Beta: Cún
Kiều Vãn Tình mở ngăn kéo ra thì thấy có rất nhiều kẹo trong đó. Hơn nữa, còn có một số túi kẹo có cả dấu răng ở bên ngoài nữa. Nghĩ đến cảnh Khẩu Khẩu thèm ăn kẹo, ngồi bệt dưới đất cắn túi kẹo nhưng không cắn được thì cô lại cảm thấy hơi thương thương.
Không biết tình cảm mà Khẩu Khẩu dành cho việc ăn uống lớn đến mức nào nữa!
Kiều Vãn Tình lấy điện thoại ra chụp lại “chứng cứ” để mai sau khi Khẩu Khẩu lớn cô sẽ cho cậu nhóc xem khi còn nhỏ mình nghịch như thế nào để cậu hết đường chối đây đẩy như Cố tổng.
Ban đầu Kiều Vãn Tình định ôm hết “kho bánh kẹo” của Khẩu Khẩu đi. Nhưng nghĩ nghĩ cô lại để lại mấy túi bánh quy với chocolate cho cậu để Khẩu Khẩu không phát hiện “kho bánh kẹo” của mình đã bị mẹ trộm hết rồi.
Kiều Vãn Tình bắt nạt Khẩu Khẩu vì cậu không biết mình có tất cả bao nhiêu đồ ăn vặt.
Nghĩ một lát, cô lại chụp ảnh gửi cho Cố phu nhân, nhắn tin qua WeChat cho bà: [Mẹ, mẹ xem Khẩu Khẩu nó giấu nhiều đồ ăn chưa này. Thằng bé giấu ở phòng ngủ của ba và mẹ đấy.]
Một lát sau Cố phu nhân trả lời: [Sao nhiều thế! Khẩu Khẩu càng lớn càng giỏi giấu đồ ăn rồi nha.]
[Kiều Vãn Tình: Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy nên chưa biết giấu nhiều đồ thế này đâu mẹ.]
[Cố phu nhân: Thế hả? Thế chắc là đồ ăn vặt tự mọc chân xong chạy vào đó!]
Kiều Vãn Tình: “……”
Mẹ chồng yêu quý của con à, mẹ có thể tìm lý do nói dối nào thật trân một chút được không?
Nhưng Kiều Vãn Tình cũng không định để Cố phu nhân thừa nhận chỗ đồ ăn ấy là bà mua. Cô chỉ muốn nói cho bà rằng chỗ bà giấu đồ ăn vặt cho Khẩu Khẩu đã bị cô phát hiện, về sau bà đừng mua nhiều đồ ăn vặt cho Khẩu Khẩu như này nữa.
Cố phu nhân rất chiều Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu muốn gì bà cũng mua cho cậu. Không chỉ vậy, còn có cả một số thứ mà cô cùng Cố Yến Khanh không mua cho Khẩu Khẩu bà cũng sẽ trộm mua sau lưng hai người. Dù sao cũng là cháu nội của mình, bà có thể chiều được đến đâu thì bà sẽ chiều hết mức có thể.
Nhưng Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh lại không giống bà. Hai người còn phải nghĩ cho sức khỏe của Khẩu Khẩu nữa. Để Khẩu Khẩu ăn nhiều đồ ăn vặt thì không tốt cho sự phát triển của cậu nhóc.
Buổi chiều, nhân lúc Khẩu Khẩu đang ngủ trưa thì Kiều Vãn Tình bảo quản gia trông cậu nhóc còn mình thì tới văn phòng một chuyến.
Hàng hóa ở chỗ cô đã bị thu mất một phần rồi, muốn sáng tạo và bán sản phẩm mới cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trước đó, sản phẩm bán chạy nhất của shop cô chính là rau củ nướng thập cẩm. Vì thế lần này cô định tiếp tục tập trung bán sản phẩm này tiếp. Nhưng mà hiệu quả cũng không quá khả quan.
Vì thế ba người Kiều Vãn Tình, Đường Nguyệt Nguyệt cùng Đinh Nhân họp với nhau một chút, quyết định sẽ thử bán sản phẩm mới. Sản phẩm này gồm khoai lang tím, khoai lang vàng cùng khoai lang đỏ sấy khô. Tuy là sản phẩm mới nhưng doanh số bán hàng cũng khá tốt, phản hồi của khách hàng cũng báo lại rằng ăn ngon. Ba người quan sát, phân tích số liệu thì thấy đây là sản phẩm có tiềm năng nhất của shop.
Vì thế bọn họ quyết định phát triển sản phẩm này, biến sản phẩm này thành best seller của shop!
Làm xong việc thì cũng đã qua giờ tan tầm. Kỳ Hình qua đón Đường Nguyệt Nguyệt đi ăn tối. Kiều Vãn Tình cũng không muốn làm tốn thời gian của cô nàng nên thả cô nàng về với “tình yêu” của mình luôn. Đến lúc mọi người ra khỏi văn phòng thì Kiều Vãn Tình chú ý tới một chậu hoa trên bàn làm việc của Đường Nguyệt Nguyệt. Trên chậu đó có cây trúc, cây phát tài. Bên dưới chậu hoa còn có ba chữ “Chậu phát tài” nữa.
Kiều Vãn Tình nhìn vậy thì phì cười: “Cậu cũng mê tín quá rồi đó!”
