• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Minh An

Beta: Cún

Hôm sau, Cố Yến Khanh có việc phải về thành phố C, Kiều Vãn Tình đưa Đường Nguyệt Nguyệt tới miếu Nguyệt Lão xem quẻ nhân duyên.

Cuối tuần ở miếu Nguyệt Lão có rất nhiều người tới thăm. Tới đây, không chỉ có những người đang độc thân tới cầu nhân duyên, mà còn có rất nhiều người khác đã lập gia đình rồi nhưng cũng tới đây xem quẻ, bói quẻ, thậm chí còn có cả các bác trai, bác gái cầu nhân duyên cho con mình nữa.

Thêm vào đó, nơi đây cũng có cả các du khách tới đây tham quan và ngắm cảnh.

Do có rất nhiều khách tới thăm miếu Nguyệt Lão, đủ mọi lứa tuổi từ mọi nơi trên đất nước nên việc làm ăn của quán Kiều Vãn Tình vô cùng tốt. Sau nửa năm mở quán thì quán của cô đã trở nên nổi tiếng và cũng có rất nhiều người nghe danh mà tìm tới ăn.

Thậm chí có người tới đây chỉ để ăn thử mấy món chay nhà cô chứ mục đích ban đầu của họ còn không phải đi thăm miếu Nguyệt Lão nữa.

Vì đông khách nên bây giờ, quán đồ chay Thoát Đơn của Kiều Vãn Tình gần như không đủ chỗ. Lúc trước cô chuẩn bị hai phòng dự trữ, bây giờ đều cải tạo lại hết để cho khách ngồi rồi. Đã thế, Kiều Vãn Tình còn phải thuê thêm cả miếng đất trống đằng sau lưng để kê thêm bàn cho khách nữa.

Lúc trước cô chỉ thuê 1 đầu bếp, hiện tại cô phải thuê tới 4 người. Trước đó, người phục vụ chỉ có một mình chị Tống, bây giờ đã có 4 người phục vụ, người rửa bát cũng có đến tận hai người, hơn nữa cô còn thuê thêm một cửa hàng trưởng về trông quán nữa. Vì thế quán của cô đã có tới 10 nhân viên.

Bị người ta đồn là giàu có cũng không phải là không có lí do.

Hơn nữa, chính phủ cũng đã bắt đầu triển khai dự án quy hoạch lại nơi này rồi. Một khi nơi này trở thành khu nghỉ dưỡng du lịch thì cô không cần phải lo lắng cho việc làm ăn của quán nữa.

Cuối mùa xuân năm nay thì biệt thự Cố Yến Khanh xây gần quán đồ chay cũng cơ bản đã được xây xong, đồ đạc trong nhà cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Chỉ là vừa mới xây xong nên không thể vào ở ngay được.

Diện tích của căn biệt thự này cũng không quá lớn, là nhà hai tầng theo kiểu Tây. Bên trong trông khá là thoáng đãng và ấm áp, không thua mấy biệt thự đắt tiền ở trung tâm thành phố một chút nào.

Lúc trước, vì để tiện theo đuổi Kiều Vãn Tình hơn nên Cố Yến Khanh mới xây biệt thự này. Vốn dĩ anh nghĩ là Kiều Vãn Tình sẽ tập trung phát triển cho quán đồ chay trong thời gian dài, anh xây biệt thự ở chỗ này, thì vừa tiện cho Kiều Vãn Tình nghỉ ngơi, vừa tiện cho quá trình theo đuổi vợ hiền của mình.

Không ngờ từ đâu lại chui ra cái khóa huấn luyện kia làm Kiều Vãn Tình thay đổi hướng phát triển của mình. Hiện tại, cô đã giao toàn bộ quán đồ chay cho người khác quản lý, mình đi phát triển ở phương diện khác. Biệt thự này lại ở giữa núi cao sông rộng, không có đất dụng võ.

Biệt thự này xây xong cũng phải có giá tới trăm vạn, không dùng thì vô cùng phí. Nhưng may là người bao thầu biệt thự này chính là Cố Yến Khanh, chứ nếu là Kiều Vãn Tình, chắc cô đau lòng chết mất.

Hai người thảo luận với nhau một chút, sau đó quyết định sẽ cho thuê biệt thự này. Bây giờ trong thành phố có rất nhiều người muốn lên núi nghỉ dưỡng và trải nghiệm, có nhu cầu thuê những căn biệt thự như này.

Tuy rằng đây là trên núi nhưng đường xá giao thông đi lại cũng vô cùng tiện lợi. Trước căn biệt thự này còn có quán đồ chay bán rau xanh ăn tốt cho sức khỏe. Hơn nữa nếu như khách nổi hứng, muốn đến thăm miếu Nguyệt Lão thì cũng chỉ cần đi bộ vài phút là đến.

Nếu được như vậy thì sẽ không lãng phí căn biệt thự này. Mà chắc chắn là Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh cũng sẽ không ở căn biệt thự này rồi!

Đường Nguyệt Nguyệt nghe hai người thảo luận xong thì trợn mắt há mồm. Xin thứ lỗi cho sự hiểu biết hạn hẹp của cô, chỉ có người có tiền như này mới có thể tùy tay vung tiền ra xây một căn biệt thự, sau đó lại tiện tay ném căn biệt thự kia đi cho thuê. Chứ kẻ nghèo hèn như cô đây, tiền để mà ăn cũng còn không có.

Lúc Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt tới nơi thì mới 10 rưỡi. Lúc này, quán đồ chay đã bắt đầu tấp nập người đến người đi.

Đường Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh đó mà cảm thán: “Bà chủ Kiều à, cậu có thể đi mở một chuỗi các cửa hàng rồi đó! Cần gì phải mở shop online nữa, cứ như này kiểu gì chẳng phát tài?”

Cô nàng hiểu Kiều Vãn Tình muốn tự thân vận động, tự gây dựng sự nghiệp của mình để khẳng định bản thân. Nhưng mà Kiều Vãn Tình cũng cần gì phải mở thêm shop online? Cứ mở quán đồ chay như thế này, cho các chi nhánh mở rộng khắp cả nước, kiểu gì chẳng kiếm được bộn tiền?

“Chuỗi cửa hàng hả? Nghe cũng ổn đó! Nếu mà quán của tớ nổi tiếng hơn nữa thì tớ sẽ mở thêm một nhà.”

Rau củ nhà cô cũng có hạn, không cung cấp nổi cho cả hai quán ăn. Tuy rằng đồ chay ngoài rau dưa ra thì cũng có nấm, đậu,… thôi nhưng để mở quán đồ chay này, nhà Kiều Vãn Tình cũng không cung cấp nổi tất cả số rau, một số ít trong số đó cô vẫn phải mua bên ngoài. Nếu muốn mở thêm cửa hàng thì sẽ phải mua thêm nhiều rau bên ngoài hơn nữa, khi đó, chi phí vận chuyển, chi phí phát sinh sẽ tăng lên rất nhiều.



Thật ra Kiều Vãn Tình cũng nghĩ, nếu mà danh tiếng của quán bên này tốt thì cô cũng sẽ mở thêm một quán ở thành phố C, sau đó học hỏi kinh nghiệm từ đầu bếp ở hai vợ chồng ông La bà La. Quán của ông La bà La là quán tư nhân đắt tiền dành cho giới thượng lưu, quán của cô thì cũng chỉ tiếp đãi người bình thường với các món ăn có mức giá phổ thông nên chắc chắn sẽ không xung đột tới việc làm ăn của nhau.

Nhưng như vậy thì chi phí vận chuyển, đi lại, phí hao tổn cũng rất lớn. Từ đó dẫn đến giá các món cũng tăng lên. Kiều Vãn Tình chỉ sợ, nếu đồ chay đắt như vậy thì sẽ không có ai mua.

Dù là đồ ăn ngon đi nữa, nhưng suy nghĩ chung của khách hàng đều là nếu có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì sẽ tiết kiệm được bấy nhiều!

Bởi vậy nên ý nghĩ mở chuỗi cửa hàng trải dài cả nước là một ý tưởng khá là không hiện thực.

“Còn shop online à……” Kiều Vãn Tình nói tiếp, “Cậu cảm thấy tớ sẽ ngại khi kiếm được nhiều tiền hơn sao?”

“……” Đường Nguyệt Nguyệt giơ ngón tay cái cho Kiều Vãn Tình, “Cậu đúng là có chí tiến thủ nha! Tớ cũng sắp quên luôn hai năm trước cậu là người như thế nào rồi đó.”

Kiều Vãn Tình cười khẽ, cô cũng không biết hai năm trước mình là người như thế nào.

Bởi vì…… Người đó có phải là cô đâu?

“Đi thôi, chúng ta đến miếu Nguyệt Lão trước, tí nữa ăn cơm sau.” Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu lên, nói.

“Tự đi, Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu tự đi.” Khẩu Khẩu nằm trong lòng ngực Kiều Vãn Tình giãy giụa liên tục đòi tự đi, không muốn để Kiều Vãn Tình bế.

Kiều Vãn Tình đành phải thả cậu nhóc xuống dưới, nói: “Không cho con chạy loạn. Tí nữa đến chỗ đông người phải đưa tay cho mẹ nắm đấy!”

“Vâng.” Khẩu Khẩu ngoan ngoãn đáp lời.

Nhưng Kiều Vãn Tình vừa buông tay ra là thằng nhóc thúi này đã chạy như điên đi rồi. Kiều Vãn Tình cố ý chờ cậu chạy được vài bước mới bắt đầu đuổi theo. Cô túm lấy mũ trên áo của Khẩu Khẩu, nói: “Con định lừa mẹ chứ gì?”

Khẩu Khẩu bị bắt nhưng vẫn cố chấp thử chạy thêm vài bước. Phát hiện mình không thể trốn được nữa thì cậu nhóc dẻo miệng, tự bao biện cho mình: “Không có, Khẩu Khẩu rất, rất ngoan.”

Kiều Vãn Tình nói thầm trong lòng: Cái này mà là ngoan à? Nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Rồi, Khẩu Khẩu rất ngoan. Thế Khẩu Khẩu ngoan đưa tay cho mẹ dắt nhé!”

Khẩu Khẩu: “……”

Làm bé ngoan là không thể làm trái lời mẹ. Khẩu Khẩu bĩu môi, không vui đưa tay cho Kiều Vãn Tình để cô dắt.

Đường Nguyệt Nguyệt chứng kiền toàn bộ câu chuyện, không nhịn cười được: “Cậu có võ lừa Khẩu Khẩu hay thật đấy!”

“Ôi, bây giờ tớ cũng không còn cách nào khác. Mấy đứa nhỏ này à, đánh thì không đánh được, mắng cũng chẳng mắng được nên tớ chỉ đành dỗ nó vậy thôi.”

Trước kia, như thế hệ của Kiều Vãn Tình, hồi còn nhỏ, nếu không nghe lời ba mẹ thì hầu hết sẽ bị ba mẹ dùng roi để đánh. Nói chung là bạn nhỏ nào cũng từng bị ba mẹ đánh một hai lần rồi.

Nhưng bây giờ mấy đứa nhỏ này kinh lắm, cùng lắm cũng chỉ có thể đánh vào mông nó một hai cái thôi. Chứ còn đâu một ngón tay của nó cô cũng chẳng động vào nổi.

Người đi người lại, khách tới thăm miếu Nguyệt Lão rất đông. Khi tới miếu Nguyệt Lão, Đường Nguyệt Nguyệt bắt đầu căng thẳng, nắm lấy tay Kiều Vãn Tình nói: “Làm sao bây giờ? Tự dưng tớ thấy sợ quá!”

Tuy rằng Đường Nguyệt Nguyệt bảo đi xem quẻ, nếu người ta bảo không có duyên thì sẽ bỏ, nhưng mấy chuyện tình cảm này, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?

Thật ra cô nàng vô cùng hy vọng mình sẽ xin được quẻ có duyên. Đó cũng coi như là một liều thuốc an thần cho cô để cô tiếp tục theo đuổi Kỳ Hình chứ không phải ngày nào cũng suy nghĩ miên man như này.

Kiều Vãn Tình vỗ vỗ tay Đường Nguyệt Nguyệt: “Cái này chỉ mang tính chất tham khảo thôi mà, quan trọng nhất là cậu và Kỳ Hình như thế nào. Cậu cứ yên tâm đi, hôm nào tớ nhờ Yến Khanh thăm dò Kỳ Hình cho.”

“Được đó,” Ánh mắt Đường Nguyệt Nguyệt sáng lên, sau đó nói, “Thế, cậu nhớ dặn Cố tổng nhà cậu thăm dò người ta cẩn thận nha! Đừng để anh ấy biết là tớ hỏi.”

Kiều Vãn Tình bật cười: “Cậu yên tâm. Thật ra Kỳ Hình biết thì cũng có sao đâu? Làm vậy không phải là anh ấy sẽ biết được tấm lòng của cậu rồi sao?”

“Không cần đâu. Nếu vậy tớ sợ anh ấy sẽ cảm thấy tớ quá gấp, làm anh ấy cảm thấy áp lực đó!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Con người dính vào cái thứ gọi là “yêu đơn phương” này đúng là khó hiểu thật!

Sau khi ba người thắp hương xong thì đi đến chỗ xin quẻ. Hiện tại ở chỗ xin quẻ cũng có mấy người đứng xếp hàng chờ lấy quẻ.

Bọn họ lấy quẻ cũng giống như trên TV, không khác là bao.

Sau khi thắp hương, quỳ lạy xong thì cầm ống thẻ tre lên sắc sắc vài cái. Trên thẻ tre nhận được sẽ có ghi chữ “thượng” hoặc “hạ”, dưới đó thì có đề một câu thơ hoặc là một câu gì đó. Sau đó thì người sắc quẻ sẽ cầm thẻ tre đó đến nhờ các thầy ở đó xem hộ.

Thầy xem thẻ chính là một ông lão. Vì miếu Nguyệt Lão không phải là chùa, nói đúng hơn thì đây còn chẳng phải là miếu cơ. Gọi là miếu Nguyệt Lão vì mọi người ở đây quen gọi như thế, nên dần dà, tất cả mọi người đều gọi đây là miếu Nguyệt Lão.

Vì thế ông lão xem thẻ cũng không phải là hòa thượng. Trên người ông khoác một cái áo choàng màu xám, tóc hoa râm được cắt ngắn, để lại một chùm râu dê dài trên mặt. Mặt mày ông lão hiền từ trông rất giống mấy vị cao nhân đắc đạo trên TV.

Kiều Vãn Tình đi cùng Đường Nguyệt Nguyệt một lát thì Khẩu Khẩu bắt đầu hơi chán, giãy giụa trong lòng ngực mẹ mình đòi đi chơi.

Đường Nguyệt Nguyệt bảo Kiều Vãn Tình cứ đưa Khẩu Khẩu đi dạo đi, cô đứng đây xem thẻ một mình cũng được. Sau khi cô xem xong cô sẽ gọi điện thoại cho Kiều Vãn Tình.

Kiều Vãn Tình nhìn tình hình, biết có lẽ Đường Nguyệt Nguyệt phải chờ tầm nửa tiếng nữa thì đành đi trước. Chắc chắn là thằng nhóc thúi Khẩu Khẩu này không chờ được lâu đến vậy.



