• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Liên Ngạo đổ cháo vào chén, đặt lên tủ đầu giường. Cô cười, anh cũng cười theo, cưng chiều xoa xoa đầu cô.

“Có đói không?”

Liễu Dung Nghiên thành thật gật đầu, sờ sờ cái bụng nhỏ, còn bổ sung thêm: “Bụng em kêu nãy giờ luôn rồi.”

Anh bưng chén cháo nóng, múc từng thìa nhỏ lên, thổi nguội rồi đút cho cô. Cô rất ngoan, bác sĩ ép chỉ được ăn cháo trắng, cô cũng không hề tỏ ra khó chịu hay không vừa ý điều gì.

Mặc dù cháo trắng nhạt nhẽo khá khó nuốt nhưng Liễu Dung Nghiên không chê, bởi vì cô biết đây là yêu cầu của các bác sĩ. Cô không thể ăn đó mặn hoặc đồ quá đậm vị. Cô cũng không muốn anh lo lắng nên cố gắng nuốt xuống phân nửa chén cháo trên tay anh.

Phó Liên Ngạo thấy cô không muốn ăn nữa, có vẻ là đã no rồi nên đặt chén cháo xuống bàn.

Cô gái nhỏ đột nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, trên mặt là nụ cười xán lạn: “Chồng thật thơm.”

Dù cơ thể suy yếu, vết thương chi chít nhưng cô gái nhỏ vẫn không quên chọc ghẹo anh.

Phó Liên Ngạo cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán cô.

“Đừng nghịch.”

Liễu Dung Nghiên bật cười khanh khách, mặt chôn ở ngực anh. Cô rất hiểu chuyện, không than vãn, kêu ca nửa lời, yên lặng nằm trong lòng anh.

Tay cô không yên một chỗ, cầm ngón tay anh nhẹ nhàng mân mê. Thỉnh thoảng, cô lại cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay thô ráp và ấm áp của anh.

Phó Liên Ngạo vùi mặt vào xương quai xanh của Liễu Dung Nghiên. Ánh mắt vô tình chạm phải vết hằn đỏ trên vai cô. Khóe mắt anh có chút cay cay, tâm trạng phức tạp khó nói nên lời, thật lâu sau anh mới nói: “Anh xin lỗi vợ, là lỗi của anh. Lẽ ra anh không nên bỏ mặc em ở nhà một mình…”

Nếu không phải vì thế, cô bé của anh sẽ không bị người ta bắt đi, bị hành hạ đánh đập dã man như thế này.

Cổ họng anh trướng đau, nghẹn ngào không nói được nữa.

Liễu Dung Nghiên ngước mặt nhìn anh, cô không muốn thấy chồng mình khổ sở và tự trách như vậy. Cô giơ tay ôm má anh, lại rướn người hôn phớt lên môi anh: “Không phải lỗi của anh mà. Chồng à… nếu không có anh, em thật sự không biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì nữa.”

Cô chưa bao giờ có suy nghĩ trách móc anh, dù chỉ là một chút.

Hành động của Lạc Kỳ và Viên Tuệ là xuất phát từ lòng tham và sự đố kỵ của hai người họ. Mà anh chỉ là cái cớ để bọn họ làm ra việc đó.

Nghe vậy, Phó Liên Ngạo mới ngẩng đầu, anh luồn tay vào mái tóc mềm mại của cô, tham lam hít lấy hương thơm nhè nhẹ quen thuộc của cô.

Sau đó, môi anh di chuyển đến gần môi cô, trao cho cô nụ hôn sâu triền miên ướt át. Mãi đến khi Liễu Dung Nghiên đỏ bừng mặt vì khó thở, anh mới buông lỏng cô ra, quyến luyến hôn lên khóe môi cô.

Khuôn mặt nhỏ vội vàng lẩn tránh ánh nhìn đậm ý cười của anh. Từ tai cho đến cổ của cô đều đỏ ửng vì xấu hổ.

Phó Liên Ngạo cầm tay cô, khàn giọng nói: “Để anh xem vết thương của em.”

Cô không muốn giấu anh, càng giấu chỉ càng khiến anh lo lắng. Vì vậy, cô ngoan ngoãn kéo ống tay áo của mình lên, nói: “Ngạo, em không sao. Anh đừng tự trách mình.”

Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vết thương trên người cô. Dù đã qua một tháng chữa trị, những vệt hằn vẫn còn đó, vết phồng rộp chỉ vừa mới lành.

Anh ghé sát mặt lên tay cô, thổi nhẹ vào vết thương trên đó. Phó Liên Ngạo dùng lực rất nhẹ để xoa xoa những vết tím đen trên đó.

Đôi mắt anh nhuốm một mảng đau lòng và áy náy.

Liễu Dung Nghiên thấy vậy cũng không vui nổi, cô tựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Lúc ấy thật ra em rất sợ, em sợ mình sẽ bị bọn chúng động vào. Khi đó em đã nghĩ, nếu bọn chúng dám bước lại gần, em liền nhảy xuống, thà chết cũng không thể để chúng chạm vào.”

Ngón tay anh run rẩy đặt lên môi cô, ánh mắt như thể khẩn cầu cô đừng nói nữa.

“Nhưng em vẫn tin rằng anh sẽ đến.” Cô nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng, nói tiếp: “Trong lòng em, anh chính là anh hùng luôn xuất hiện kịp lúc để bảo vệ loài người. Vậy nên, chồng à, em chưa bao giờ ngừng tin tưởng anh, càng đừng nói đến chuyện trách cứ anh điều gì.”

Phó Liên Ngạo càng nghe càng ôm chặt cô hơn.

Tại sao trên đời lại xuất hiện một cô gái khiến anh trân quý và yêu đến tận tâm can thế này?

Cô tốt đẹp hơn bất kỳ thứ gì mà anh từng gặp được. Cô tỏa sáng ấm áp hơn cả ánh mặt trời giữa mùa hạ, chiếu sáng lung linh và dịu nhẹ hơn cả ánh trăng đêm rằm.

Anh hôn tóc cô, cất giọng trầm ấm: “Anh không phải anh hùng của loài người. Anh chỉ là chồng em, là kỵ sĩ của Liễu Dung Nghiên.”

Nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ cho cuộc đời cô bình an, yên ổn.

Ước mơ, hoài bão, những mộng mơ về tương lai của cô chính là chấp niệm của cuộc đời anh, là nghĩa vụ mà anh phải thực hiện.

Cô gái nhỏ cười tủm tỉm, từ trong vòng ôm của anh thoát ra, nhìn thẳng vào mắt anh rồi đưa ngón út lên: “Ngoắc tay, hứa với em!”

Phó Liên Ngạo cảm thấy cô lúc này thực đáng yêu và trẻ con.

Anh đưa tay lên, chiều lòng cô.

Ngón áp út của hai người đeo nhẫn cưới, hai ngón út ngoắc vào nhau.

Cô cười, môi anh cũng cong lên thành độ cong hoàn mĩ, gần gũi và thân thuộc.

Đây là lời hứa anh dùng cả đời để chứng minh. Cái chết cũng không thể làm anh thay đổi.

Đời đời kiếp kiếp, Phó Liên Ngạo chỉ là tín đồ trung thành của Liễu Dung Nghiên.

P/S: Quay về thời kỳ ngọt ngào thôi nàoooooo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK