"Lân Quân, lâu rồi không gặp anh"
"Oánh Oánh, xin thứ lỗi vì lần trước đã lỡ hẹn với cô"
"Không sao, lần này tôi đưa A Thanh đến là muốn nói sẽ giao dự án của anh lại cho A Thành đảm nhiệm, anh thấy thế nào ?"
Vạn tổng mỉm cười vui vẻ nhanh choón đồng ý.
"Cô không cần hỏi tôi, tôi tin thằng nhóc này nhất định sẽ làm được việc mà"
Lục Thành gượng cười, tỏ vẻ khách khí.
"Con còn trẻ nên kinh nghiệm không nhiều, mong chú Vạn có thể giúp đỡ nhiều hơn"
"Con và ba con ngay từ nhỏ đã lộ ra vẻ rất giống nhau, sau này chỉ cần con không chê, chú sẽ cùng con hoàn thành dự án này thật tốt, sau này chúng ta cùng nhau hưởng lợi"
Nói xong Vạn tổng và Lục Thành bắt tay hợp tác, ra đến ngoài Lục phu nhân có việc nên rời đi trước. Sau khi Lục phu nhân rời đi không lâu thì Dương Tuyết Thanh đã xuất hiện, truớc sự bất ngờ của Vạn tổng, cô ta lại thản nhiên đưa đẩy cùng Lục Thành.
"A Thành, chúng ta đi ăn trưa cùng nhau đi"
"Được, em muốn ăn gì ? Anh sẽ mời em"
"Vậy em đi chọn nhà hàng truớc"
"Được"
Thấy Dương Tuyết Thanh rời đi thì Vạn tổng liền thắc mắc hỏi.
"A Thành, đó là ai vậy ? Chú nhớ vợ con hình như đâu phải cô ấy"
"Co ấy là bạn thân con, vả lại con và Nhậm Nhã Lâm đã sắp ly hôn rồi"
"Ly hôn sao ? Sao lại như vậy ?"
"Có rất nhiều chuyện rất khó nói, con thấy con và cô ấy không hợp nên........"
Vạn tổng tỏ vẻ đồng tình.
"Cũng phải, hôn nhân thì cần sự đồng điệu từ hai bên, con và con bé cảm thấy không hợp thì nên dừng lại là phải"
"Vậy chú Vạn cứ làm việc của mình đi, con đi trước"
"Được, tạm biệt"
"Vâng ạ"
Vào bên trong xe Lục Thành đột nhiên thay đổi thái độ niềm nở khi nãy mà ngay lập tức trở nên mệt mỏi, Dương Tuyết Thanh bên cạnh quan tâm áp sát hỏi.
"Anh sao vậy ? Anh không khỏe sao ?"
"Đúng là có một chút"
Họ không hề chú ý một nguời đang bí mật đứng từ xa chụp lại hết tất cả hành động này của họ. Sau khi hắn đạt được ý định thì mỉm cười đầy ẩn ý.
Bến phía Nhậm Nhã Lâm sau khi biết bản thân đã mang thai thì vô cùng vui vẻ, cả ngày cứ luôn mỉm cười ngây ngốc rồi xoa tay lên bụng thì thầm cùng đứa trẻ.
"Con à, đợi con lớn thêm một chút thì mẹ nhất định sẽ để ba biết đến sự tồn tại của con, ngày mai mẹ sẽ cùng con đến thăm ông bà nội có được không ?"
Trong lúc Nhậm Nhã Lâm đang vui vẻ vừa làm việc thì lại nhận được cuộc gọi từ giáo viên của em gái.
"Xin hỏi, có phải là phụ huynh của em Nhậm Tinh Khả không ạ ?"
"Đúng vậy, là tôi đây"
"Em gái cô ngất xỉu ở truờng học, tôi đã đưa em ấy đến bệnh viện, mong cô có thể nhanh chóng đến đây được không ạ ?"
Nghe được tin em gái nhập viên lập tức đã khiến Nhậm Nhã Lâm hoảng loạn, cô ấy không nghĩ ngợi gì mà đã nhanh chóng rời đi.
Khi đến bệnh viện, Nhậm Nhã Lâm từ giáo viên biết được dạo gần dây Nhậm Tinh Khả tinh thần luôn không tốt, thường xuyên mất tập trung trong học tập.
Nhìn em gái đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh khiến Nhậm Nhã Lâm nhận ra cô ấy từ lâu đã không còn quan tâm đến em gái, cô ấy trước đây thấy em gái mình vui vẻ cuời nói nên luôn chủ quan về tình trạng sức khỏe của cô bé.
"Tiểu Khả, chị xin lỗi em.......là chị không để tâm đến em, đáng ra chị không nên để em sống một mình, nếu không em cung không trở nên thế này"
Nhậm Nhã Lâm ở lại chăm sóc em gái cả ngày hôm đó, đến khuya cô ấy vì đã quá mệt mỏi mà đã ngủ quên mất, trong mơ màng cô ấy cảm nhận được hơi ấm vô cùng quen thuộc, dần dần hơi ấm đó dần đến gần cô hơn, cô ấy theo trực giác mà dần buông lỏng bản thân, để mặc chính mình phụ thuộc vào hơi ấm đó.
Sáng hôm sau Nhậm Nhã Lâm bị tiếng ồn và ánh sáng chói mắt chiếu vào làm cho tỉnh giấc.
"Em muốn thì chị sẽ bảo anh ấy kí tên cho em thật nhiều được không, không những thế còn cho em mang tặng bạn nữa"
"Thật sao ạ ?"
"Chị Nghiên của em đã nói dối bao giờ chứ ? Em không tin thì chị gọi cho anh ấy ngay bây giờ, có được không ?"
"Không cần đâu ạ, em tin chị mà"
Nhậm Nhã Lâm thấy Lăng Nghiên đang trò chuyện vui vẻ với Nhậm Tinh Khả thì mơ màng ngồi dậy.
"Cậu đến khi nào vậy ?"
"Cậu dậy rồi sao ? Mình đến lâu rồi, lâu đến mức đủ để đi vào giấc mơ của cậu luôn rồi đó"
Nghe Lăng Nghiên nói vậy cô ấy lúc này mới biết rằng đêm qua hơi ấm mà cô cảm nhận đuợc là của Lăng Nghiên.
"Tiểu Khả, em thê nào rồi ?"
"Em đã khỏe hơn rồi, chị đừng lo"
"Em có muốn ăn gì không ? Để chị đi mua giúp em"
"Không cần đâu, mình đã mua rồi, còn mua luôn cho cậu rồi"
"Vậy sao ? Cảm ơn cậu rất nhiều"
Nhậm Nhã Lâm đi đến bàn ăn sáng thì đột nhiên Nhậm Tinh Khả lên tiếng hỏi.
"Chi à, anh rễ không đến sao ? Bình thường chị rời nhà một lúc đã được anh ấy đến tìm rồi mà, sao lần này chị đi cả một đêm mà anh ấy không đến vậy ạ ?"
Câu hỏi này khiến Nhậm Nhã Lâm có chút hoang mang, cô ấy trong lúc còn đang suy nghĩ câu trả lời thì Lăng Nghiên đã lên tiếng giải đáp thắc mắc của cô bé.
"Anh rễ em vừa quay lại Lục thị, công việc còn khá nhiều nên không đến được thôi"
"Thì ra là vậy"
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhờ có Lăng Nghiên nhanh trí nếu không với biểu hiện bất thuờng của cô ấy nhất định sẽ bị Nhậm Tinh Khả nghi ngờ.
( Cảm ơn cậu bảo bối, cũng mai vẫn còn có cậu bên cạnh giúp mình )