• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một quán ăn nhỏ Nhậm Nhã Lâm đang buồn bã uống rất nhiều rượu, Lăng Nghiên thì bên cạnh lo lắng khuyên giải cô ấy.

“Cậu đừng uống nữa, cậu đã uống rất nhiều rồi đó”

Nhậm Nhã Lâm cười khổ.

“A Nghiên, mình có phải rất đáng thương không?”

Nhìn thấy bạn thân đau lòng Lăng Nghiên cũng rất đau xót chỉ có thể vừa lau nước mắt trên mặt cô ấy vừa ăn ủi.

“Không hề, chia tay được một kẻ như Lạc Bộ Thiên là may mắn của cậu, giữ một kẻ tệ bạc như hắn không đáng đâu”

“Mình bên cạnh anh ấy 8 năm, tình cảm mình dành cho anh ấy hóa ra trong mắt của anh ấy lại không bằng một người như Hàn Vân”

“Đúng vậy, Hàn Vân đó không tốt, từ khi còn học chung cô ta vẫn luôn ganh ghét cậu, một người như cô ta thật xứng đôi với kẻ tệ bạc như Lạc Bộ Thiên, bảo bối à cậu đừng buồn vì một người như hắn nữa mà”

Mọi sự chua xót và đau thương như được Nhậm Nhã Lâm kiềm nén quá lâu nên hôm nay được khóc cô đã khóc rất nhiều.

Cho đến gần khuya trong lúc Lăng Nghiên không biết phải đưa Nhậm Nhã Lâm về thế nào vì cô ấy đã say, đúng lúc đó một giọng nói trầm ấm vang lên.

“Xin hỏi cô là Nhậm Nhã Lâm đúng không?”

Lăng Nghiên giật mình quay lại thì phát hiện ra là một chàng trai bóng hình cao lớn, mang kính trông vô cùng điển trai.

Vẻ ngoài dịu dàng đó có thể thu hút người khác đến mức lạ thường, Nhậm Nhã Lâm bên cạnh đang say men lại loạng choạng đứng dậy nói lớn.

“Tôi, tôi là Nhậm Nhã Lâm đây”

Chàng trai kia nhìn cô thì nhẹ nhàng nói.

“Tôi là Lục Thành, là con trai của Hàn Oánh, trước đây mẹ tôi có đến tìm cô”

“Hình như là……..”

Trong mơ màng Nhậm Nhã Lâm nhớ lại quả thật mẹ của Lục Thành đã từng đến tìm cô, cô ấy lúc này mới đi đến chỗ Lục Thành.

“Hình như là có, đúng là mẹ anh đã đến tìm tôi”

Từng bước đi khập khiễng, vì đã say nên cô ấy vô tình vấp chân ngã nhào vào lòng Lục Thành rồi ngủ thiếp đi.

Chưa đợi Lăng Nghiên và Lục Thành kịp phản ứng thì Nhậm Nhã Lâm đã say đến bất tỉnh, Lục Thành dịu dàng ôm lấy Nhậm Nhã Lâm lên định đưa cô đi thì bị Lăng Nghiên cản lại.

“Nè anh là ai sao lại đưa bạn của tôi đi”

Lục Thành dừng bước nói với Lăng Nghiên.

“Tôi tên Lục Thành, bác sĩ khoa nội bệnh X, là mẹ tôi bảo tôi đến đưa cô ấy về”

Nói xong anh còn đưa cả danh thiếp của mình cho Lăng Nghiên.

“Tôi đã gọi xe cho cô rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa Nhậm Nhã Lâm về an toàn, nếu có chuyện gì cô có thể theo địa chỉ đến chỗ làm của tôi”

Bóng lưng xa dần, Lục Thành bế Nhậm Nhã Lâm đang ngủ say vào xe, chẳng hiểu thế nào mà lời nói của Lục Thành khiến Lăng Nghiên vô cùng tin tưởng thế là Nhậm Nhã Lâm đã được Lục Thành đưa đi.

Một lúc sau Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm về nhà của mình, anh ấy vừa để cô xuống giường thì đã lấy điện thoại ra chụp ảnh cô lại gửi vào nhóm gia đình của mình.

Trong nhóm có cả ông bà nội của Lục Thành, mẹ của anh và em gái của anh ấy.

“Lục Thành: Báo cáo, đã đưa về an toàn”

“Bà nội: Cháu dâu của ta đấy à? Trông cũng khá xinh đó chứ”

“Ông nội: Nói rất đúng, cháu dâu của ông quả thật rất xinh đó”

“Mẹ: Chăm sóc con bé cho tốt, ngày mai nhớ mời cô ấy đi ăn đó”

“Em gái: Tủ lạnh, anh có bạn gái à? Thật không ngờ nha”

“Lục Thành: Im mồm cho anh”

“Em gái: Anh cứ đợi đi, em sắp tốt nghiệp rồi, đến khi em về rồi anh sẽ biết tay em”

“Lục Thành: Thật sự rất mong đợi”

Dừng cuộc trò chuyện, Lục Thành chu đáo đắp chăn cho Nhậm Nhã Lâm rồi quay người rời đi.

Hôm đó Lục Thành làm việc tới tối muộn, anh ấy xem bệnh án của bệnh nhân, khi đang làm việc anh ấy nghe thấy tiếng động dưới bếp thì liền đi ra xem thử.

Lục Thành ngạc nhiên khi thấy Nhậm Nhã Lâm đang co ro trong một góc khóc lóc.

Anh nhẹ nhàng đi đến vỗ vào vai cô.

“Nhậm Nhã Lâm”

Nhậm Nhã Lâm quay lại nhìn Lục Thành với đôi mắt đỏ hoe. Anh chưa kịp chạm vào cô thì cô đã ôm chặt lấy anh kể lễ.

“Rõ ràng tôi là người bên cạnh anh trước, tôi luôn vì tình cảm của chúng ta mà cố gắng…….8 năm, 8 năm thanh xuân của tôi lại bị anh vức bỏ không thương tiếc, rốt cuộc tôi làm gì sai?”

Lục Thành có chút hoảng loạn, anh không biết nói gì chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cô ấy. Nhậm Nhã Lâm lại tiếp tục ngủ thiếp đi, trong mơ màng cô ấy còn trách móc tên bạn trai cũ bội bạc.

“Lạc Bôn Thiên, tôi hận anh…….nhất định tôi phải hạnh phúc hơn anh”

Nói xong cô gục vào lòng Lục Thành, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng Nhậm Nhã Lâm đã để cho anh thấy mặt yếu đuối của cô như vậy thật sự khiến anh có chút khó thích ứng.

Đặt cô ấy lên giường xong Lục Thành liền đi tắm, một lúc sau ra ngoài đã thấy Nhậm Nhã Lâm đá văng cả chăn xuống đất, Lục Thành chầm chậm cầm chăn lên đắp cho cô, bất giác Lục Thành thấy khóe mắt Nhậm Nhã Lâm có nước mắt liên tục rơi.

( Đau lòng đến mức nào mà đến lúc ngủ cũng rơi nước mắt như vậy?)

Sau khi lau đi nước mắt cho cô, Lục Thành bước ra ngoài phòng khách ngồi trầm tư trên ghế, sau đó anh ấy lại lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân của mình.

“Ây, bác sĩ Lục à? Tìm tôi có việc gì đây?”

“Cậu điều tra giúp tôi một người, được không?”

“Lục thiếu à? Với thế lực của Lục gia thì có gì mà cậu không tìm được, cần đến tôi làm gì?”

“Không muốn vướng phiền phức, vậy rốt cuộc có giúp hay không? Nếu không tôi sẽ nói với bố cậu là lần trước cậu đánh nhau ở quán rượu, còn xém chút nữa đã phải đến đồn cảnh sát……..”

“Được, được, đừng nói nữa, tôi tìm giúp cậu, tôi tìm giúp cậu là được chứ gì? Nói đi là tìm ai?”

Lục Thành trầm giọng.


“Nhậm Nhã Lâm”


“Là nữ à? Chả lẽ đó là người mà cậu thích hả?”


“Có giúp không?”


“Giúp, giúp mà, chỉ hỏi có thế mà cậu cũng làm căng với tôi”


“Vậy tôi tắt máy đây”


“Được, bác sĩ Lục ngủ ngon”


Tắt máy xong Lục Thành bắt đầu ngã lưng xuống ghế, một ngày dài mệt mỏi khiến cho Lục Thành nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK