Phó Liên Ngạo lái xe đưa cô đến một nhà hàng nằm ở trung tâm thành phố. Đúng lúc đi qua khu chợ bình dân, cô gái nhỏ lay lay cánh tay anh, nhìn ra ngoài cửa kính bằng ánh mắt hào hứng và chờ mong.
Cô nói: “Chồng ơi, chúng ta đi chợ đi, có được không ạ?”
Anh dừng xe lại bên lề đường, cưng chiều xoa đầu cô rồi hỏi: “Bé Nghiên muốn vào đó sao?”
Liễu Dung Nghiên mím môi gật đầu lia lịa, nắm cánh tay anh, bắt đầu làm nũng: “Chồng ơi, có thể không ạ? Sức khỏe của em đã hồi phục rất tốt rồi, sẽ không ảnh hưởng gì đâu mà.”
Ánh trăng chiếu xuống khu chợ đêm, các hàng quán cũng đã dọn ra hết. Cảnh đêm nơi thành thị càng trở nên tấp nập và nhộn nhịp hơn.
Phó Liên Ngạo khẽ cười, thật chịu thua với cô bé nghịch ngợm này. Anh mở cửa ghế lái lại xoay người đi về phía ghế phụ, mở cửa giúp cô.
Trước khi cô xuống xe, anh còn cẩn thận giúp cô đeo khẩu trang vào, đeo găng tay cho cô.
Đeo khẩu trang là bởi dù không hoạt động trong ngành giải trí, Liễu Dung Nghiên vẫn sở hữu một lượng fan hùng hậu. Mọi hành động đều dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý, bị bới móc. Mà cô bé của anh lại là người thích sự yên tĩnh, ngại ồn ào.
Mang găng tay là vì thời tiết về đêm càng lúc càng lạnh, anh sợ cô bị cảm.
Liễu Dung Nghiên ngoan ngoãn để anh mang giúp mình. Trong lúc anh đang loay hoay cài lại cúc áo khoác cho cô thì cô lại không an phận hơi rướn người hôn má anh một cái.
Phó Liên Ngạo bất lực nhìn cô, không biết phải nói sao với độ chọc người này của cô.
Anh nắm tay cô dắt cô đi vào chợ đêm, không quên dặn dò: “Chỉ ăn một ít thôi nhé? Dạ dày của em không tốt.”
Má phải của cô áp lên cánh tay anh, nhỏ nhẹ nói: “Được ạ, đều nghe chồng hết.”
Liễu Dung Nghiên không phải kiểu người biết làm nũng hay mềm mỏng. Cô tự biết bản thân mình rất hiểu chuyện, chưa từng để ai phải lo lắng. Nhưng khi ở bên cạnh Phó Liên Ngạo, cô hoàn toàn là một con người khác, cô không cần phải lo sợ việc anh chê mình phiền, cũng không cần tỏ ra là người độc lập, mạnh mẽ.
Bởi vì cô biết, những thứ đó không phải thứ mà chồng cô cần. Anh chỉ muốn cô là chính mình.
Mặc dù đã đeo khẩu trang che kín mặt nhưng dựa vào đôi mắt xinh đẹp và bóng lưng thanh thoát kia, Liễu Dung Nghiên vẫn trở thành sự tồn tại không thể nào xem thường giữa chốn đông người.
Fan hâm mộ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô. Kết quả hai người vừa đi được vài bước, chưa kịp lựa chọn quán ăn nào thì một nhóm người chạy ùa đến.
Nhưng họ không dám áp sát quá, chỉ dám đứng cách xa cô 2 mét rồi giơ điện thoại ra ý nói muốn chụp hình.
Cũng không phải sợ hãi điều gì, mà là người đàn ông bên cạnh cô rất đáng sợ. Loại ánh mắt khi nhìn bọn họ giống như muốn nướng chín họ luôn vậy.
“Cục bông nhỏ, có thể chụp ảnh cùng bọn chị được không?”
“Nghiên Nghiên, chị đã làm fan của em gần năm năm rồi.”
“Em gái của chúng ta thật xinh đẹp!”
Một đám fan nhao nhao lên cũng không tránh khỏi sự chú ý của người qua đường.
Liễu Dung Nghiên đứng sau lưng Phó Liên Ngạo, cô hơi nghiêng người nhìn qua, mỉm cười với fan hâm mộ.
“Chào mọi người.”
Phó Liên Ngạo sờ sờ đầu cô, sự dịu dàng đong đầy nơi khóe mắt. Bàn tay anh đan chặt vào tay cô, mười ngón không tách rời.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào, càng đứng sát anh hơn.
Người hâm mộ của cô thật sự là muốn mù cả mắt. Cục bông nhỏ của bọn họ không biết người bên cạnh mình nguy hiểm ra sao ư?
Ban nãy, lúc nhìn bọn họ, Phó Liên Ngạo như một người hoàn toàn khác luôn đấy.
Dù cho nhan sắc của anh đúng là kiểu hại nước hại dân, nghiêng nước nghiêng thành, gia thế cũng tương xứng với cô. Nhưng như thế này cũng quá tâm cơ rồi đó!
Cục bông nhỏ của họ rõ ràng là bị sói hoang giả danh cún con trộm mất!
Điều không muốn đã xảy ra, Liễu Dung Nghiên chụp ảnh cùng người hâm mộ của mình gần mộ tiếng đồng hồ mới xong.
Phó Liên Ngạo đứng yên nhìn cô, cho dù ở hoàn cảnh nào, cô bé của anh cũng mang nụ cười dịu dàng như thế đến với cuộc đời và mọi người.
Chụp hình xong xuôi, anh nắm tay cô dẫn vào một quán ăn bình dân ở phía đông khu chợ, đặt một phòng riêng.
Liễu Dung Nghiên dường như cảm nhận được sự thay đổi bất thường của anh. Từ sau khi cô chụp hình với fan hâm mộ, anh không nói thêm với cô lời nào cả, chỉ yên lặng như thế.
Đồ ăn được dọn ra, anh giúp cô gỡ thịt và xương cá rồi bỏ vào bát cho cô, lại không nói tiếng nào.
Lúc anh múc canh cho cô, Liễu Dung Nghiên dè dặt cầm lấy ngón tay của anh, muốn thăm dò tâm tư hiện tại của Phó Liên Ngạo.
“Chồng ơi, anh có chuyện gì ạ?”
Phó Liên Ngạo không trả lời cô, vẫn tiếp tục múc canh vào chén rồi đẩy đến phía cô.
Liễu Dung Nghiên ngơ ngác, hình như hiểu ra một chút, nhưng càng không biết nên làm thế nào mới tốt. Cô đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh anh.
Khuôn mặt nhỏ dán chặt lên cánh tay anh, cô khẽ hỏi: “Chồng ơi, anh ghen à?”
Phó Liên Ngạo quay qua nhìn cô, đột nhiên vùi mặt vào cổ cô. Giọng nói của anh trong đêm rất khẽ, mang theo sự quyến rũ và mê hoặc lòng người: “Nghiên Nghiên, em có thể mãi mãi thích anh nhất được không?”
Có thể đừng thích người khác, đừng dịu dàng với tất cả. Chỉ dành những thứ ấy cho anh, có được không?
Đó mới là những gì anh muốn nói với cô, nhưng anh sẽ không bao giờ nói ra. Vì anh biết, cô bé của anh thích những người lịch thiệp, phóng khoáng, bao dung và đủ lòng vị tha.
Liễu Dung Nghiên thoáng thảng thốt, đáy lòng dâng lên tư vị xót xa, cũng có chút buồn cười.
Cô thành thật nói: “Em chỉ thích mình anh thôi.”
Cả cuộc đời này của Liễu Dung Nghiên, chỉ có thể chứa được bóng hình của Phó Liên Ngạo.
Lời nói của cô rất chân thành, thật lòng, nhưng Phó Liên Ngạo vẫn không thoát khỏi sự ám ảnh của bản thân.
Nghiên Nghiên của anh không hề biết rằng ý của anh không phải như thế. Thứ anh muốn chính là cuộc đời cô chỉ có anh, trái tim cô không chúa đựng sự quan tâm và thân thiết với bất kỳ ai khác.
Suy nghĩ đó quá mức ích kỷ và điên cuồng, vậy nên anh sẽ không để cô phát hiện ra nó