Đi ra tới quảng trường bên ngoài thì vẻ mặt của Khẩu Khẩu tươi tỉnh hẳn lên. Cậu nhóc không cần Kiều Vãn Tình bế cũng chẳng cần Kiều Vãn Tình dắt. Về cũng không chịu về. Thân thể nhỏ bé của cậu lách vô cùng nhanh giữa chốn đông người, Kiều Vãn Tình phải chạy sát đít cậu, để mắt tới cậu liên tục vì sợ Khẩu Khẩu đi lạc.

Trông con mệt thật đấy!

Ở quảng trường có một cái cầu thang, có rất nhiều người đang đứng vây quanh chỗ đó. Khẩu Khẩu thấy náo nhiệt thì một hai đòi tới xem. Kiều Vãn Tình đành phải đi theo sau cậu nhóc qua đó. Tới nơi, Kiều Vãn Tình thấy có một đôi nam nữ đang mặc đồ “cổ trang”. Nói là cổ trang thôi chứ cô cũng không biết miêu tả bộ đồ này sao cho đúng. Nhìn nó cũng chẳng ra đồ cổ trang mà nó cũng chẳng ra đò hiện đại.

Kiều Vãn Tình nhìn cô gái kia thì thấy hơi quen mắt. Nghĩ nghĩ một chút cô mới nhớ ra đây là ai. Đây chẳng phải là con gái của nhà mở quán Hỉ Kết Lương Duyên dưới kia hay sao? Lần trước cô bé này cũng tới tham gia phá vườn nhà cô đấy.

“Chào mọi người.” Hai người kia chào mọi người xung quanh. Kiều Vãn Tình thấy hứng thú với họ nên đứng lại xem hai người này định làm gì.

“Tôi là Ngưu Lang.”

“Tôi là Chức Nữ.”

“Hình như hôm nay không phải ngày Thất Tịch đúng không?”

“Hôm nay cầu Hỉ Thước cũng không được bắc.”

“Nhưng tại sao chúng ta lại có thể gặp được nhau?”

“Bởi vì chúng ta ăn cơm ở tiệm cơm Hỉ Kết Lương Duyên đó! Hỉ Kết Lương Duyên, Hỉ Kết Lương Duyên, dù cho không có cầu Hỉ Thước, chúng ta vẫn có thể kết lương duyên.”

*Ngưu Lang Chức Nữ: Là câu chuyện cổ tích rất nổi tiếng có xuất xứ từ Trung Quốc (muốn tìm hiểu chi tiết về câu chuyện này, các bạn có thể lên google search nhé)

…..

Kiều Vãn Tình: “……”

Mẹ nó, hóa ra là quảng cáo cho tiệm cơm nhà bọn họ.

Hơn nữa lời kịch này, càng nghe càng khó hiểu.

Quán của Kiều Vãn Tình vô cùng đắt khách. Cô không quảng cáo hay làm công tác tuyên truyền gì nhưng quán nhà cô lúc nào cũng kín chỗ. Mà việc làm ăn của quán bên này lại không tốt như vậy. Có lẽ là do vị trí của quán, cũng có lẽ là do các món ăn không quá đặc biệt nên việc làm ăn khác hẳn so với quán của Kiều Vãn Tình.

Hơn nữa Nông Gia Nhạc của bà chủ Thái cũng không phải là đèn cạn dầu. Lần trước họ khiêu khích bà chủ Thái nên sau lưng, bà chủ Thái tung không ít tin xấu về nhà này, dẫn tới việc làm ăn của nhà này đã ít lại càng ít hơn.

Kiều Vãn Tình chỉ biết là tiệm nhà này quảng cáo rất là kinh, ngày nào cũng phát tờ rơi. Trước cửa quán của cô có một cái thùng rác, ngày nào cũng có một đống giấy trong đó. Tất cả đều là tờ rơi mà khách của quán cô cầm từ bên kia.

Bây giờ quán bên đó còn cosplay để tuyên truyền như này, cũng khá là đầu tư và sáng tạo đó!

Nhiều người cảm thấy Kiều Vãn Tình mở quán đồ chay ở chỗ này, việc kinh doanh tốt như vậy cũng nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa, tới sớm chiếm trước cơ hội. Còn quán Hỉ Kết Lương Duyên kia là mở sau quán đồ chay Thoát Đơn của Kiều Vãn Tình một chút nên việc làm ăn mới thưa thớt vậy thôi. Nhưng nếu ai ăn đồ ăn và so sánh chất lượng của hai nhà thì có thể thấy được một cao một thấp rõ rệt.

Với cả nhiều người cũng muốn kinh doanh chỗ này đấy, nhưng có mấy người nghĩ ra việc mở quán đồ chay ở đây đâu?

Dù cho cũng có ý nghĩ đó, nhưng một lần thuê là phải cọc tiền cho 5 năm luôn, cộng thêm đó là hơn 10 vạn phí xây dựng. Nên là cũng có nhiều người không hạ nổi quyết tâm.

Kiều Vãn Tình mang Khẩu Khẩu đi dạo quanh miếu Nguyệt Lão một vòng sau đó nhận được điện thoại của Đường Nguyệt Nguyệt. Lúc Kiều Vãn Tình nhìn thấy Đường Nguyệt Nguyệt thì thấy cô nàng không giấu nổi nụ cười trên mặt. Kiều Vãn Tình nói: “Nhìn qua chắc là quẻ tốt rồi ha?”

“Cũng không hẳn đâu. Tớ bốc được cái quẻ, thầy xem rồi bảo rằng nếu mà tớ chưa kiếm được tình yêu của mình chứng tỏ là duyên chưa tới. Với cả cũng không có cách nào để đẩy nhanh tiến độ cho mọi thứ nước chảy mây trôi luôn được. Nhưng thầy cũng có bảo, chỉ cần tớ giữ vững lòng mình thì nhất định sẽ tu thành chính quả!”

Kiều Vãn Tình cũng không tin mấy điều này. Nhưng thấy Đường Nguyệt Nguyệt nói vậy thì cô cũng cười nói: “Miếu ở đây linh lắm! Cậu yên tâm rồi nhé!”

May là bốc được quẻ tốt. Chứ nếu bốc phải quẻ xấu, bảo Đường Nguyệt Nguyệt phải từ bỏ thì chưa chắc cô nàng đã chịu.

“Đúng rồi! Mà lúc đó tớ còn chưa nói cái gì cơ, thầy nhìn tớ một phát là biết đường tình yêu của tớ hiện tại đang hơi bế tắc. Tớ còn nghĩ răng thầy sẽ hỏi qua một chút tình huống hiện tại của mình cơ, kết quả là tớ còn chưa kịp nói thầy đã nói ra gần chính xác hết tình huống hiện tại của tớ rồi! Đúng là cao nhân!”

Kiều Vãn Tình thấy cả người Đường Nguyệt Nguyệt sáng lên thì nói: “Thế cậu phải nắm chắc cơ hội, tiếp tục kiên trì nhé! Nhớ tranh thủ thời gian sớm ngày mang ba nuôi về cho Khẩu Khẩu đó!”

Khẩu Khẩu vừa nghe thấy hai chữ “ba nuôi” thì sáng mắt lên, sau đó nói: “Ba nuôi! Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu thích!”

“Mẹ nuôi sẽ cố gắng.” Đường Nguyệt Nguyệt cười sau đó xoa đầu Khẩu Khẩu, tràn đầy năng lượng nói.

Buổi tối.

Lúc Kiều Vãn Tình call video với Cố Yến Khanh thì kể việc này cho anh. Đối với mấy việc này, Cố Yến Khanh vẫn luôn không tin nên anh cũng không nói cái gì.

Nhưng mà anh cũng cho Kiều Vãn Tình một tin tốt. Theo như anh thăm dò thì ấn tượng của Kỳ Hình với Đường Nguyệt Nguyệt khá tốt. Chỉ là hai người ở cách xa nhau, bình thường cũng chỉ có thể liên lạc với nhau qua WeChat nên tình cảm mới tiến triển chậm như vậy.

“Thế anh phái anh ấy đi công tác ở thành phố X mười ngày nửa tháng gì đó đi,” Kiều Vãn Tình nghe anh nói vậy thì đùa, “Không phải anh là ông chủ hay sao?”

Cố Yến Khanh bật cười: “Anh phái cậu ấy đến thành phố X để thăm dò hay sao?”

Tuy rằng nhà Cố Yến Khanh ở thành phố X nhưng sản nghiệp của anh không ở thành phố X, vì thế anh cũng có lòng nhưng mà bất lực.

“Nhưng mà Vãn Tình, em định mở shop online thì đương nhiên một mình em không thể tự mình làm hết được. Nếu không em cũng rủ Đường Nguyệt Nguyệt làm chung? Hai người làm với nhau. Như vậy thì Đường Nguyệt Nguyệt có cớ tới thành phố C rồi còn gì?”



Kiều Vãn Tình vỗ đầu một cái, sao cô lại không nghĩ tới cái này nhỉ?

Cô mà mở shop online thì đương nhiên một mình cô không thể lo được hết tất cả các việc được. Tuy rằng giờ mới đang chỉ ở giai đoạn chuẩn bị thôi nhưng đến lúc shop bắt đầu đi vào hoạt động thì cô còn phải tìm một người kiểm tra đơn cho mình, sau đó còn phải trả lời tin nhắn, phản hồi của khách hàng. Vì thế cô chắc chắn phải thuê người hoặc làm chung với ai nữa.

Quan trọng nhất chính là, bản thân Đường Nguyệt Nguyệt cũng đang làm ở một công ty bán hàng online. Đối với việc buôn bán qua mạng này thì cô nàng vô cùng thành thạo. Nếu rủ được cô nàng làm chung thì khẳng định đây chính là một trợ thủ vô cùng đắc lực của Kiều Vãn Tình.

Chỉ là Đường Nguyệt Nguyệt đang làm ở một công ty khá có tiếng trong ngành, muốn mở shop cùng cô thì chắc chắn Đường Nguyệt Nguyệt phải nghỉ việc ở bên đó. Tuy rằng về sau Kiều Vãn Tình cũng sẽ rời về thành phố C để kinh doanh, nhưng dù cho Đường Nguyệt Nguyệt có đồng ý làm cùng cô thì chưa chắc ba mẹ cô ấy sẽ đồng ý.

“Em không hỏi thì sao mà biết được?” Cố Yến Khanh nghe Kiều Vãn Tình nói ra lo lắng của mình xong thì khích lệ cô, “Hơn nữa đây là gây dựng sự nghiệp chứ không phải là đi ăn máng khác. Hai người chỉ cần làm mấy công đoạn đầu là được, còn đâu việc gói hàng, vận chuyển thì giao cho người khác là ổn. Hai em chỉ cần thuê một văn phòng làm việc ở thành phố C, sau đó thuê người vào làm trong công ty của mình, còn mình thì đi làm bà chủ, vui thì đến đó làm, không vui thì chỉ phụ trách thu tiền thôi. Em nhìn anh này, anh cũng làm một CEO của công ty, nhưng anh cũng có phải nhúng tay vào làm cái gì đâu?”

Kiều Vãn Tình: “……”

Tại sao cô lại cảm thấy Cố Yến Khanh nói rất hợp lý nhỉ?

Nhưng cô phải có được năng lực đó như anh cái đã.

Tuy vậy, Kiều Vãn Tình cũng quyết định mai hỏi qua ý kiến Đường Nguyệt Nguyệt. Nếu mà mà Đường Nguyệt Nguyệt chịu làm cùng cô thì quá tốt rồi.

Khẩu Khẩu thấy mẹ mình cứ nói chuyện với ba suốt thì cũng một hai thò đầu qua nói chuyện với ba ba. Sau khi Kiều Vãn Tình nói xong thì quay sang xoa xoa đầu nhỏ của cậu nói: “Thế con nói chuyện với ba ba một lát, mẹ đi tắm nhé!”

“Được.” Khẩu Khẩu vui vẻ cầm lấy điện thoại của Kiều Vãn Tình chơi. Kiều Vãn Tình sợ cậu làm rơi điện thoại nên nói, “Mẹ để điện thoại ở đây nhé. Khẩu Khẩu vừa chơi đồ chơi vừa nói chuyện phiếm với ba có được không?”

Thật ra Khẩu Khẩu muốn được cầm điện thoại nên khi Kiều Vãn Tình nói vậy thì cậu có chút không vui. Nhưng sau khi Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh phối hợp với nhau, dỗ cậu cả nửa ngày thì cậu nhóc mới đồng ý để điện thoại của mẹ lên giá, sau đó vừa chơi đồ chơi vừa nói chuyện với ba ba.

Sau khi chuẩn bị xong cho Khẩu Khẩu thì Kiều Vãn Tình mới lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Tắm xong, Kiều Vãn Tình đi ra ngoài thì thấy thằng nhóc Khẩu Khẩu đang ngồi vô cùng ngoan ngoãn nhìn điện thoại, nói câu được câu không với ba nó, nước miếng chảy giàn giụa.

Giờ lớn rồi nên Khẩu Khẩu có thể tự nuốt được nước miếng của mình, không thường xuyên chảy nước miếng như trước nữa. Trừ khi cậu rất thèm cái gì đó, nếu không cậu cũng không chảy nước miếng bao giờ.

Kiều Vãn Tình nhìn vạt áo Khẩu Khẩu ướt sũng nước miếng, cô lấy tờ giấy qua lau cho cậu, hỏi: “Con nhìn thấy cái gì thèm à mà chảy nhiều nước miếng thế?”

“Ăn, ăn ngon.” Khẩu Khẩu chỉ vào màn hình, nói.

“Hả?” Cố Yến Khanh khó hiểu, anh nhìn xung quanh chỗ mình, “Ba có ăn gì đâu?”


Vừa rồi anh vừa làm việc vừa nói chuyện cùng Khẩu Khẩu nên không để ý thấy thằng nhóc thúi đó đang chảy nước miếng.


Kiều Vãn Tình nhìn theo hướng Khẩu Khẩu chỉ, thấy chỗ đó có cuốn tạp chí. Mà tạp chí đó cũng không phải là về tin tức tài chính hay gì mà là về đồ ăn. Ở bên ngoài bìa có đủ loại bánh ngọt, có bánh mousse vị xoài màu vàng nhạt, lại có bánh mousse vị dâu màu hồng, có cả bánh mousse vị nho màu tím bên trên nữa. Chúng đều được trang trí vô cùng đẹp mắt và hấp dẫn.


Nhìn qua thì trông rất ngon.


Chắc là lúc Khẩu Khẩu nhìn thấy cuốn tạp chí đó thì nhớ tới bánh kem mà mình thích ăn nhất nên mới chảy nước miếng……


Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười xoa đầu Khẩu Khẩu: “Con có thể bớt tham ăn một chút được không? Phải biết chiến thắng sự thèm ăn chứ!”


Nhìn mỗi bìa tạp chí thôi mà cũng thèm chảy cả nước miếng, chẳng biết là thằng nhóc này giống ai.


Tác giả có lời muốn nói: Các bạn nghĩ đúng rồi đấy, Khẩu Khẩu là bạn nhỏ tham ăn!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK