Trăn Trăn lớn lên từng ngày, cuối cùng cũng thoát khỏi “thời kỳ xấu xí”, trở nên trắng trẻo xinh đẹp.
Đến lúc đầy tháng thì cô bé đáng yêu hơn rất nhiều. Tuy rằng tóc của cô bé vẫn lưa thưa như cũ, nhìn trông vẫn hơi kỳ kỳ nhưng mặt không còn đỏ như trước nữa. Mặc một bộ quần áo đẹp, đội thêm mũ nhỏ lên trông cô bé vô cùng đáng yêu.
Khẩu Khẩu vẫn chơi phần mình, ngủ phần mình. Cậu nhóc vẫn chưa quá quen với em gái mới của mình, thỉnh thoảng cậu nhóc còn làm nũng bày trò, không chịu ngủ chung giường với em gái, mạnh mẽ lấy gối của mình đi ngủ với bà nội.
Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình nhìn vậy thì vừa tức giận vừa buồn cười. Bây giờ Khẩu Khẩu lớn rồi, cũng học được rất nhiều trò xấu, làm người ta vô cùng đau đầu.
Nhưng điều kỳ lạ chính là Khẩu Khẩu ngủ với Cố phu nhân cả đêm cũng chẳng khóc hay làm loạn gì cả.
Khẩu Khẩu cũng dần trưởng thành hơn rồi.
Mấy năm nay ở thành phố C, Cố Yến Khanh cũng quen được thêm không ít người. Tiệc đầy tháng của Trăn Trăn được tổ chức thành hai buổi. Một buổi thì được tổ chức ở thành phố C, mời một số vị khách xã giao ở bên thành phố C của Cố Yến Khanh cùng họ hàng nhà Kiều Vãn Tình. Họ hàng nhà Kiều Vãn Tình cũng sẽ được tài xế của Cố gia đón lên tận nơi.
Còn ở bên thành phố X thì sẽ làm một bữa tiệc to hơn, mời toàn bộ bạn bè, người quen, họ hàng bên nội tới dự tiệc đầy tháng của Trăn Trăn. Đây cũng coi như là bù lại tiệc đầy tháng của Khẩu Khẩu bọn họ đã không làm.
Cũng chính vì vậy mà Cố gia không chỉ chuẩn bị quà cho Trăn Trăn mà còn chuẩn bị thêm cho cả Khẩu Khẩu nữa, cũng cho Khẩu Khẩu xuất hiện, làm nhân vật chính, không xem nhẹ bên nào.
Ngày Trăn Trăn đầy tháng cũng chính là ngày 12/12, cũng chính là một ngày sale sập sàn trên các sàn thương mại điện tử. Đường Nguyệt Nguyệt rất muốn tới thăm dự tiệc đầy tháng của con gái nuôi nhà mình, nhưng vì việc bên shop online quá nhiều nên cô không thể tới được.
Dù sao ở bên thành phố C cũng vẫn tổ chức thêm một bữa tiệc nữa mà, cô vẫn còn cơ hội.
Vào ngày 11/11 vừa rồi, shop Giòn Trong Miệng chốt được rất nhiều đơn, phải nói là tiền vào như nước. Vì thế đến ngày 12/12 này, shop lại càng phải làm việc chăm chỉ hơn để nhanh chóng phất lên.
Thời gian này, việc làm ăn của shop Giòn Trong Miệng vô cùng tốt, nhất là sản phẩm rau củ nướng nhà Kiều Vãn Tình. Sản phẩm này thường xuyên bán cháy hàng, có thể coi như sản phẩm “cầu mà không được” của các khách quen trong shop.
Vào ngày 11/11 vừa rồi, các nhân viên trong shop Giòn Trong Miệng làm việc vô cùng vất vả. Mãi mới qua được ngày 11/11 thì lại đến ngày 12/12. Kiều Vãn Tình cũng đã thống nhất với Đường Nguyệt Nguyệt, thời gian sau sẽ tuyển thêm nhân viên rồi phát triển thương hiệu hơn nữa.
Bây giờ đúng là thời kỳ hoàng kim của shop Giòn Trong Miệng.
Hơn nữa văn phòng cũ của shop Giòn Trong Miệng đã không còn đáp ứng đủ nhu cầu rồi. Hiện tại shop có khá nhiều nhân viên nên phải thuê một văn phòng rộng hơn và đẹp hơn.
