Sau khi hoàn thành công tác cứu hộ, đoàn người thiện nguyện cũng chuẩn bị hành lý quay trở về.
Nhưng Liễu Dung Nghiên đã báo cáo tình hình và xin phép cấp trên để được ở lại thêm một vài tuần nữa.
Dù sao cũng là thành viên của tổ chức chính phủ, việc làm của cô sẽ giúp đỡ khá nhiều để củng cố mối quan hệ giữa hai quốc gia nên bên trên nhanh chóng chấp thuận yêu cầu này.
Những đứa trẻ nơi đây sống rất tình cảm và chan hòa. Chỉ một thời gian ngắn mà chúng đã trở nên vô cùng thân thiết với Mộc Ánh và Liễu Dung Nghiên.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, những cặp mắt trong veo, vô tư hồn nhiên kia tỏa sáng như vì tinh tú, thuần khiết không gì sánh bằng.
So với sự toan tính cạm bẫy ở tầng lớp thượng lưu thì Liễu Dung Nghiên yêu thích nơi này hơn rất nhiều.
Một cô bé da đen có đôi mắt màu xanh dương xinh đẹp và mái tóc xoăn chạy đến, thân thiết nắm tay Mộc Ánh kéo đi: “Chị Irly, em vừa tìm thấy một đóa hoa rất đẹp, em đưa chị đi xem nhé.”
Diệp Mộc Ánh theo bước cô bé, dừng chân ở một góc nhỏ.
Điều diệu kỳ nhất chính là, khu vườn hoa nhỏ bé này không hề chịu bất kỳ tổn thương nào từ trận động đất.
Màu hoa đỏ lộng lẫy, xen lẫn với những đóa hướng dương rực rỡ làm nổi bật vẻ đẹp căng tràn sức sống của chúng.
Cô bé ngồi xuống, Mộc Ánh cũng ngồi theo, chăm chú ngắm nhìn những khóm hoa tươi non, mơn mởn.
Ánh mắt Diệp Mộc Ánh không dừng ở vườn hoa, mà chuyển qua cô bé gái bên cạnh.
Mái tóc của cô bé rối tung, quần áo có chút bẩn thỉu. Nhưng dường như điều đó không làm ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ và thích thú của đứa trẻ.
Diệp Mộc Ánh nhẹ nhàng dùng tay chải lại mái tóc cho cô bé, lại tháo sợi vải lụa trên tóc của mình rồi buộc lên cho cô bé.
Rosian đưa một bông hoa nhỏ lên gần mũi của cô, miệng cười tươi nói: “Chị Irly, có thơm không ạ?”
Mộc Ánh xoa đầu cô bé, nghiêm túc thưởng thức hương hoa lan tỏa trong khứu giác, dịu dàng khen ngợi: “Thơm lắm!”
Cô cởi áo khoác ngoài ra, mặc lên cho Rosian, quan tâm hỏi: “Quần áo bọn chị đưa tới nhà em đâu? Sao lại không dùng thế?”
Rosian xoa xoa mũi, ngượng ngùng cùng áy náy khiến cô bé không dám nói. Nhưng đối với Mộc Ánh, cô bé không muốn giấu giếm hay nói dối cô: “Chị Irly, em xin lỗi. Gần đây, một gia đình họ hàng với em chuyển tới sống cùng. Lương thực của nhà em không đủ, chỉ đành… chỉ đành đem quần áo đi bán để đổi lấy gạo.”
Cô bé nói xong thì cúi gằm mặt, khóc nức nở, không dám nhìn mặt Mộc Ánh.
Đó là quần áo do chị Irly và chị Eilise tặng, vậy mà cô bé lại phải vì miếng ăn mà đem bán chúng đi. Có khác gì xem món quà hai chị gái tặng là đồ trao đổi buôn bán đâu chứ?
Hốc mắt Diệp Mộc Ánh chua xót, nóng bừng, vì không muốn để Rosian càng tự trách mà cô đành nuốt ngược nước mắt vào trong, cẩn thận an ủi giải đáp khúc mắc của cô bé: “Rosian, chỉ cần em muốn, chị có thể mua cho em thêm rất nhiều quần áo. Đừng trách bản thân nữa, đó không phải lỗi của em, biết không?”
“Chị ơi, em cảm ơn chị nhiều lắm!”
Diệp Mộc Ánh cười nhẹ, nhìn cô bé bằng ánh mắt trìu mến.
Liễu Dung Nghiên và Phó Liên Ngạo đứng từ xa nhìn toàn bộ, trong lòng cũng không khỏi chạnh lòng trước số phận của những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột.
Một chén cơm có lẽ là điều nhỏ bé đối với nhiều người, nhưng lại là ước muốn của biết bao người dân nghèo khổ.
Đôi mắt Dung Nghiên ê ẩm, cõi lòng dâng lên sự xót thương khó tả.
Nhìn gương mặt dịu hiền và gần gũi của Mộc Ánh, cô hỏi anh:
“Ánh Ánh thích con nít lắm sao anh?”
“Ước mơ của con bé là được mở ra những trại trẻ mồ côi để cho những đứa bé bị bỏ rơi có một mái ấm hạnh phúc.”
“Con bé là một cô gái rất tốt.” Liễu Dung Nghiên nhỏ giọng nói.
Phó Liên Ngạo ngắm nhìn khuôn mặt của cô, đột nhiên nâng tay sờ nhẹ vành tai cô, khẽ hỏi: “Sao lại trầm tư nữa rồi?”
Liễu Dung Nghiên không che giấu anh, thoải mái nói ra suy nghĩ của mình: “Em đang không hiểu vì sao một cô gái tốt như thế lại yêu phải Cố Bắc Lãng.”
Cố chấp yêu thương để rồi kết quả nhận về chỉ là đau thương và mất mát.
Không đáng chút nào cả!
Anh thầm thở dài, giọng điệu trầm buồn, hoài niệm về quá khứ: “Bọn anh đã từng rất thân thiết. Chỉ là có chút biến cố xảy ra khiến điều đó không còn nữa.”
“Ánh Ánh, con bé từ nhỏ đã theo sau cậu ta không rời nửa bước, xem cậu ta là ánh sáng của cuộc đời, cũng là người con bé cần phải bảo vệ.”
“Nghiên, điều ngốc nhất của con bé là đơn phương một người mà trong tim cậu ta mãi mãi chỉ chứa được hình bóng của người khác.”
Liễu Dung Nghiên nhìn anh, lắng nghe anh bày tỏ hết nỗi lòng chôn giấu bây lâu nay. Cô càng đồng cảm cho Mộc Ánh bao nhiêu thì càng thêm căm ghét Cố Bắc Lãng và người phụ nữ kia bây nhiêu.
Một đôi cẩu nam nữ đáng khinh.