻ né tránh với chị gái.

“À chị…….hay chị về trước đi, không cần ở lại chăm em đâu, em có thể tự lo được mà”

“Em sao vậy ? Em không muốn chị ở lại sao ?”

“Em không có ý đó, chỉ là em cần phải ôn thi, em không muốn có người xung quanh em nên……..”

“Được rồi, chị hiểu rồi, vậy nếu có chuyện gì thì em gọi cho chị, có được không ?”

“Được, em nhớ rồi……..vậy chị về trước đi”

Nhậm Nhã Lâm để em gái trở vào nhà rồi một mình quay lại nhà cũ.

Trên đường về Nhậm Nhã Lâm nhận được cuộc gọi của Lăng Nghiên.

“Lâm Lâm, đồ mà cậu nhờ Lưu Viễn làm đã có rồi, cậu đang ở đâu ? Mình qua đón cậu”

“Mình mới rời khỏi từ chỗ Tiểu Khả một lúc thôi”

“Vậy sao ? Mình cũng ở gần đó, vậy mình qua tìm cậu”

“Được, vậy mình sẽ ở đây đợi cậu”

Nhậm Nhã Lâm một mình đứng ở đó đợi Lăng Nghiên đến, trong lúc cô ấy đang nhìn vào điện thoại thì đột nhiên có một chiếc xe ô tô kì lạ đậu ở gần đó, một vài người từ xe bước xuống, họ lén lúc nhìn xung quanh không thấy có ai thì mới bắt đầu tiến nhanh về phía Nhậm Nhã Lâm.

Lúc Nhậm Nhã Lâm bất giác nhìn thấy họ che kín mặt, vẻ ngoài đáng nghi đến gần mình thì ấy cảm giác có chút lo sợ mà lùi lại, thấy cô ấy đã phát hiện họ liền tiến đến tấn công cô ấy, bề ngoài là muốn cướp đồ trên tay cô nhưng thực ra là đang muốn bắt cô ấy đi.

“Các người làm gì vậy ?”

Nhậm Nhã Lâm hoảng sợ hét lớn, cô cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thể. Trong lúc nguy cấp Lăng Nghiên đã kịp thời lái xe đến.

“Nè các người làm gì vậy ?”

“Chết tiệt, mau chạy thôi”

Họ giả vờ là cướp liền giành lấy túi xách Nhậm Nhã Lâm chạy mất khiến cô ấy bật ngã về sau.



“A……..”

Lăng Nghiên thấy là cướp nên cũng đành để họ đi rồi đi đến xem tình hình của bạn thân.

“Lâm Lâm, cậu sao rồi ?”

Cú ngã vừa rồi làm cơ thể Nhậm Nhã Lâm trở nên đau nhói, cô ấy cảm thấy bụng rất khó chịu nên hốt hoảng cầu cứu Lăng Nghiên.

“Bụng mình cảm thấy đau quá, Nghiên Nghiên, mau đưa mình đến bệnh viện”

Lăng Nghiên thấy Nhậm Nhã Lâm đau đớn thì cũng hốt hoảng lập tức đưa cô ấy lên xe đến bệnh viện. Một lúc sau họ đã có mặt tại bệnh viện.

“Cô yên tâm đi, đứa bé không sao, đứa bé vẫn rất khoẻ mạnh”

Sau khi được kiểm tra thì xác nhận đứa bé không sao, Nhậm Nhã Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

“May mắn thật”

Cô lo lắng sờ lên bụng.

“Bảo bối, làm con sợ rồi đúng không ? Mẹ xin lỗi”

Lăng Nghiên nhìn Nhậm Nhã Lâm ở một mình rất nguy hiểm nên đề nghị cô ấy đến ở cùng mình.

“Lâm Lâm, hay cậu đến chỗ mình ở đi”

“Như vậy thì không tiện đâu”

“Có gì mà không tiện chứ ? Bình thường ngoài Dương Việt ra thì chẳng có ai đến cả, gần đây mình quay lại công ty làm việc cho ba rồi nên cũng ít khi ở nhà, cậu ở đó cũng không có trở ngại gì, nếu để cậu ở một mình thì mình thật sự rất lo”

“Chuyện này………”

“Đừng nghĩ ngợi nữa, mình đưa cậu về nhà trước rồi sẽ cho người đến mang đồ của cậu đi, có được không ?”

“Không cần đâu, mình tự dọn là được, có nhiều đồ của mình không muốn ai động vào đâu”

“Được, vậy mình đưa cậu quay về dọn đồ”

“Được”



Sau khi được Lăng Nghiên đưa về nhà cũ thì đã thấy Lục phu nhân ở đó.

“Tiểu Lâm”

“Mẹ”

“Con vẫn khoẻ chứ ?”

“Con vẫn tốt, mẹ và mọi người thế nào rồi ạ ?”

“Vẫn khoẻ, hôm nay mẹ nhớ con nên đến thăm con một lúc”

“Vậy mẹ vào trong đi”

Lục phu nhân nghĩ ngợi, do dự muốn làm gì đó rồi vẫn quyết định rời đi.

“Thôi vậy, mẹ còn việc ở công ty, mẹ đi đây”

“Vậy mẹ đi cẩn thận”

Lục phu nhân quyến luyến giữ chặt tay con dâu, trong mắt bà ấy Nhậm Nhã Lâm mãi mãi là con dâu của bà không có gì có thể thay đổi, nhưng vì tôn trọng sự quyết định của Lục Thành nên bà ấy cũng không tiện can thiệp vào chuyện của họ.

Nhậm Nhã Lâm nhìn bóng dáng Lục phu nhân rời đi thì cũng có chút buồn bã, cô muốn nói với bà ấy tin vui rằng cô đã mang thai nhưng hiện tại tình hình của cô và Lục Thành luôn như vậy, cô muốn đến khi hai người có thể giảng hoà mới nói với người nhà họ Lục tin vui này.


Cô ấy vào phòng mang đồ ra đến ngoài, nhìn thấy ảnh ba mẹ khiến cô không kiềm được nhớ nhung, cô đi đến thầm nói tạm biệt họ.


( Ba mẹ, con phải rời khỏi đây rồi, nhưng con vẫn sẽ thường xuyên quay lại, con quên không nói với hai người, hai người đã có cháu ngoại rồi…….sau này con sẽ đưa cháu của hai người đích thân đến mộ thăm hai người )


Nhậm Nhã Lâm mỉm cười chạm vào ảnh của mẹ, bất ngờ bức ảnh ngã xuống làm lộ một chiếc chìa khoá.


“Cái gì vậy ? Chìa khoá này……..?”


Nhậm Nhã Lâm không biết chìa khoá này dùng để làm gì nhưng cô ấy nghĩ nếu nó được giữ ở đây thì nhất định là rất quan trọng.


“Thôi vậy, mang theo vẫn hơn”


Thế là chiếc chìa khoá được Nhậm Nhã Lâm để vào túi xách rồi mang đi khỏi đó. Nhậm Nhã Lâm quay lại nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng khoá cửa tiếp tục rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK