• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Minh An

Beta: Cún

"Thân thể của cậu hai cậu đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần nằm viện quan sát thêm hai ngày thôi là có thể xuất viện rồi."

Chủ nhiệm khoa Hoàng Khoa Vĩ nói với Kiều Vãn Tình.

Buồn bực suốt mấy ngày cuối cùng mới có thể nghe được một tin tức tốt. Kiều Vãn Tình hiếm lúc lộ ra nụ cười tươi, nói: "Lần này thật sự cảm ơn cậu đã giúp đỡ."

"Bạn học cũ, cảm ơn cái gì. À vụ án như nào rồi, có tiến triển gì chưa?"

Nói đến vấn đề này, ánh sáng trong mắt Kiều Vãn Tình tức khắc ảm đạm, thấp giọng nói: "Chưa có."

"Nếu không để tớ hỏi bạn tớ một chút, chú của cậu ấy có một chút quan hệ ở phương diện này. Tuy rằng không chắc chắn có thể cứu vãn được gì nhưng trước cứ thử xem xem."

Kiều Vãn Tình nghe vậy vừa vui mừng vừa cảm động: "Thế thì phiền cậu."

"Không phiền. Có tin tức gì tớ sẽ nói với cậu," Hoàng Khoa Vĩ đứng dậy nói, "Tớ đi làm việc đây. Ngày mai là ngày nghỉ của tớ, cậu có rảnh hay không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm."

Kiều Vãn Tình gật đầu, lần này Hoàng Khoa Vĩ đã giúp cô rất nhiều, vừa vặn nhân cơ hội này mời anh ăn một bữa.

Cũng không biết mối quan hệ này của Hoàng Khoa Vĩ có tác dụng gì không.

Lần này là lần đầu tiên cô cảm nhận được, ở trước mặt của quyền lực thì sức mình vô cùng nhỏ bé, hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào. Dù cho có tức giận như nào, có nỗ lực như nào thì cũng không thể thay đổi được những thứ người có quyền lực định sẵn.

Mỗi ngày Kiều Vãn Tình đều vô cùng nóng lòng lên mạng tìm luật sư, vội đến xoay vòng vòng nhưng mọi thứ đều không có chuyển biến tốt hơn.

Tuy rằng vụ án vẫn phải trải qua một quá trình dài, nhưng hình phạt của bọn họ gần như đã được quyết định rồi.

Trong lúc nhất thời, Kiều Vãn Tình vô cùng tuyệt vọng.

Kiều Vãn Tình thật mong chờ tin tức từ bên Hoàng Khoa Vĩ.



Hôm sau, Kiều Vãn Tình đưa cơm tới bệnh viện như thường lệ. Nhìn thấy trong phòng bệnh có một chút đồ bổ nổi bật lên giữa đống trứng gà, trái cây.

Mấy ngày này có không ít họ hàng tới bệnh viện thăm bệnh. Người ở đây khi thăm bệnh thì sẽ mang trứng gà gà nhà mới đẻ tới, hoặc là tặng trái cây, hoặc cũng có thể cho lì xì. Nhưng gần như không ai đưa đồ bổ.

Mợ hai không ở trong phòng, chỉ có một mình cậu hai ở trong đó. Thấy cô đến, cậu hai nói: "Tình Tình tới rồi! Dạo này trời lạnh, cậu bảo mợ hai cháu mua đồ ăn bên ngoài, cháu không cần mang đồ ăn đến nữa đâu."

"Không sao đâu ạ, dù sao cháu cũng muốn đến thăm cậu," Kiều Vãn Tình đặt cơm trên đầu giường, lại nhìn áo khoác đang để trên ghế. Thoạt nhìn chiếc áo này không giống như của cậu hai, cô thuận miệng hỏi: "Sáng sớm như này có ai tới ạ?"

"Ai, cháu không biết hả? Tiểu Cố đó!"

Kiều Vãn Tình nghĩ lại một chút mới hiểu "Tiểu Cố" trong miệng cậu hai là ai.

Lần trước khi cô cùng cậu hai qua núi Tây xem đất thì cậu hai cô đã gặp qua Cố Yến Khanh.

Khẩu Khẩu lớn lên giống Cố Yến Khanh, có lẽ cậu hai cô cũng đoán ra được quan hệ của cô cùng Cố Yến Khanh. Chẳng qua cậu hai cô thấy quan hệ của cô và Cố Yến Khanh khá tốt nên không coi Cố Yến Khanh là người ngoài.

Kiều Vãn Tình ngẩn ra, đầu tiên nghĩ tới chính là vì sao Cố Yến Khanh đến đây?

"Anh ấy ở đâu ạ?"

"Nó ra ngoài nhận điện thoại. A, Tiểu Cố quay lại rồi nè!"

Cửa phòng bệnh bị mở ra, khuôn mặt anh tuấn của Cố Yến Khanh xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy cô, anh còn cười nhàn nhạt nữa: "Vãn Tình, em tới đây."

Kiều Vãn Tình: "......"

Hai tháng không gặp, Cố Yến Khanh vẫn khí phách như cũ, là người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Còn cô thì bị người ta chà đạp đến tàn tạ bụi bặm rồi.

Cố Yến Khanh nhìn thấy bộ dáng của cô, cau mày. Kiều Vãn Tình gầy đi quá nhiều. Tuy rằng trước kia cô cũng gầy nhưng không phải là kiểu gầy ốm yếu như thế này. Ngày trước cô chính là một đại mỹ nhân dáng người thon gầy.

Mà hiện tại cả người Kiều Vãn Tình tiều tụy. Đôi mắt vốn dĩ luôn sáng ngời lại phảng phất như bị phủ một lớp bụi trần.

Tuy rằng cô vẫn đẹp như cũ nhưng lại thật yếu ớt, trở nên thật nhu nhược đáng thương.

Nghĩ đến một khoảng thời gian dài cô gánh nhiều trách nhiệm trên lưng như vậy, nội tâm Cố Yến Khanh bất giác đau đớn —— đó chính là cảm giác đau lòng.

Nói chuyện với cậu hai vài câu sau đó chờ mợ hai trở về, Kiều Vãn Tình liền đi ra ngoài cùng Cố Yến Khanh.

"Việc kia tôi đã bảo người đi giải quyết giúp em rồi," đi trên hành lang, Cố Yến Khanh nói với cô, "Không cần lo lắng, người ta sẽ trả lại công đạo cho em."

"Cảm ơn anh."

Lúc này nói cái gì cũng đều là thừa thãi. Đúng là cô đang cần người giúp đỡ, mà Cố Yến Khanh lại là người có thể giúp cô. Cô cũng không thể giả thanh cao mà không cần anh hỗ trợ.

"Khẩu Khẩu dạo này thế nào?"

"Khá tốt, nó lớn khá nhanh." Kiều Vãn Tình quay đầu lại hỏi anh, "Anh chỉ là trùng hợp mới tới đây thôi ư? Hay là nghe được cái gì rồi?"



"Người làm ở khách sạn chỗ này nghe được tiếng gió nên nói với tôi."

Cố Yến Khanh không bán đứng bà nội Kiều, vô cùng tự nhiên ném chiếc nồi này cho người làm ở khách sạn.

Thật ra việc đầu tư khách sạn anh cũng không hoàn toàn tự mình nhúng tay vào mà đó đều là do trợ lý của anh làm. Anh chỉ lấy cái danh làm ông chủ thôi, đối phương căn bản không có phương thức liên hệ của anh, cũng không biết quan hệ giữa anh và Kiều Vãn Tình, làm sao có thể cáo trạng với anh được?

Kiều Vãn Tình cũng không nghĩ nhiều như vậy, gật gật đầu.

Cố Yến Khanh lại hỏi: "Sau khi xảy ra chuyện mấy người kia có còn đến tìm em gây phiền toái nữa không?"

