• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói, người tình cũ của anh là kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc của cục bông nhỏ.”

Phó Liên Ngạo liếc nhìn cô gái mang vẻ ngoài sắc sảo và mạnh mẽ. Anh khẩy nhẹ điếu thuốc trên tay, nâng mắt thấp giọng đáp: “Cô ta sẽ không sống yên ổn được đâu.”

Bị đem tới chỗ của Tư Đồ Mạch, sống sót ra khỏi đó là một chuyện còn khó hơn lên trời.

Huống chi người Viên Tuệ động vào còn là chị dâu của Tư Đồ Mạch.

Tịch Man Tuyết giương khóe môi lên, đáy mắt phảng phất sự lạnh lẽo và tàn bạo: “Giao cô ta cho tôi đi. Từ trước đến nay, Tịch Man Tuyết tôi chưa bao giờ bỏ qua cho kẻ nào dám làm hại cục bông nhỏ.”

Cô, Liễu Dung Nghiên cùng Phương Miên đã ở cạnh nhau từ thuở còn mặc tã. Ba gia đình có mối quan hệ bạn bè thân thiết ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

Liễu Dung Nghiên và Phương Miên là gia đình của cô. Suốt mười mấy năm nay, kể từ khi có được nhận thức và suy nghĩ, mục tiêu của cuộc đời cô chỉ có hai việc là phải trở nên thật quyền lực và bảo vệ hai người bạn của mình thật tốt.

Những kẻ đã từng cả gan bày mưu tính kế với bạn thân của cô, không biết bây giờ đang nằm ở xó xỉnh nào trong khu ổ chuột, trại tâm thần và nhà tù.

“Dĩ nhiên, nếu anh vẫn còn nể tình cũ, tôi cũng không ngại đưa người tới phá nát chỗ kinh doanh của Tư Đồ tiểu thư.”

Ngữ điệu của Tịch Man Tuyết rất nhẹ, bình bình không gợn sóng. Nhưng lại mang sức uy hiếp tuyệt đối không ai được phép phản kháng.

Phó Liên Ngạo hơi híp mắt, quan sát biểu cảm của cô. Thật bất ngờ là cô gái này không có chút sợ sệt nào khi đối diện với anh.

Quả nhiên không hổ danh là đóa anh túc độc của Los Angeles.

“1192, mật mã để vào phòng giam bí mật của Mạch Dạ.” Phó Liên Ngạo hờ hững trả lời, không hề quan tâm đến kết cục mà Viên Tuệ phải nhận được sau cuộc gặp với Tịch Man Tuyết.

Tịch Man Tuyết nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò. Đúng là có chút phong thái của một người đàn ông đáng để dựa dẫm, tin tưởng.

Ung dung, bình tĩnh, lạnh lùng với những chuyện không nên để tâm.

Cô vươn tay nhận lấy tấm thẻ màu đen mà anh vừa đặt trên bàn. Bên trên ghi rõ tên của anh, là thẻ ra vào phòng VIP của Mạch Dạ.

Tịch Man Tuyết mỉm cười hài lòng, giọng điệu lạnh nhạt: “Tối nay tấm thẻ sẽ được gửi trả lại cho anh.”

Hai tiếng đồng hồ là đủ để khiến người phụ nữ rắn độc kia trải qua mười tám tầng địa ngục rồi.

Trong căn phòng tối tăm, bốc lên mùi hôi thối, sàn nhà đầy nước bẩn và máu, cô gái thương tích đầy mình bị xích lại bằng sợi dây xích bằng sắt. Cô ta không ngừng gào thét, giãy giụa, phản kháng kịch liệt.

Bước chân Tịch Man Tuyết dừng lại trước cửa phòng, nhìn Viên Tuệ qua tấm kính thủy tinh trong suốt.

Cô thầm nghĩ, chỉ mới như thế đã không chịu nổi. Vậy thì lát nữa chẳng phải ả ta sẽ đau đến chết sao?

Cánh cửa được đẩy ra, Tịch Man Tuyết đi vào, treo trên môi nụ cười thân thiện: “Surprise!”

Viên Tuệ giật mình quay đầu lại.

Nhìn thấy cô, nét mặt cô ta hết xanh lại trắng, vô thức lùi về sau. Cánh tay giơ loạn xạ trước mặt: “Xin cô, xin cô đừng động vào tôi.”

Tịch Man Tuyết vẫn cười, bước đến gần cô ta, vô cùng hòa ái hỏi nhỏ: “Viên Tuệ đúng không nhỉ?”

Viên Tuệ cắn chặt răng, nước mắt ứa ra.

Làm sao cô ta có thể quên được người con gái được mệnh danh là “thiên nga đen” của giới kinh doanh Lăng Thành?

Tịch Man Tuyết – xuất thân không quá hiển hách khi cô chỉ là con của một người giúp việc mà xã hội thượng lưu cho là thấp kém.

Nhưng thứ ông trời ban cho cô chính là một bộ óc thiên tài, khả năng mưu lược mà ngay cả kì tài trong giới cũng không đánh bại nổi.

Cái tên “thiên nga đen” hoặc “đóa anh túc của Los Angeles” là một trong những nỗi ám ảnh của ngành thương mại Châu Á.

Một cô gái chỉ mới mười sáu tuổi đã bạo gan đặt chân vào hắc đạo để rồi qua mười năm trở thành một nhân vật mà ai nghe đến tên cũng phải khiếp sợ.

Viên Tuệ chưa kịp trả lời thì bàn tay chợt có cảm giác ươn ướt. Cô ta nhìn xuống thì thấy có chất lỏng gì đó màu xanh lá chảy xuống từ phía trên. Viên Tuệ nhìn lên, bắt gặp nụ cười lạnh đầy quỷ dị của Tịch Man Tuyết.

Chưa đến ba giây, tiếng hét chói tai và thảm thiết vang lên.

Bàn tay vốn trắng trẻo của Viên Tuệ dần bị ăn mòn, trở nên khô ráp và nhăn nheo.

Không xuất hiện vết thương, chất lỏng từ từ ngấm vào da thịt cô ta.

Viên Tuệ cảm thấy giống như lục phủ ngũ tạng bị người ta đảo lộn, bóp nghiền.

Tịch Man Tuyết dựa lưng vào tường, lạnh mặt nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô cong môi, cúi thấp người, ghé sát vào tai Viên Tuệ, chậm rãi nói: “Thứ này sẽ không giết chết được cô, chỉ là mỗi đêm, nó sẽ cho cô trải nghiệm một nỗi đau khác nhau. Viên Tuệ, cô không tự mình kết liễu được đâu, bởi vì trong người cô đã có con chip điều khiển của tôi rồi.”

Cô ta khiếp đảm không ngừng đập đầu vào bức tường trắng. Nhưng mọi sự cố gắng của cô ta không sao làm giảm đi đau đớn của cơ thể.

“Cô Viên, nghe nói cô đã cho cục bông nhỏ của tôi uống thuốc ảo giác quá liều?” Tịch Man Tuyết vươn tay, đột nhiên kéo căng tóc cô ta ra sau, gằn giọng nói: “Có muốn thử cảm giác ổ bụng bị moi ra mà không dùng bất kỳ loại thuốc tê hay giảm đau nào không?”

Ả trố mắt lên, sắc mắt tái xanh, giọng nói run rẩy cầu xin khẩn khoản: “Tịch tiểu thư… tôi xin cô, xin cô đừng làm như vậy. Tôi biết sai rồi, sau này tôi thật sự không dám nữa.”

Tịch Man Tuyết nhìn đến con dao bạc trên tay thuộc hạ của mình. Cô nhấp môi, mắt hiện lên tia độc ác.

“Cục bông nhỏ của tôi không chỉ phải rửa ruột, còn bị người khác quất roi vào người, bị xát muối vào vết thương hở.”

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Tám mũi khâu, cũng nên trả lại rồi.”

Viên Tuệ đập đầu lên giường, hoảng loạn xin tha, sợ hãi như một chú cá nằm trên thớt mặc người xử trí. Khuôn mặt cô ta vặn vẹo, hai má hóp vào trông rất đáng sợ: “Tịch Man Tuyết, cô không thể làm thế. Liên Ngạo sẽ không tha cho cô đâu.”

Tịch Man Tuyết đáp lại: “Vậy à? Tôi cũng muốn xem thử anh ta làm được gì.”

Từng nhát dao đâm vào các vị trí trên cánh tay Viên Tuệ. Cô ta hét toáng lên, cơ thể đau đến dại ra.

Nhát dao thứ tám giáng xuống, sắc mặt cô ta đã sớm trắng bệch, cánh tay mất hết sức lực.

Tịch Man Tuyết siết chặt cằm cô ta, lãnh đạm nói: “Viên Tuệ, trước đây tôi từng gửi cho cô một bức thư vào ngày Nghiên kết hôn, cô không đọc được sao? Còn ngu ngốc dám động vào con bé?”

Viên Tuệ đau đến bật khóc, ngã nhoài xuống giường, mồ hôi ướt đẫm cả áo, trán nổi gân xanh.

Tịch Man Tuyết đứng dậy, nhìn cô ta từ trên cao, chậm rãi nói: “Tám nhát dao không lấy được mạng của cô đâu. Cô phải sống, sống để tận hưởng sự trả thù của tôi.”

Nhiều năm nay đều như thế, chỉ cần muốn giết một ai đó, Tịch Man Tuyết sẽ chỉ ra một đòn chí mạng. Nhưng nếu muốn kẻ đó sống thì nỗi đau sẽ kéo dài dai dẳng mãi về sau.

Trước khi rời đi, Tịch Man Tuyết đã căn dặn thuộc hạ của mình một câu: “Cho cô Viên đây trải nghiệm loại dược mới của chúng ta đi.”

Viên Tuệ nghe xong, sợ hãi đến nỗi bất tỉnh nhân sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK