Thượng Kỳ đẩy nhẹ cửa phòng bệnh, trên tay cậu ta là chiếc điện thoại màu xám của anh.
"Boss, là cuộc gọi của cô Mạch. Cô ấy nói có người tự xưng là Lạc Kỳ muốn nói chuyện với ngài."
Phó Liên Ngạo liếc mắt nhìn màn hình di động một cái, nhận lấy điện thoại rồi trực tiếp cúp máy. Anh hờ hững nói: "Nói với Mạch Nhi, người vừa đưa đến cho con bé là kẻ động vào chị dâu của nó."
"Mạch Nhi sẽ tự biết phải xử lý ra sao."
Thượng Kỳ cung kính gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh, không phát ra tiếng động nào.
Phó Liên Ngạo lại quay về trạng thái như trước đây, trầm mặc không nói gì. Anh chậm rãi nâng bàn tay cô lên, đặt lên gò má hốc hác của mình.
Anh vươn tay vuốt ve khóe mắt, đôi môi của cô, như muốn dùng cách này giúp làn da cô có thêm chút huyết sắc.
"Vợ ơi, sáng nay Phương Miên có đến thăm em. Cô ấy khóc nhiều lắm, còn nói anh là lý do khiến em bị như thế này." Anh khẽ nhếch khóe môi, mà sao lại chẳng cười nổi: "Anh thấy cô ấy nói đúng lắm. Nếu không làm vợ anh, có lẽ em đã có cuộc sống vô ưu vô lo, là một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời."
"Nghiên Nghiên, có phải em cũng hận anh lắm không?"
Phó Liên Ngạo gục đầu xuống giường, thấp giọng hỏi cô: "Có phải em đang nghĩ anh là tai họa của cuộc đời em không?"
Đáp lại anh chỉ là sự yên tĩnh đến lạnh lẽo và đáng sợ.
Anh còn đang định nói gì đó, tầm nhìn chợt khựng lại nơi khóe mắt cô.
Hàng mi dài của cô run nhẹ, một giọt nước chảy dài xuống thái dương.
Phó Liên Ngạo đứng bật dậy, bàn tay đặt lên vai cô, giọng nói anh run rẩy, nghẹn ngào tràn đầy vui sướng: "Nghiên Nghiên."
Liễu Dung Nghiên chầm chậm hé mắt, nhưng bởi vì quá lâu không nhìn thấy ánh sáng nên giờ đây đôi mắt chỉ cảm thấy cay xè.
Cô nhíu chặt mày, khuôn mặt nhăn nhúm tỏ rõ sụ khó chịu.
Thấy vậy, anh vội vàng dùng tay che đi đôi mắt của cô. Tay anh run run không dám tin rằng cô bé của mình thật sự đã tỉnh lại từ cơn hôn mê sâu kéo dài một tháng trời.
"Nghiên Nghiên..."
Liễu Dung Nghiên yếu ớt duỗi tay chạm lên mặt anh. Chóp mũi cô thoáng chốc đỏ ửng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khó khăn lên tiếng: "Chồng..."
"Ừ, anh đây."
Phó Liên Ngạo thôi không che mắt cho cô nữa, cả mặt anh vùi vào gáy cô, không nói thêm được lời nào.
Xúc giác chợt cảm nhận được sự ướt ớt từ bên vai, Liễu Dung Nghiên luồn tay vào mái tóc của anh. Cô cũng khóc, thanh âm vừa mỏng manh vừa nhỏ nhẹ dỗ dành anh: "Liên Ngạo... anh đừng khóc."
Làm sao anh có thể bình tĩnh nổi đây? Thời gian trôi qua ròng rã ba mươi ngày đêm, mỗi ngày đối với anh đều như cắm sâu vào trái tim một nhát dao đòi mạng.
Anh phải cố gắng bao nhiêu để bản thân không gục ngã, bởi vì anh sợ cô bé của anh tỉnh lại sẽ không gặp được anh, sợ cô rơi nước mắt.
"Vợ ơi, anh nhớ em lắm!"
Cô đau lòng nhìn anh, đến giờ mới phát hiện ra Phó Liên Ngạo gầy đi không ít. Bàn tay anh lộ rõ gân xanh và khớp xương. Bộ dáng cũng chật vật và tiều tụy hơn trước kia rất nhiều.