"Không có. Tôi cũng chưa từng gặp qua mấy người kia." Cho đến giờ Kiều Vãn Tình cũng không biết mặt mũi mấy người đánh cậu hai mình.

"Xin lỗi, tôi biết được hơi muộn, làm em phải chịu ủy khuất rồi."

Bị cô từ chối lời thổ lộ, sau khi trở về, Cố Yến Khanh vừa vặn có một hạng mục lớn cần phải làm, công việc rất nhiều. Lại thêm anh cũng suy xét có phải mình bị sự thay đổi của Kiều Vãn Tình hấp dẫn hay không nên mới cảm thấy hứng thú với cô, chứ không phải là thích cô.

Cho nên anh quyết định trước tiên phải bình tĩnh, đặt hết tâm tư vào trong công việc.

Nhưng sự thật đã chứng minh lần này Cố tổng động lòng rồi.

Anh thích người phụ nữ anh từng cực kỳ coi thường, thậm chí còn hận không thể bóp chết cô ấy.

Cố Yến Khanh là một người rất tôn trọng suy nghĩ của người khác. Anh cố nén sự xúc động muốn đi tìm cô, quyết định chờ sau khi kết thúc hạng mục lớn này sẽ dành ra một khoảng thời gian nhàn rỗi theo đuổi cô thật cẩn thận.

Còn về vấn đề yêu xa à? Lái xe từ thành phố tới nhà cô cùng lắm cũng chỉ hết có ba giờ, hơn nữa nếu đi từ trấn trên tới nhà cô thì càng gần hơn. Hơn nữa năm nay sự nghiệp của anh cũng đã ổn định hơn rồi, rất nhiều chuyện có thể giao cho người khác đi làm. Còn anh từ nay sẽ buông công việc xuống để theo đuổi người trong mộng mình.

Cho nên yêu xa hoàn toàn không phải là vấn đề.

Khụ khụ.

Nhưng hiện tại Cố Yến Khanh lại vô cùng hối hận vì đợt này không quan tâm tới cô. Đến nỗi nhà cô xảy ra chuyện lớn như vậy anh cũng không biết. Nếu anh quan tâm cô ấy hơn thì việc này hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết, căn bản không cần để một cô gái yếu đuối như cô ra mặt đấu tranh.

Kiều Vãn Tình lắc lắc đầu: "Cái này không có liên quan tới anh. Việc này giải quyết có phiền lắm không? Tôi có thể làm gì không?"

"Em cùng cậu em phối hợp với luật sư là được, còn những việc khác thì không cần phải quan tâm. Vẫn là luật sư lần trước, em cứ yên tâm giao cho anh ta. Anh ta rất lợi hại. À, em có thể đi ăn sáng với tôi hay không?"

Minh An: Cao thủ không bằng tranh thủ:v

Lúc này đương nhiên Kiều Vãn Tình sẽ không từ chối anh.

Hơn nữa cô cũng chưa ăn cơm sáng. Sáng sớm mỗi ngày cô đều xuống ruộng hái rau, bà nội Kiều chuẩn bị cơm sáng cơm trưa cho cô mang lên viện cho cậu hai. Sau khi cô hái rau xong thì mang cơm tới viện rồi đến Nông Gia Nhạc giao rau, sau đó mới trở về ăn cơm.

Hiện tại cô chỉ cung cấp rau để Nông Gia Nhạc nấu làm đồ ăn, không cung cấp rau sống cho họ bán nữa. Kể cả các tiệm cơm khác cùng khách sạn có cổ phần của Cố Yến Khanh, Kiều Vãn Tình cũng không mang rau đến đó nữa.

Chuyện này chưa giải quyết xong thì cô tạm thời không có tâm trạng đi từng nhà từng nhà giao rau. Thật sự hiện tại cô cũng khá thiếu thốn, nhưng cô tình nguyện để đồ ăn hỏng trong nhà chứ không muốn mang tới phiền toái cho người nhà mình. Ai biết mấy người kia sẽ giở thủ đoạn gì sau lưng mình.

Mỗi ngày Kiều Vãn Tình chỉ hái đủ rau cho Nông Gia Nhạc chế biến thành đồ ăn chứ không đủ để bán. Bà chủ Thái biết việc nhà cô, tuy rằng kiếm được ít lời hơn nhưng cũng không miễn cưỡng cô.

Chỗ mấy người gây rối đợt trước thấy cô không cung ứng rau nữa liền lập tức mang rau dưa đến chào hàng, hơn nữa vô cùng tâm cơ bán với giá rẻ hơn.



Người kinh doanh tiệm cơm đều là thương nhân, mục đích đều là hướng tới lợi nhuận. Bọn họ cũng không quá thân thiết với Kiều Vãn Tình nên thấy bên nào bán rẻ hơn thì mua bên đó. Bởi vậy có rất nhiều tiệm cơm mua rau của mấy người kia.

Hai người đến khách sạn ăn bữa sáng. Cố Yến Khanh là cổ đông lớn của khách sạn này. Bữa sáng của anh cũng được phòng bếp của khách sạn chuẩn bị riêng, bao gồm sữa bò, bánh mì nướng, trứng rán cùng lạp xưởng, đúng chuẩn bữa sáng kiểu Tây.

"Nếu em ăn không quen thì tôi bảo bọn họ nấu cháo?" Cố Yến Khanh sợ Kiều Vãn Tình ăn không quen. Anh đã từng ăn bữa sáng ở nhà cô hai lần rồi, đều là ăn cháo.

Kiều Vãn Tình vừa giải quyết được nan đề, hiện tại tâm tình đang vô cùng tốt. Cô cầm lấy một miếng bánh mì, cắn một miếng, nói: "Ăn ngon."

Cố Yến Khanh nhẹ giọng cười, lấy miếng trứng rán của mình để vào trong bát cô: "Em gầy quá, ăn nhiều thêm một chút."

Động tác này có thể nói là vô cùng thân mật. Nhưng hiện tại Kiều Vãn Tình cũng không nghĩ được bất cứ cái gì, việc lần này đã làm hao hết sạch trí tuệ cùng trí nhớ của cô rồi. Hơn nữa bây giờ việc đó cũng có thể được giải quyết, cô chỉ muốn ăn cơm sáng thật ngon miệng sau đó về nhà ngủ một giấc.

Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, dùng nĩa xiên trứng chiên lên, đưa vào trong miệng.

Cô không cẩn thận nuốt luôn nửa miếng trứng, không cẩn thận nghẹn.

Cô nhất thời cau mày, muốn dùng tay đấm ngực để giảm bớt sự khó chịu. Cố Yến Khanh thấy sự khó chịu của cô: "Em bị nghẹn?"

Tuy da mặt của Kiều Vãn Tình cũng không tính là mỏng, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Lúc này mặt cô đỏ lên, hận không thể tìm được một khe đất mà chui xuống. Quá mất hình tượng!


Cố Yến Khanh đứng lên, bước hai bước tới trước mặt cô, duỗi tay vỗ vỗ cô, sau đó cầm ly sữa bò bên cạnh đưa vào tay cô: "Uống nhanh một ngụm đi, sau đó nuốt hết vào."


Vốn dĩ Kiều Vãn Tình chỉ hơi nghẹn thôi, được vỗ thân mật như vậy cô suýt nghẹn chết.


Độ ấm trên tay Cố Yến Khanh truyền qua áo. Cảm nhận được sự ấm áp từ sau lưng, Kiều Vãn Tình cảm thấy lưng mình như bị bỏng rát.


Cô tránh tay anh đi, cầm ly sữa bò lên uống một ngụm lớn, dù sức nuốt vào.


Trong lúc nuốt xuống cô cảm giác như mình sắp hỏng rồi, nhưng ngay sau đó lại sống lại. Cô thở ra một hơi, thiếu chút nữa là nghẹn chết rồi!


Đậu má hình tượng của mình!


Đây mẹ nó là tình huống gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK