Mặc cho sấm chớp đùng đùng nổi lên trên bầu trời, Liễu Dung Nghiên vẫn ngồi yên bất động dưới con dốc.
Ánh mắt của cô luôn dõi theo từng bước đi của các cảnh sát.
Bỗng, một nhân viên cứu hộ chạy ra, trên tay cầm một mảnh vải của áo vest và một thứ gì đó không rõ. Anh ta hớt ha hớt hải, không thở ra hơi: “Cảnh sát trưởng, tôi đã tìm thấy một số thứ khả năng là di vật còn sót lại của nạn nhân.”
Bên trong túi áo, bàn tay Liễu Dung Nghiên siết chặt, dao lam cứa vào mu bàn tay cô.
Đau!
Nhưng cũng không đau bằng trái tim cô lúc này.
Mảnh áo đó… là chiếc áo cô chính tay may cho anh. Thứ con lại, là vòng tay cô thức cả đêm làm ra, dùng lòng thành tâm của mình dâng lên cho Phật tổ. Nguyện cầu anh một đời bình an.
Liễu Dung Nghiên nhìn bọn họ rất lâu, cuối cùng mới khàn giọng lên tiếng: “Có thể cho tôi xem nó được không?”
Các nhân viên cứu hộ và cảnh sát nhìn nhau, thở dài. Sau đó đưa chiếc vòng tay cho cô. Bọn họ đã từng chứng kiến rất nhiều vụ tai nạn thương tâm. Nhưng quả thực lần này quá mức đau xót.
Nạn nhân là vì bảo vệ cho em trai của vợ mình nên mới không thể chạy thoát. Nếu không dựa vào những gì cậu thiếu niên kia kể lại thì chính cậu ấy mới là người vốn dĩ phải nằm ở đây mới đúng.
Tình yêu đôi lúc khiến con người hành động quá cảm tính. Bởi vì yêu quá nhiều nên không muốn người mình yêu mất đi người thân mà cô ấy trân trọng nhất. Nhưng lại là thứ cướp đi mạng sống của bản thân.
Cả đời của cô gái này, có lẽ sẽ chẳng thể nào thoát khỏi ám ảnh của ngày hôm nay.
Hai mắt Liễu Dung Nghiên đỏ hoe, cánh môi mấp máy, tay run rẩy cầm lấy sợi dây màu đỏ rực kia.
Ban đầu, ánh mắt của cô nhìn nó vô cùng dịu dàng, giống như đang nhìn người yêu. Đột nhiên, Liễu Dung Nghiên dùng lực ném mạnh nó xuống đất.
Nước mắt của sự bất lực và tuyệt vọng rơi xuống, thấm vào nền đất. Cô gào khóc, giống như một con thú bị thương không tìm được phương hướng: “Vì sao lại đối xử với anh ấy như vậy? Tôi rõ ràng đã cầu xin các người yêu thương anh ấy, chiếu cố anh ấy!”
“Tình thương của các người đâu? Sao lại để anh ấy chịu nỗi đau đớn đến như vậy!”
Hai mươi ba năm sống trên cuộc đời, cô chưa bao giờ ngừng tin vào thần linh, tin rằng chỉ cần là người tốt sẽ nhận được phước lành của đấng tối cao.
Lần đầu tiên cùng anh đón sinh nhật, cô đã quỳ suốt một đêm để nguyện cầu những điều tốt đẹp sẽ luôn dành cho Liên Ngạo.
Cô xin Phật tổ yêu thương anh, bảo vệ anh một đời hạnh phúc, khỏe mạnh. Cho dù phải đánh đổi bằng cả mạng sống của cô.
Liễu Dung Nghiên quỳ rạp xuống đất, lòng đau như vỡ nát thành mảnh vụn, cổ họng trào ra một chất lỏng tanh ngọt, đỏ tươi.
Cô cắn chặt môi, bật khóc nức nở: “Con đã xin Người hãy để con gánh chịu mọi thứ mà… Vì sao Người lại để Liên Ngạo của con phải chịu tốn thương như vậy…”
“Người muốn con phải làm sao đây… Làm sao để cứu được anh ấy đây…”
Diệp Mộc Ánh chỉ vừa mới rời khỏi chốc lát, quay trở về đã thấy chị dâu mình như thế này.
Mắt cô ấy đỏ lên, cầm lấy chiếc áo khoác quấn quanh người Liễu Dung Nghiên: “Chị dâu, em đưa chị về trước, được không? Chị bị sốt rồi, nghe lời em lần này đi.”
Hàm răng cô run lên cầm cập, cơn rét lạnh thấu xương quét qua người, ngay cả gai ốc cũng sởn hết lên nhưng cô vẫn một mực lắc đầu.
“Ánh Ánh, em nói cho chị biết đi… Tất cả chỉ là mơ thôi, đúng không?”
Trong đôi mắt cô lúc này chỉ còn lại nỗi đau, xót xa, vô vọng.
Diệp Mộc Ánh không trả lời cô được. Cô không phải mất đi tỉnh táo, chỉ là quá khổ sở nên chưa thể chấp nhận được sự thật. Cho dù có đáp lại rằng tất cả chỉ là mơ, liệu có giúp ích được gì hay không?
“Chị dâu, chị đừng như vậy. Em xin chị, nghe em một lần này thôi.” Diệp Mộc Ánh nghẹn ngào ôm lấy cô, muốn đỡ cô đứng dậy.
Nhưng cơ thể cô dường như chôn chặt dưới đất, không hề nhúc nhích.
Liễu Dung Nghiên nhặt chiếc vòng tay lên, nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve nó. Giống như ở trong một giấc mộng mơ mơ ảo ảo, cô cười, khẽ nói: “Liên Ngạo, anh đang chơi trốn tìm với em đúng không? Được, nếu anh muốn chơi, vậy thì em sẽ đi tìm anh, tìm anh cả đời này.”
“Tìm được anh rồi, chúng ta sẽ đi đến Ireland ngắm cực quang, được không anh?”
Cô ghé sát tai vào chiếc vòng, làm động tác lắng nghe, thì thầm: “Ừm, em biết rồi. Sau khi đi Ireland, chúng ta sẽ đi Thụy Sĩ. Hoa nhung tuyết ở đó rất đẹp!”
Diệp Mộc Ánh sững sờ, bàng hoàng, nước mắt chảy xuống, nắm lấy vai của cô: “Chị dâu, chị làm sao vậy?”
Bả vai bị lay mạnh, Liễu Dung Nghiên hơi giật mình, sau đó lại bình tĩnh, chỉ chăm chăm nhìn vào sợi dây trên tay, ánh mắt dịu dàng.
“Chị dâu, chị đừng làm em sợ…”
Diệp Mộc Ánh thật sự đã hoảng lắm rồi. Thà rằng cô cứ khóc, khóc thật to, còn hơn là lúc này đây.
Nói nặng một chút thì có khác gì điên điên dại dại đâu chứ…?
Miệng đang cười nhưng khóe mắt lệ rơi, trái tim nứt toác. Thậm chí còn khiến người khác đau lòng hơn rất nhiều.