Chờ Kiều Vãn Tình ở cữ xong, khỏe lại thì cô sẽ tới shop để giúp mọi người.
Kiều Vãn Tình cảm thấy khoảng cách giữa mình và thành công ngày càng gần.
Ngày 12/12.
Sáng sớm tinh mơ Kiều Vãn Tình đã mặc quần áo đẹp cho Trăn Trăn rồi. Bây giờ đang là mùa đông, vào hôm 11/11, lúc săn sale, Kiều Vãn Tình cũng có mua một vài bộ quần áo dày dày ấm ấm có hình các con vật. Ngày trước cô cũng từng mua vài bộ này cho Khẩu Khẩu rồi. Lúc mặc vào trông vô cùng đáng yêu, quan trọng nhất là chúng còn rất ấm nữa, khi bế lên cũng cảm thấy mềm mềm, vô cùng thoải mái.
Sau khi thay quần áo cho Trăn Trăn xong thì Kiều Vãn Tình đi thay quần áo cho Khẩu Khẩu. Bây giờ Khẩu Khẩu lớn hơn trước rất nhiều rồi, càng ngày càng đẹp ra, đi trên đường toàn bị người ta nhận nhầm là soái ca thôi!
Ban đầu Kiều Vãn Tình định mua cho Khẩu Khẩu mấy bộ quần áo đáng yêu cơ, nhưng mà Khẩu Khẩu lại không thèm. Lớn hơn, mắt thẩm mỹ của Khẩu Khẩu cũng khác xưa, cậu không chịu mặc mấy bộ đồ đáng yêu dành cho trẻ con. Cậu muốn mặc mấy bộ quần áo thật đẹp để cậu trông thật đẹp trai, nếu mà quần áo không đúng ý Khẩu Khẩu thì Khẩu Khẩu nhất định không chịu mặc!
Mấy bạn nhỏ lớn rồi, không còn dễ lừa như trước nữa.
“Con muốn mặc cái này hả?” Kiều Vãn Tình nhìn Khẩu Khẩu một hai đòi mặc bộ vest nhỏ mà ba mình mua cho, không thèm mặc áo khoác thời trang có lông vũ mà cô chuẩn bị cho cậu.
Tuy rằng bây giờ trời không còn quá lạnh nữa, nhưng mặc vest cũng không ấm.
Với lại dù cho buổi tiệc có được tổ chức trong nhà, điều hòa trong này cũng rất ấm, nhưng nhất định hôm nay Uyên Uyên sẽ qua đây dẫn Khẩu Khẩu đi chơi. Mà đi chơi thì nhất định Khẩu Khẩu sẽ không chịu ngồi yên trong nhà đâu.
“Đổi ~” Khẩu Khẩu cứng đầu, “Mặc vest, mới đẹp.”
Cô cũng đến cạn lời với thằng nhóc này thôi!
Kiều Vãn Tình nói: “Mặc vest thì sẽ lạnh lắm. Nếu mà con bị cảm lạnh thì mẹ sẽ tức giận, mà mẹ giận thì mẹ sẽ cho con uống thuốc với tiêm thuốc. Con không sợ à?”
Nếu Khẩu Khẩu bị cảm lạnh thì cậu nhóc sẽ vô cùng khó chịu, không chịu ăn cơm. Trăn Trăn cũng còn rất nhỏ, nếu Khẩu Khẩu bị cảm rồi lây cho Trăn Trăn cũng rất phiền.
Có lẽ là Khẩu Khẩu bị mấy chữ “uống thuốc, tiêm thuốc” của Kiều Vãn Tình dọa sợ nên hơi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi chạy qua ôm chân Kiều Vãn Tình, nói: “Ma ma đừng giận, xin ma ma đó!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cô còn có thể nói gì được nữa?
Cuối cùng Khẩu Khẩu cũng được mặc bộ vest nhỏ như ý muốn của mình. Nhưng Kiều Vãn Tình có mặc thêm áo giữ nhiệt bên trong cho Khẩu Khẩu. Ở dưới quần của Khẩu Khẩu cô cũng mặc thêm cho cậu một cái quần giữ ấm.
Khụ khụ.
Sau khi một lớn một nhỏ hai người mặc quần áo xong, Kiều Vãn Tình đưa hai bạn nhỏ ra phòng khách. Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân đã ra ngoài tập thể dục, Tiểu Mạn – một cô gái giúp việc đi qua giúp Kiều Vãn Tình trông Trăn Trăn.
Kiều Vãn Tình đưa Trăn Trăn cho cô ấy bế, sau đó cô qua chỉnh lại quần áo cho Khẩu Khẩu. Kiều Vãn Tình quay đầu nhìn Cố Yến Khanh đang mang quà đi vào: “Sớm thế này ai đến tặng quà vậy anh?”
“Là bên Yến Trạch gửi,” Cố Yến Khanh bảo quản gia đặt túi xuống, “Anh ấy không có thời gian rảnh qua đây nên bảo người trong nhà mang đồ tới đây trước.”
Hóa ra là Cố Yến Trạch. Gần đây Kiều Vãn Tình cũng không để ý tới tin tức của bọn họ, hỏi: “Bây giờ hai người bọn họ thế nào rồi anh? Anh ấy vẫn còn ở với Khương Ý sao?”
“Người lớn trong nhà vẫn còn đang phản đối chuyện của anh ấy với Khương Ý, chị dâu cũng đang đòi ly hôn với anh ấy nên chắc đợt này anh ấy còn đang bận, không có thời gian ở với Khương Ý đâu.”
Bây giờ mới được nửa tháng thôi, đúng là việc vẫn còn rối như cào cào.
Cái lúc mà tin tức Khương Ý làm tiểu tam được truyền ra, suốt ba ngày liền cô ta đều độc chiếm top 1 hot search.
Ban đầu cô ta định đứng ra làm rõ, bảo rằng Cố Yến Trạch cùng Sở Thơ Thơ đã ly thân một năm, hai người đã không còn là vợ chồng thật sự từ lâu. Thêm vào đó, Cố Yến Trạch cùng Sở Thơ Thơ vẫn đang bàn bạc việc phân chia tài sản, quyền nuôi con sau ly hôn nên mới chậm trễ mà thôi.
Không chỉ vậy, cô ta còn ám chỉ rằng Sở Thơ Thơ đang được nước làm tới, mượn cớ ly hôn muốn lấy hết tài sản làm Cố Yến Trạch không có cả nhà để về. Quá đáng hơn là Sở Thơ Thơ còn định mang cả con của Cố Yến Trạch đi theo, không cho anh được gặp con của mình nên việc ly hôn mới bị kéo dài đến hiện tại.
Còn cô ta – Khương Ý cùng Cố Yến Trạch chính là đôi bên tình nguyện, hai người tiếp xúc với nhau lâu ngày nên có tình cảm.
Khương Ý cùng fan của cô ta mượn cớ đó mà cắn ngược lại Sở Thơ Thơ.
Kết quả Sở Thơ Thơ lại tung ra chứng cứ chứng minh rằng Khương Ý đã gian díu với Cố Yến Trạch từ khi Sở Thơ Thơ cùng Cố Yến Trạch chưa ly thân, vả mặt Khương Ý một cái thật đau. Sở Thơ Thơ cũng đứng ra làm rõ rằng mình cùng Cố Yến Trạch ly thân là do Khương Ý. Sở dĩ cô chần chờ không muốn ly hôn, đầu tiên là vì con mình, tiếp theo là Cố Yến Trạch muốn giành hết tài sản của cô. Nói chung là Sở Thơ Thơ muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Dư luận lập tức đứng về phía Sở Thơ Thơ.
Bên Khương Ý khóa tài khoản, lặn hoàn toàn khỏi Weibo, tắt tính năng bình luận đi, không dám ra ngoài nói chuyện.
Đến thời điểm hiện tại thì danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn thối nát rồi! Không còn đường cứu chữa nữa.
Đương nhiên là dư luận cũng không tha cho Cố Yến Trạch. Họ đào sạch sẽ thông tin cùng xuất thân của anh ta ra thì phát hiện anh ta lại là người của gia tộc Cố gia nổi tiếng.
Tuy rằng Cố gia là một gia tộc lớn ở thành phố X, nhưng Cố gia vẫn luôn khiêm tốn. Hiện tại lại vì chuyện của Cố Yến Trạch mà bị lôi ra ngoài. Tất cả mọi người trong gia tộc họ Cố đều vô cùng tức giận, nhất là những người lớn tuổi. Sau khi biết được Cố Yến Trạch lại ở bên một người phụ nữ như vậy, lại còn bị khui chuyện này ra ánh sáng thì vô cùng tức giận. Tất cả mọi người đều đồng quan điểm: Nếu Cố Yến Trạch dám cưới người phụ nữ kia vào cửa thì Cố gia sẽ từ mặt anh ta.
Vốn dĩ Cố Yến Trạch đã bị việc của Khương Ý làm cho đau đầu gần chết rồi, thêm vào đó, Sở Thơ Thơ cũng nhân cơ hội này mà đòi ly hôn với anh. Bây giờ người thân trong nhà lại như vậy, đúng là bốn phía đều là kẻ địch.
Hôm nay, đừng nói là không rảnh, kể cả có rảnh thì Cố Yến Trạch cũng không dám xuất hiện ở đây, nếu không nhất định sẽ bị người lớn ở Cố gia dùng nước bọt dìm chết.
Buổi sáng, có khá nhiều họ hàng, người quen tới nhà xem Trăn Trăn. Đến buổi trưa thì mọi người di chuyển đến khách sạn để ăn tiệc đầy tháng của Trăn Trăn.
Vì tiệc đầy tháng lần này được tổ chức ở thành phố X nên có rất nhiều khách đến. Chỉ riêng quà của người trong nhà tặng cho Trăn Trăn thôi cũng đã đầy một đống lớn rồi!
Bữa tiệc đầy tháng Trăn Trăn được diễn ra vào buổi trưa. Bữa tiệc được tổ chức vô cùng to, đến tận mấy chục mâm liền.
Có thể thấy Cố Yến Khanh vô cùng yêu quý con gái nhỏ nhà mình, anh đối xử với Trăn Trăn như bảo bối của mình. Trong bữa tiệc đầy tháng, anh tưng bừng sức sống, cười không ngừng.
Cũng phải thôi, có con có cái, sự nghiệp thành công. Quan trọng nhất là rước được người thương của mình về nhà, đúng là anh đã có được một cuộc sống vô cùng mỹ mãn rồi!
Trăn Trăn vẫn còn đang ở thời kỳ thích ngủ. Cô bé còn ngủ nhiều hơn cả Khẩu Khẩu ngày trước nữa. Một ngày nếu không phải là ăn thì là ngủ. Vì thế Trăn Trăn lớn rất nhanh, mới chỉ đầy tháng thôi mà đã mập mạp rồi.
Vào lúc tổ chức tiệc đầy tháng, Trăn Trăn vẫn ngủ như thường. Kiều Vãn Tình cùng Cố phu nhân cố gắng đánh thức cô bé dậy. Hôm nay là tiệc đầy tháng của Trăn Trăn mà, cô bé cũng phải ra tiếp khách nữa chứ!
Trăn Trăn bị dựng dậy, vừa mở mắt thì bất chấp tất cả, khóc “Oa” lên một tiếng thật to.
Đừng nghĩ Trăn Trăn còn nhỏ mà nhầm. Trăn Trăn khóc rất to, nghe cô bé khóc thì ai cũng cảm thấy nhức đầu.
“Trăn Trăn ngoan đừng khóc đừng khóc.” Cố phu nhân nhanh chóng chạy qua dỗ Trăn Trăn, “Mọi người đánh thức Trăn Trăn đúng không? Rồi rồi, bà nội thương, không khóc nữa nha!”
Trăn Trăn không quan tâm, tiếp tục sự nghiệp khóc lóc của mình.
“Con bé cũng ghê gớm phết đấy!” Dư Sơ cười nói.
“Đúng rồi đấy, đừng nghĩ con bé nhỏ mà nhầm, nó cũng ghê lắm đấy!” Cố phu nhân cười nói, sau đó đưa Trăn Trăn cho Kiều Vãn Tình cho cô bé bú sữa, nếu không Trăn Trăn còn khóc một lúc nữa.
Dư Sơ nói: “Con bé cũng không nhất thiết phải dậy mới tham gia tiệc đầy tháng được đâu. Nếu nó muốn ngủ thì cứ cho nó ngủ đi.”
Cố phu nhân nhìn cháu gái mình khóc thì cũng đau lòng. Bà quyết định sẽ bế Trăn Trăn đang ngủ lên sân khấu để hoàn thành buổi tiệc đầy tháng này.
Mọi người đều khen Trăn Trăn đáng yêu, Trăn Trăn đẹp rồi đủ các loại lời nói đẹp đẽ. Chỉ có Khẩu Khẩu trộm cười nhạo em gái mình với Uyên Uyên. Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc thì cậu đi xuống nói với Uyên Uyên: “Em gái thích ngủ, giống heo con ~”
Uyên Uyên vẫn luôn hâm mộ Khẩu Khẩu vì Khẩu Khẩu có em gái. Bây giờ thấy Khẩu Khẩu vẫn còn chê em gái mình thì cậu hỏi Khẩu Khẩu: “Em không thích em gái sao?”
“Thích một chút,” Khẩu Khẩu vươn bàn tay nhỏ của mình ra, dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ tạo ra một khoảng cách nhỏ như hạt cát, “Nhiều, nhiều như này nè!”
Uyên Uyên: “……”
Khẩu Khẩu đúng là đồ có phúc không biết hưởng!
Khẩu Khẩu duỗi tay ôm Uyên Uyên: “Thích anh cơ ~”
Uyên Uyên đã lớn rồi nên cũng hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Cậu cũng biết giữa ban ngày ban mặt hai người đàn ông ôm nhau cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho. Vì thế cậu không cho Khẩu Khẩu ôm mình, nghiêm túc nói với Khẩu Khẩu: “Chúng ta đều là đàn ông rồi, không thể ôm như vậy được nữa.”
Khẩu Khẩu không hiểu tại sao, ngây ngô hỏi: “Tại sao ạ?”
“Người ta sẽ cười chúng ta đấy!” Uyên Uyên nói.
“Ồ.”
Khẩu Khẩu buồn bã ồ một tiếng, sau đó không ôm Uyên Uyên nữa. Cậu không hiểu tại sao anh Uyên Uyên lại không cho mình ôm. Không phải trước đó hai người vẫn ôm nhau thắm thiết lắm sao?
Đã kết thúc phần nghi lễ, bây giờ mọi người bắt đầu vào bàn ăn uống với nhau. Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu vẫn còn bé, vì thế cả hai cậu nhóc đều không ngồi yên mà ăn được một nửa đã ra ngoài đi chơi rồi.
Cố Yến Khanh cho hai bạn nhỏ đi chơi nhưng không cho chúng ra khỏi sảnh tiệc này. Hơn nữa anh còn gọi người phục vụ, bảo họ để ý đến hai đứa nhỏ một chút. Dù sao ở đây cũng toàn người quen, hơn nữa Uyên Uyên cũng lớn như vậy rồi nên cho đi chơi một chút cũng không sao, chỉ cần có người để mắt đến là được.
Nói là đi chơi nhưng hai bạn nhỏ chỉ đi dạo quanh sảnh tiệc, đến chỗ có bóng bay và gấu bông chơi chơi một lát thôi.
Khẩu Khẩu đang chơi với Uyên Uyên thì đột nhiên nói: “Anh ơi, em lạnh.”
Ở chỗ này gần điều hòa, nhiệt độ cũng khá cao. Uyên Uyên còn toát hết cả mồ hôi, cậu không thấy lạnh chút nào. Nhìn qua Khẩu Khẩu, cậu thấy Khẩu Khẩu mặc cũng khá nhiều áo nên nói: “Phải làm sao bây giờ? Hay giờ anh em mình tìm ba em xong bảo ba em mặc thêm áo cho em nhé?”
“Không cần,” Khẩu Khẩu làm nũng, “Anh Uyên Uyên ôm em một cái là hết lạnh rồi!”
Uyên Uyên: “……”
Sao nghe lời này của Khẩu Khẩu cứ quái quái thế này ấy?
Đang lúc Uyên Uyên còn tự hỏi thì Khẩu Khẩu đã nhào vào người cậu. Uyên Uyên bất đắc dĩ phải ôm Khẩu Khẩu một cái nên cậu không chú ý tới nụ cười tươi của Khẩu Khẩu khi đã thực hiện được gian kế của mình.