“Thỉnh thoảng cũng phải tin vào huyền học. Không giấu gì cậu, sau khi mẹ tớ nghe nói tớ bị tịch thu hàng hóa còn đi lễ chùa xin bùa cho tớ đấy, mai mẹ tớ mang qua đây cho tớ.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Đường Nguyệt Nguyệt cũng đi hẹn hò rồi. Cố Yến Khanh nghe nói Kiều Vãn Tình ở văn phòng nên cũng đi qua đón cô.
Sau Tết, việc ở công ty Cố Yến Khanh nhiều hơn rất nhiều. Chủ yếu là anh kết hôn nên xin nghỉ phép, tốn rất nhiều thời gian nên công việc của anh còn tồn đọng lại rất nhiều, không thể lười biếng như trước kia, ba ngày đi làm thì hai ngày nghỉ phép.
Vì thế tan tầm anh cũng không được về luôn, phải ở lại làm thêm một lúc. Kiều Vãn Tình cũng không để ý lắm, cô ngồi ở văn phòng chờ anh. Nhưng chờ lâu quá nên Kiều Vãn Tình cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, Cố Yến Khanh đến cô cũng không phát hiện.
Trước kia Cố Yến Khanh đã từng tới đây rồi nên anh biết văn phòng làm việc của Kiều Vãn Tình ở đâu.
“Vãn Tình, tỉnh tỉnh.”
Kiều Vãn Tình đang ngủ ngon thì cảm nhận có người đẩy mình. Tuy rằng cô rất muốn tỉnh lại nhưng buồn ngủ quá nên cô không muốn động đậy chút nào.
Cho đến tận khi miệng cô cảm nhận được sự ướt nóng.
Cố tổng dùng phương pháp đơn giản nhất đánh thức cô dậy.
Kiều Vãn Tình khó chịu mở mắt ra ngáp một cái. Thấy gương mặt dán sát vào mình của Cố Yến Khanh thì cô bị dọa nhảy dựng lên: “Anh định dọa chết em à?”
“Anh đẹp trai như này còn có thể dọa chết em, thế nếu lúc nãy mà là người xấu thì sao? Chẳng phải em bị dọa đến thăng thiên luôn rồi à?” Cố Yến Khanh lắc lắc đầu, duỗi tay xoa đầu Kiều Vãn Tình, “Dạo này em làm việc mệt lắm sao?”
Dạo này anh thấy Kiều Vãn Tình rất hay mất tập trung, lại còn nhanh mệt nữa.
“Cũng không hẳn,” Kiều Vãn Tình cũng khó hiểu, cô ngáp một cái, nói tiếp: “Nhưng không hiểu sao lúc nào em cũng mất tập trung, lại còn buồn ngủ nữa chứ.”
Cố Yến Khanh kéo cô từ ghế dậy, tắt máy tính giúp cô rồi nói: “Em có muốn tới bệnh viện khám không?”
“Không cần vậy đâu anh, chờ mấy ngày nữa là ổn rồi. Có khi em ăn ít, bị hạ đường huyết nên mới như vậy.” Kiều Vãn Tình nghĩ cơ thể mình không có vấn đề gì.
Nhưng lời này của cô lại càng làm Cố Yến Khanh quyết tâm đưa cô đến bệnh viện để khám hơn: “Mai chúng ta đi bệnh viện khám.”
“Không cần đâu anh, thật đấy. Không phải anh còn đang bận việc sao? Em nghỉ ở nhà mấy ngày là được rồi.”
“Công việc có bận đến mấy cũng có thời gian đưa em đi bệnh viện, nếu không anh sẽ gọi bác sĩ gia đình vào khám cho em.”
Bác sĩ gia đình mà Cố Yến Khanh bảo chính là bác sĩ Hoàng mà Khẩu Khẩu nghe tên đã sợ vỡ mật. Bác sĩ Hoàng từng đi du học tại nước ngoài, về làm bác sĩ tại nước nên vô cùng tài giỏi. Nhưng bác sĩ Hoàng cũng chỉ giỏi ở một phần thôi, chứ như tình hình này của Kiều Vãn Tình là phải đi kiểm tra tổng thể.
Vì thế cô phải đến bệnh viện.
“Đi thôi. Mình về muộn thì Khẩu Khẩu sẽ khóc đấy.” Cố Yến Khanh giúp Kiều Vãn Tình xách túi, sau đó nói với Kiều Vãn Tình đang héo rũ.
Bây giờ Khẩu Khẩu không còn dính ba mẹ như trước nữa. Buổi trưa ngủ dậy không thấy ba mẹ mà thấy quản gia thì cậu cũng không khóc mà chơi với quản gia.
Thậm chí cậu nhóc còn lấy đồ ăn vặt của mình chia cho quản gia ăn cùng nữa.
Quản gia biết Khẩu Khẩu giấu đồ ăn ở một chỗ kín nào đó, ông còn biết chỗ đồ ăn ấy là Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi mua. Nhưng chuyện này ông không dám mách với Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình nên chỉ có thể giả ngốc để hai người bọn họ tự phát hiện.
Khụ khụ.
Vì thế à, nuôi trẻ lúc nào cũng phải lên dây cót, chuẩn bị tinh thần để đấu trí đấu dũng.
Từ văn phòng của Kiều Vãn Tình về nhà thì lái xe cũng không tới 20 phút. Lúc mới lên xe, Kiều Vãn Tình còn nói được vài câu với Cố Yến Khanh. Sau đó cô buồn ngủ quá nên cũng ngủ thiếp đi luôn.
Kiều Vãn Tình cố gắng làm bản thân tỉnh táo, không ngủ cho đến khi về nhà. Nhưng không hiểu sao cô lại ngủ, lại còn ngủ vô cùng ngon lành nữa chứ.
Nhân lúc đèn xanh đèn đỏ, Cố Yến Khanh chỉnh điều hòa trong xe ấm lên một chút, sau đó duỗi tay nâng cổ Kiều Vãn Tình lên cho cô đỡ mỏi cổ.
Kiều Vãn Tình bị anh làm phiền cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô nghiêng đầu đi, tiếp tục ngủ ngon lành.
Cố Yến Khanh nhíu mày. Như này nhất định mai phải tới bệnh viện khám rồi.
……
Buổi tối nhà bếp làm món lẩu gà hầm bia. Có lẽ họ thấy gần đây Kiều Vãn Tình không ăn những món thanh đạm mà muốn ăn món cay nên mới cố tình làm món này.
Làm món lẩu gà hầm bia khá phức tạp. Sau khi xào thơm thịt gà thì cho thịt vào trong nồi lẩu, đổ thêm bia vào hầm lên, rắc thêm ớt bột vào. Khi đun nồi lẩu lên thì mùi hương bia sực khắp phòng, hương vị vô cùng độc đáo và mới lạ. Thịt gà được đun cùng bia ăn vừa giòn vừa thơm, có thể nói rằng ăn một lần là không thể quên được.
Kiều Vãn Tình ăn liền hai bát cơm. Nếu không phải bụng cô không chứa nổi nữa thì cô sẽ còn ăn thêm.
Nhưng Khẩu Khẩu lại không giống vậy.
Hôm nay Khẩu Khẩu dậy muộn, lúc chập tối lại ăn cả một đống đồ ăn vặt nên lúc này cậu đã lưng lửng rồi, không còn bụng để ăn cơm nữa.
Kiều Vãn Tình xúc một thìa cơm đưa đến gần miệng Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu mím môi tránh cái thìa, nói: “Ma ma, buổi chiều, buổi chiều Khẩu Khẩu gọi video với bà nội.”
“Hả? Thế bà nội cũng bảo Khẩu Khẩu phải ăn cơm thì mới có thể lớn được đúng không?”
Khẩu Khẩu lắc đầu nói: “Bà nội bảo Khẩu Khẩu không được ăn, ăn cơm cơm.”
Kiều Vãn Tình rất muốn nói con nói điêu, nhưng cô định xem Khẩu Khẩu định khua môi múa mép như nào nên hỏi cậu tiếp: “Tại sao vậy?”
“Ăn, ăn nhiều bụng sẽ, sẽ nổ tung,” Khẩu Khẩu nói tới đây thì vung tay lên, “Bùm ~”
Kiều Vãn Tình Cố Yến Khanh: “……”
Thằng nhóc này mai sau không đi làm biên kịch thì hơi phí đấy.
Bây giờ Khẩu Khẩu xem TV cũng hiểu trên đó người ta nói gì với nhau rồi. Thỉnh thoảng Khẩu Khẩu xem hoạt hình trên TV còn học được một số câu người ta nói trong đó cơ, vì thế hiện tại Khẩu Khẩu không dễ lừa chút nào, hơn nữa tài ba hoa chích chòe của cậu nhóc càng cao siêu hơn trước.
Cố Yến Khanh đang ngồi yên một bên xem kịch vui thì xoa xoa đầu cậu, không chút khách sáo vạch trần Khẩu Khẩu: “Lần sau không cho con ăn đồ ăn vặt vào chập tối nữa.”
“Khẩu Khẩu không ăn!” Khẩu Khẩu cố gắng biện minh cho mình.
“Thế chỗ vỏ kẹo kia là ai ăn?”
“Ông quản gia!” Khẩu Khẩu không chớp mắt bán đứng đồng đội của mình.
Quản gia: “……”
Trong lòng quản gia khóc chít chít chít, nhưng ông không dám nói gì.
Sau khi cơm nước xong thì Kiều Vãn Tình lại mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ. Bình thường mọi hôm, ăn cơm xong thì cả nhà sẽ đi xuống dưới chung cư để đi bộ. Nhưng hôm nay Kiều Vãn Tình mệt lả, gọi thế nào cũng không dậy, nằm bẹp trên ghế sô pha.
Cố Yến Khanh nghĩ Kiều Vãn Tình đang cảm thấy mệt mỏi trong người nên một mình dẫn Khẩu Khẩu ra ngoài đi dạo.
Vì hôm sau phải đưa Kiều Vãn Tình đi bệnh viện nên Cố Yến Khanh xin nghỉ phép luôn. Anh cố gắng túm Kiều Vãn Tình đang ôm chặt giường đi bệnh viện kiểm tra.
Hai người đến bệnh viện tư nhân, vì thế có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian chờ khám, gần như đến cái là có thể khám luôn. Khám xong thì hai người ra ngoài ghế sô pha ngồi chờ, phải chờ một lúc mới có kết quả kiểm tra.
Có lẽ là do không khí ở bệnh viện ảnh hưởng đến tâm trạng nên Kiều Vãn Tình cảm thấy hơi sợ hãi. Cô cứ nghĩ linh tinh sau đó tự dọa mình. Cuối cùng cô không nhịn được nói với Cố Yến Khanh: “Nếu em mắc bệnh nan y thì phải làm sao bây giờ?”
“Không cho em nói linh tinh!” Cố Yến Khanh nghiêm mặt nói.
Kiều Vãn Tình thè lưỡi. Người đâu mà dữ ghê vậy trời!
Cố Yến Khanh duỗi tay nắm lấy tay cô, an ủi cô: “Em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khẩu Khẩu đang ngồi một bên chơi thấy vậy thì cũng đi tới nắm tay Kiều Vãn Tình: “Ma ma đừng sợ.”.
Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Kiều Vãn Tình bế cậu nhóc lên: “Cảm ơn Khẩu Khẩu, mẹ không sợ nha!”
Lúc này, bác sĩ khám cho Kiều Vãn Tình đi tới. Mặt anh ấy cười tươi nói với bọn họ: “Chúc mừng Cố tiên sinh, Cố phu nhân đã có thai rồi!”
!!!
Tin này như sấm đánh giữa trời quang. Cả hai người nghe xong đều ngây ngốc.
Đến cả Kiều Vãn Tình cũng ngốc luôn, cô cũng từng mang thai rồi, nhưng cô chưa nghi ngờ mình mang thai lần nữa một lần nào. Bởi vì phản ứng lần này của cô hoàn toàn khác so với lúc nguyên chủ mang thai Khẩu Khẩu. Lúc nguyên chủ mang thai Khẩu Khẩu thì lúc nào cô ấy cũng ăn không ngon, ăn được vài miếng là lại muốn nôn. Nói chung là ốm nghén rất nặng.
Nhưng lần này, đúng là cô chỉ hơi kén ăn một chút thôi chứ cô không buồn nôn chút nào. Ngược lại cô còn ngủ được hơn cả bình thường, vì thế Kiều Vãn Tình mới không nghĩ là mình mang thai.
Kiều Vãn Tình không biết, Cố Yến Khanh không có kinh nghiệm lại càng không biết.
Hơn nữa bình thường hai người cũng làm công tác phòng tránh vô cùng đầy đủ mà.
“Thế, đã được bao lâu rồi bác sĩ?” Một lúc sau Kiều Vãn Tình mới lấy lại tinh thần. Đúng là không thể ngờ được.
Bác sĩ nhìn bộ dáng của hai người không giống như đang vui vẻ, lập tức thu nụ cười của mình lại, cứng nhắc nói: “Nhìn kết quả kiểm tra thì thai nhi đã được khoảng 6 – 7 tuần rồi. Số liệu chính xác thì còn phải dựa vào kỳ kinh nguyệt của cô tháng trước nữa.”
Kiều Vãn Tình đỡ trán. Kỳ kinh nguyệt của cô rất ổn định, cứ khoảng 40 ngày là tới một lần, vì thế cô cũng chẳng nhớ kỳ của mình tới vào ngày nào. Tháng này chưa thấy kinh nguyệt tới cô cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là chưa đủ 40 ngày thôi.
Nói như vậy thì cô đã mang thai được…… 45 ngày rồi sao?
Đúng là khoảng hơn một tháng trước cô cùng Cố Yến Khanh có một lần không dùng đồ bảo hộ. Nhưng lúc đó là kỳ an toàn của Kiều Vãn Tình, hơn nữa làm xong cái thì cô cũng rửa ngay…… Thế cũng có thể trúng thưởng được hả?
Xác xuất này cũng…… Quá nhỏ rồi đấy!
Em bé đến quá bất ngờ, Kiều Vãn Tình vẫn còn ngây ngốc. Lúc ra khỏi bệnh viện cô vẫn còn như đang mơ.
Cố Yến Khanh đặt Khẩu Khẩu ngồi lên ghế của mình, sau đó mở cửa xe cho Kiều Vãn Tình ngồi vào. Thấy vẻ mặt cô vẫn còn hoảng hốt thì anh biết cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để chào đón cục cưng thứ hai của mình.
Nói thế nào thì hai người cũng đã tính toán và thống nhất rồi. Nhanh nhất là chờ Khẩu Khẩu đi nhà trẻ mới sinh thêm đứa nữa.
Anh cúi người ôm Kiều Vãn Tình, nói: “Tin này ngoài anh cùng em thì không có người thứ ba biết. Nếu em sợ ảnh hưởng thì em có thể nói với anh, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Khẩu Khẩu không hiểu “mang thai” là gì. Vì thế hiện tại cậu cứ ngốc ngốc, không biết trong bụng mẹ mình đã có một cậu em trai hoặc một cô em gái của mình rồi.
Kiều Vãn Tình rũ mắt xuống: “Để, để em nghĩ lại.”
Thật ra cô cũng rất thích mấy bạn nhỏ. Chỉ là bạn nhỏ trong bụng cô tới quá sớm thôi, cô còn chưa kịp tiếp nhận sự thật này.
Lý trí nói cho cô rằng cô nên chờ Khẩu Khẩu lớn hơn một chút rồi mới sinh cho cậu một em trai hoặc một em gái, hiện tại vẫn còn quá sớm, sự nghiệp của cô cũng mới bắt đầu. Cô cũng mới hợp tác với Đường Nguyệt Nguyệt, không nên bỏ mặc để cô nàng làm một mình.
Nhưng cô cũng không nỡ bỏ đứa bé này đi.
Dù sao thì bé cũng là con của cô. Có lẽ về sau lớn lên sẽ đáng yêu như Khẩu Khẩu vậy. Nghĩ đến đây, Kiều Vãn Tình không nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào.
Nếu phá đi thì quá tàn nhẫn rồi.
Thôi thì…… Có rồi thì cứ sinh thôi!
Chương 98 Mục lục Chương 100
MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC – CHƯƠNG 98
16 THÁNG TƯ, 2023BÌNH LUẬN VỀ BÀI VIẾT NÀY
Chương 98: Kẹo cay
Editor: Minh An
Beta: Cún
Kiều Vãn Tình cũng không có nhiều thời gian để chú ý tới cơ thể của mình. Bởi vì shop online của cô đã đón sóng gió đầu tiên từ khi thành lập: Bị tạm dừng vài ngày vì hành vi tự mua hàng của mình để tăng doanh thu.
Đợt này, bên quản lý nghiêm khắc cấm hành vi tự mua hàng của mình để tăng doanh thu. Nếu mà bị bắt thì không chỉ bị tịch thu hàng hóa dùng để tăng doanh thu mà còn bị kỷ luật và xử phạt nữa.
Sau khi bị bắt thì người buồn nhất chính là Đường Nguyệt Nguyệt. Cô nàng một lòng muốn phát triển shop “Giòn Trong Miệng”, định vén tay áo đi làm lớn một lần. Kết quả còn chưa làm được gì thì đã xảy ra chuyện rồi. Chuyện này mà làm trót lọt, tuy rằng tốn một chút tiền mua hàng của mình nhưng ít nhất nó còn đem lại hiệu quả rõ rệt.
Nhưng hiện tại thì cô nàng rơi vào tình cảnh “tiền mất tật mang”, không chỉ lãng phí hết công sức trong suốt thời gian qua mà trong tháng này cô nàng còn lỗ tới tận 6 vạn.
Lúc Kiều Vãn Tình tới văn phòng thì cũng đã giữa trưa. Cô vừa mới từ thôn Đông Dương chạy lên đây. Tuy rằng văn phòng của shop “Giòn Trong Miệng” chỉ có hai người nhưng Kiều Vãn Tình cũng cảm nhận được “áp suất thấp” trong văn phòng.
“Em chào chị Vãn Tình.” Người được Kiều Vãn Tình thuê đến để trả lời tin nhắn của khách hàng thấy cô tới thì đứng dậy chào cô.
“Nguyệt Nguyệt ở trong à em?” Kiều Vãn Tình chỉ chỉ vào cửa phòng đang đóng chặt hỏi.
“Đúng ạ. Chị Nguyệt Nguyệt bảo tâm trạng chị ấy không tốt nên chị ấy ở trong đó. Mà chị ấy ở đó cũng hơn 3 tiếng rồi. Chị Vãn Tình mau vào xem chị ấy đi.”
“Ừ chị biết rồi, em cứ tiếp tục làm việc của mình đi.”
Kiều Vãn Tình để túi lên bàn sau đó gõ gõ cửa phòng. Bên trong truyền ra tiếng của Đường Nguyệt Nguyệt: “Đã bảo là chị không sao rồi, không có việc em đừng có gõ cửa nữa.”
“Nguyệt Nguyệt, là tớ, Vãn Tình.”
Bên trong yên lặng một lúc. Sau đó cửa phòng được mở ra, Đường Nguyệt Nguyệt ló gương mặt tiều tụy của mình ra ngoài. Cô nàng khá bất ngờ hỏi: “Tình Tình, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ mà không đến đây có phải cậu định tự nhốt mình trong phòng cả ngày rồi tự trách bản thân rồi không? Đã thế còn không ăn không uống thể hiện sự hối hận của mình nữa chứ?” Kiều Vãn Tình chọc chọc trán cô nàng, “Đã bảo không phải lỗi của cậu rồi còn gì, sao vẫn còn buồn bã như vậy cơ chứ?”
Tự mua hàng để tăng doanh thu cho mình lúc nào cũng là việc vô cùng nguy hiểm. Nếu mà thành công thì rất tốt, nhưng nếu xui xẻo bị phát hiện thì chỉ có thể đổ tại số mà thôi.
Vì nếu không tự mua hàng của mình như vậy thì gần như không thể xây dựng được thương hiệu. Chỉ khi shop online được một người nổi tiếng hay nghệ sĩ nào đó đứng tên đầu tư hoặc tuyên truyền thì mới có thể nổi tiếng được thôi, chứ nếu không, muốn nổi tiếng thì cũng không thể không làm như vậy được.
“Tớ cảm thấy mình rất kém cỏi,” Đường Nguyệt Nguyệt dẫn Kiều Vãn Tình vào trong, sau đó vò đầu, “Tại sao người khác làm không bị bắt mà tớ lại bị bắt cơ chứ huhuhu.”
Không ai có thể trả lời được câu hỏi của cô nàng.
Kiều Vãn Tình vỗ vỗ bả vai cô nàng nói: “Được rồi, tớ hiểu mà. Cái này cũng giống như mình học đại học thôi, không bị điểm kém thì không phải là đã học đại học. Làm shop online cũng vậy, không bị bắt, bị phạt một hai lần thì cũng không vui đúng không?”
Đường Nguyệt Nguyệt thở dài: “Nhưng mà tớ đau lòng cho tiền của tớ quá, mẹ nó, chỗ kia là 6 vạn luôn đó! Ném trong nước nó còn kêu được một chút, nhưng ném như này đến rắm nó còn chưa thả được.”
Tuy rằng trước kia, tiền lương của Đường Nguyệt Nguyệt không phải là thấp, nhưng một năm cô nàng cũng chỉ kiếm được khoảng mười mấy vạn. Ngoài tiền tiêu linh tinh thì một năm cô nàng cũng chỉ tiết kiệm được vài vạn.
Tuy rằng nhà cô nàng cũng thuộc diện khá giả, nhưng sau khi học xong đại học, ngoài việc ba mẹ cho tiền để mua xe ra thì Đường Nguyệt Nguyệt hoàn toàn độc lập về kinh tế, kiếm được bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu. Bây giờ đùng một cái bay hết số tiền tiết kiệm một năm của cô nàng, không đau lòng mới là lạ đó.
Kiều Vãn Tình ấn cô nàng ngồi xuống ghế, nói: “Cậu yên tâm đi, kiểu gì tiền cũng sẽ quay lại ví của cậu. Hơn nữa tớ còn tới thông báo cho cậu một tin tốt. Shop online của chúng ta hoạt động là được sự giúp đỡ của chính phủ, vì thế chúng ta có thể đi vay 50 vạn để xây dựng và duy trì hoạt động của shop. Có chỗ tiền ấy rồi, chúng ta có thể làm lớn hơn nữa, kiếm được nhiều lãi hơn nữa cơ!”
Hai mắt Đường Nguyệt Nguyệt sáng lên: “Cậu nói thật á?”
“Lừa cậu làm gì?” Kiều Vãn Tình cười nói, “Có phải rất vui không?”
Đường Nguyệt Nguyệt gật đầu.
“Thế bây giờ chúng ta đi ăn trưa đi,” Kiều Vãn Tình nhìn qua đồng hồ nói, “Đi thôi, hôm nay tớ mời.”
Kiều Vãn Tình đưa Đường Nguyệt Nguyệt đến một nhà hàng làm bò bít tết rất nổi tiếng ở gần đó. Nhưng Đường Nguyệt Nguyệt sống chết không chịu vào ăn. Bởi lẽ mỗi món ở cửa hàng này không dưới 500, hai người đi ăn khẳng định phải hết hơn 2000.
Bây giờ shop online của hai người còn đang trong cảnh “nghèo khó”, vì thế phải tiết kiệm tiền.
“Không sao đâu,” Kiều Vãn Tình kéo cô nàng, “Ra khỏi văn phòng thì tớ chính là Cố phu nhân, cậu là Kỳ phu nhân tương lai, vì thế chúng ta không cần phải bạc đãi dạ dày của mình đâu ha?”
Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy Kiều Vãn Tình nói có lý.
Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong thì gọi thêm cả Đinh Nhân – người mà Kiều Vãn Tình thuê để trả lời tin nhắn khách hàng đi cùng.
Nhà hàng bò bít tết này nằm ở tầng 1 của một khách sạn 5 sao. Không gian ở đây được trang trí rất ấm áp, làm không khí vô cùng thoải mái và thư giãn.
Đây là lần đầu tiên Đinh Nhân tới đây. Tuy rằng biết đồ ăn ở nơi này rất đắt, nhưng lúc cô nàng mở menu ra thì cũng bị dọa sợ.
May là bà chủ mời khách, chứ nếu không cô cũng không dám chi nhiều tiền như này để đi ăn trưa đâu.
Đinh Nhân cũng không biết nên gọi món gì. Kiều Vãn Tình hiểu suy nghĩ của cô ấy nên giúp Đinh Nhân gọi món.
“Đắt quá chị ạ.” Sau khi gọi món xong, chờ người phục vụ ra ngoài, Đinh Nhân không nhịn được thè lưỡi nói.
“Nếu là hai năm trước thì bọn chị cũng không dám ăn như này đâu.” Đường Nguyệt Nguyệt nói thêm.
Hai năm trước, Kiều Vãn Tình còn chưa xuyên đến đây. Hẳn là Đường Nguyệt Nguyệt đang nói nguyên chủ. Trong sách viết nguyên chủ làm một công việc bình thường, lương khoảng 6000 một tháng. Tuy vậy, đó cũng được xem là một con số vô cùng lớn. Nói thế nào thì tiền lương của cô ấy cũng cao hơn các bạn cùng lớp rất nhiều.
Ở phương diện tiêu tiền, tuy rằng nguyên chủ không nương tay chút nào, nhưng mà với cùng một số tiền, nếu có thể mua được một bộ mỹ phẩm sịn sò thì chắc chắn cô ấy sẽ không dùng để đi ăn bò bít tết.
“Dạ?” Đinh Nhân không biết chuyện quá khứ của hai người, hỏi, “Chỉ có hai năm thôi mà các chị thay đổi nhiều vậy luôn ạ?”
“Người thay đổi không phải là chị, mà là bà chủ Kiều của em đó. Chị ấy dựa vào việc trồng rau mà làm giàu, sau đó bán rau, mở quán ăn, rồi mới bắt đầu làm shop online. Cả quá trình chị em đều chẳng nhờ ai giúp cả, toàn dựa vào thực lực của chính mình. Thế nên bây giờ bà chủ Kiều của em mới giàu có như vậy đó!”
“Oa, tuyệt quá chị ơi!”
Ánh mắt Đinh Nhân lấp lánh nhìn Kiều Vãn Tình. Cô nàng chỉ biết Kiều Vãn Tình ở nông thôn, nhưng cô lại không biết Kiều Vãn Tình làm giàu từ việc trồng rau. Quá giỏi luôn!
“Vì thế em phải có mục tiêu mà phấn đấu. Như mấy kẻ nhiều tiền thường nói, muốn làm giàu, đầu tiên phải kiếm được 100 triệu cái đã!”
Đinh Nhân: “……”
Nếu mà cô kiếm được 100 triệu rồi thì cô không cần phải làm giàu nữa đâu! Giàu vậy là quá đủ rồi!
Kiều Vãn Tình cười cười nhìn Đường Nguyệt Nguyệt đang chém gió phần phật. Thật ra có được thành công như ngày hôm nay, nghĩ lại thì cô vẫn cảm thấy khá là bất ngờ. Đến giờ cô vẫn chưa thể tin được mình có thể thành công rực rỡ đến vậy.
Chuyện này phần nhiều cũng nhờ may mắn. Có thể nói là vận may của cô cũng khá tốt.
Các món được lên rất nhanh. Kiều Vãn Tình gọi bò bít tết, gan ngỗng cùng vài món tráng miệng khác.
Thịt bò bít tết của nhà hàng này rất ngon, mềm lại còn thơm, khi nhai trong miệng cảm thấy dai dai giòn giòn. Hơn nữa, nó mềm nhưng nó không bị nát, lại còn hơi ngọt ngọt.
Đã lâu lắm rồi Đường Nguyệt Nguyệt chưa được ăn bò bít tết nên cô nàng ăn vô cùng hăng say. Ngẩng đầu lên, cô nàng lại phát hiện Kiều Vãn Tình như không thích ăn món này, còn chưa động đũa. Sau khi Kiều Vãn Tình cắt một miếng bò bít tết ra, dùng đĩa đâm vào thì chần chừ mãi không chịu đưa vào miệng.
“Sao thế, cậu không thích ăn món này hả?” Đường Nguyệt Nguyệt hỏi cô.
“Không phải đâu, dạo này khẩu vị của tớ không tốt, chẳng ăn được cái gì cả, còn rất hay buồn nôn.”
Đường Nguyệt Nguyệt cười ha ha: “Hay là cậu có đứa nữa rồi đấy?”
“Làm sao có chuyện ấy được? Tớ cùng Yến Khanh lần nào cũng làm biện pháp phòng tránh đầy đủ mà.”
Hơn nữa lúc nguyên chủ có Khẩu Khẩu, ở giai đoạn đầu của thai kỳ bị ốm nghén rất nặng, nhưng không giống cô của hiện tại. Lúc ấy, nguyên chủ ăn cái gì là nôn ngay cái ấy, lúc nào cũng chỉ muốn ăn chua. Động vào đồ cay ngọt thì không ăn được, nhưng ăn cơm cùng củ cải chua, một bữa cô ấy có thể ăn được ba bát!
Tuy rằng hiện tại thỉnh thoảng cô cũng buồn nôn, nhưng không phải ăn gì cô cũng nôn như vậy. Chỉ cần là đồ ăn không quá dầu mỡ thì cô đều ăn được.
Có lẽ là do đồ ăn.
“Được rồi. Nãy tớ còn nghĩ mình sắp được làm mẹ nuôi lần nữa rồi đấy!”
“Cậu cứ yên tâm, cậu phải làm mẹ thật mới có thể làm mẹ nuôi lần nữa cơ. Vì thế cậu cùng Kỳ tiên sinh phải tranh thủ thời gian đấy nhé!”
Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Mỗi lần Kiều Vãn Tình nhắc tới Kỳ tiên sinh nhà Đường Nguyệt Nguyệt là y như rằng cô nàng sẽ ngượng ngùng. Đường Nguyệt Nguyệt nói: “Tớ cùng anh ấy còn chưa xem tuổi nhau đâu, làm sao nhanh như vậy được?”
“Mấy cái xem tuổi này làm một giây là xong. Chỉ cần hai người muốn thì kết hôn ngay bây giờ cũng được.” Kiều Vãn Tình trêu chọc cô nàng.
“Tớ vẫn nên giữ mối quan hệ như hiện tại thôi, chứ tớ vẫn chưa yên tâm lắm. Tuy rằng hiện tại tớ cùng anh ấy là người yêu nhưng thỉnh thoảng tớ vẫn còn nghĩ linh tinh, cứ mong chờ một cái gì đó. Mà tớ cũng chẳng biết tớ vẫn còn đang muốn chờ cái gì cơ, tớ như vậy có phải khá kỳ lạ hay không?”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cậu đúng là kỳ lạ thật.
Sau khi ăn trưa xong, Kiều Vãn Tình về nhà. Buổi sáng cô, Cố Yến Khanh cùng Khẩu Khẩu qua đây, lúc sáng anh trông Khẩu Khẩu rồi, buổi chiều Cố Yến Khanh có việc phải đến công ty nên cô phải về trông Khẩu Khẩu.
Cô vừa về đến gần nhà thì ngửi được mùi kẹo cay. Nhìn ra ngoài thì cô thấy hai bạn nhỏ đang chia nhau nửa túi kẹo cay ăn ngon lành.
Bình thường Kiều Vãn Tình sẽ không ăn đồ linh tinh đâu, đặc biệt là những “đồ ăn rác rưởi” như kẹo cay. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay ngửi thấy mùi cay cay ấy cô lại thèm ăn không chịu nổi.
Kiều Vãn Tình không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau đó chạy nhanh vào thang máy đi về nhà.
Nhưng mùi hương của kẹo cay cứ quanh quẩn bên chóp mũi của cô, mãi cũng không mất đi. Đi ra khỏi chỗ hai bạn nhỏ kia, không những cô hết thèm kẹo cay mà còn thèm hơn cả lúc mới ngửi nữa!
Đến tận lúc về nhà rồi cô vẫn thèm!
Cố Yến Khanh đang bế Khẩu Khẩu nằm trên ghế sô pha, thấy Kiều Vãn Tình về, anh nhíu mày: “Sao sắc mặt em trông kém thế? Trưa em không ăn gì à?”
“Em có ăn mà,” Nhưng mà không ăn nhiều, “A a a a, bây giờ em muốn ăn kẹo cay quá huhuhuhu!”
Cố Yến Khanh: “……”
Cố tổng không hiểu tại sao đột nhiên vợ mình muốn ăn kẹo cay, nhưng Khẩu Khẩu vừa nghe hai chữ “kẹo cay” thì ánh mắt cậu nhóc sáng hẳn lên: “Kẹo cay, ăn ngon!”
Kiều Vãn Tình đi qua ngồi cạnh Khẩu Khẩu, duỗi tay kéo kéo áo cậu, hỏi: “Con dám ăn không?”
Khẩu Khẩu sợ cay, vì thế Khẩu Khẩu cũng sợ ăn kẹo cay. Tuy rằng nhiều lúc ngửi mùi kẹo cay cậu nhóc thèm, nhưng cứ cắn một miếng là cay đến chảy nước mắt không dám ăn nữa!
“Dám!” Khẩu Khẩu gật đầu một cái chắc nịch.
Kiều Vãn Tình cười sờ sờ đầu cậu nhóc, sau đó làm nũng với Cố Yến Khanh đang nằm trên ghế sô pha: “Phải làm sao bây giờ, em muốn ăn quá!”
“Thế để anh bảo quản gia đi mua nhé?”
“Mua, mua cái gì?” Khẩu Khẩu ngây thơ hỏi. Rõ ràng là cậu nhóc quên béng luôn hai chữ “kẹo cay” kia rồi.
“Mẹ con muốn ăn kẹo cay, nên ba bảo quản gia đi mua cho mẹ.”
Khẩu Khẩu im lặng một lúc, sau đó nói: “Khẩu Khẩu có!”
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh liếc nhìn nhau một cái. Bình thường thằng nhóc thúi này rất thích giấu đồ ăn, cậu nhóc thường nhân dịp người lớn không để ý đến mình mà giấu đồ ăn vặt. Vì thế khi Khẩu Khẩu “chưa đánh đã khai” bảo mình có kẹo cay thì cả hai người đều tin luôn.
“Bây giờ mẹ rất muốn ăn, Khẩu Khẩu cho mẹ một túi được không?” Kiều Vãn Tình dỗ cậu.
Khẩu Khẩu đồng ý, sau đó nhảy từ ghế sô pha xuống, xoay người chạy qua phòng mà đợt trước Cố phu nhân ở. Cậu bảo Kiều Vãn Tình mở cửa giúp mình, còn không cho Kiều Vãn Tình đi vào xem.
Một lát sau, Khẩu Khẩu ra ngoài. Trên tay cậu cầm một túi kẹo cay, vui vẻ giơ cho Kiều Vãn Tình xem: “Đây này!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Được đó thằng nhóc thúi, hóa ra con giấu đồ ăn vặt thật!
Kiều Vãn Tình nhớ kỹ chuyện này. Buổi chiều, nhân lúc Khẩu Khẩu ngủ trưa, cô đi vào phòng đợt trước Cố phu nhân ở, mở ngăn kéo phía dưới tủ quần áo ra thì phát hiện kho giấu đồ ăn vặt của Khẩu Khẩu. Không ngờ bên trong có rất nhiều đồ, chật ních cả một ngăn tủ.
Nhìn chỗ đồ ăn vặt kia, Kiều Vãn Tình biết không phải là Khẩu Khẩu trộm giấu. Bởi vì có một số cái rất lớn, Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy, nếu mà mang đi giấu thì nhất định cô đã phát hiện từ lâu rồi.
Mà còn giấu với số lượng lớn như thế này thì nhất định Khẩu Khẩu không làm được.
Vì thế, chỗ đồ ăn vặt này là của Cố phu nhân cho Khẩu Khẩu!
Tác giả có lời muốn nói: Muahahaha, muốn ăn bò bít tết quá!!!