Phó Liên Ngạo ngồi lên giường bệnh, ôm cô vào lòng, nhưng động tác rất nhẹ. Mặc dù anh sợ sẽ tác động không tốt đến vết thương của cô, nhưng cũng rất sợ hãi chỉ cần anh buông tay thì tất cả sẽ tan biến.
Anh xoa nhẹ đầu cô, thấp giọng hỏi: "Có đau không?"
Liễu Dung Nghiên không có ý định giấu giếm chồng mình mà gật đầu thành thật nói: "Đau lắm ạ. Lúc bị đánh, em còn tưởng bản thân chết rồi."
"Ngốc quá! Ai cho phép em chết chứ?" Phó Liên Ngạo tựa trán lên vai cô, ra vẻ khiển trách.
Cô ngây thơ nhìn anh, ánh mắt thuần khiết và trong sáng như một đứa trẻ. Cô nắm lấy cánh tay anh, vẽ một vòng tròn vào trong đó.
"Nhưng mà em không sợ. Bởi vì em biết anh sẽ đến cứu em."
Chồng của cô là một người vô cùng lợi hại, là anh hùng dũng cảm nhất trong lòng cô.
Phó Liên Ngạo cụp mắt ngắm nghía khuôn mặt của cô. Trái tim vốn đã vỡ nát thành từng mảnh phút chốc được khôi phục, lại tan chảy ra thành vũng nước ngọt ngào. Anh cất giọng dịu dàng và ấm áp: "Vợ thật ngoan!"
Bác sĩ điều trị chính của cô nhận được tin thì vui mừng không thôi. Ông không quản đường xa quay về từ Mỹ để chữa trị cho cô suốt một tháng nay, cuối cùng cũng đã thành công. Tuy nhiên, vì lý do đang chăm sóc người vợ mới ốm dậy nên ông không thể đến bệnh viện ngay được, chỉ có thể gửi tin nhắn chúc mừng đến anh.
Nam Cung Dụ kiểm tra xong một lượt, như trút bỏ được gánh nặng và nỗi lo. Anh ta nở nụ cười hiếm thấy, kết luận: "Đừng lo, sức khỏe của em dâu đang chuyển biến tốt rồi, sẽ sớm hồi phục lại thôi."
"Cần phải chú ý chế độ ăn uống. Tuyệt đối không thể ăn đồ mặn, cay hoặc chua. Ăn cháo trắng là lựa chọn tốt nhất. Còn nữa, dù đã tỉnh lại nhưng em dâu chưa thể xuất viện, ít nhất phải ở lại đây thêm một tuần để quan sát xem có di chứng nào sau khi hôn mê hay không."
Phó Liên Ngạo gật đầu, nói: "Cảm ơn lão nhị."
Sau khi Nam Cung Dụ rời đi, Phó Liên Ngạo quay sang nhìn cô.
Liễu Dung Nghiên thấy anh nhìn mình, miệng nhếch lên, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Nội tâm của anh cũng được nụ cười của cô chữa lành hoàn toàn.
Cô không hề tức giận với anh, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh hàng giờ đồng hồ. Phó Liên Ngạo thật sự muốn quỳ xuống cảm tạ trời đất vì đã không đoạt đi hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc đời anh.
Kể từ khi tỉnh dậy, Liễu Dung Nghiên càng trở nên bám người hơn. Cô không để anh rời khỏi mình, vậy nên Phó Liên Ngạo bèn chuyển hết đồ đạc và tài liệu cần xử lý vào phòng bệnh để ở cạnh cô.
Bảy giờ ba mươi tối, Phó Liên Ngạo mở cửa phòng bệnh, trên tay là bình giữ nhiệt đựng cháo trắng nóng hôi hổi. Anh thu lại vẻ lạnh lùng vừa nãy khi nói chuyện với đối tác, thay vào là sự ân cần và gần gũi đến lạ.
Cô gái trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa chợt quay đầu nhìn anh. Ánh mắt cô lạnh lẽo và xa lạ vô cùng.
Đột nhiên, Liễu Dung Nghiên cười, một nụ cười lạnh mang theo ý chế giễu và coi thường. Cô trừng mắt với anh, từng mũi dao sắc nhọn cứ thế được cô tuôn ra một cách nhẹ nhàng: "Phó Liên Ngạo, tôi muốn ly hôn."