Thời gian vừa rồi Hiệu trưởng và ngũ trưởng lão có đến tìm nhưng đều không gặp nàng.
Nàng hỏi Nguyệt Cầm:
"Phi Tuyết tỷ tỷ xuất quan chưa?".
Nguyệt Cầm lắc đầu:
"Chưa đâu ạ,lần này chắc là sẽ hơi lâu một chút,hiệu trưởng từ sau khi biết thực lực thật sự của chủ nhân đã bắt tất cả các đệ tử phải tập trung tu luyện chăm chỉ nếu ai mà không tăng cấp được sẽ bị loại bỏ trong cuộc thi sắp tới nên ai cũng cố gắng".
Thời gian cứ thấm thoắt thoi đưa,hàng ngày Nguyệt Lan vẫn miệt mài tu luyện,thỉnh thoảng lại biến mất vài ngày nhưng cũng không ai hỏi tới.
Hai người Mạc Thiên Vũ và Nguyệt Lan ríu rít với nhau như đôi chim câu.
Hôm đấy như thường lệ,Nguyệt Lan cùng Thiên Vũ đang ngồi trong phòng,nàng tu luyện còn chàng thì ngồi bên cạnh đọc sách,khung cảnh thật yên bình và giản dị.
Bỗng cửa phòng bật mở,Mộ Dung Phi Tuyết lao vào như một cơn gió,nàng ôm chầm lấy Nguyệt Lan rồi ríu rít nói:
"Sư muội,ta nhớ muội quá đi mất,thời gian tu luyện ta chỉ nhớ đến một mình muội thôi,nghe sư phụ nói muội muốn gặp ta à ".
Bỗng Phi Tuyết cảm thấy trong phòng cảm thấy lạnh lẽo đến đáng sợ,quay đầu lại thấy có một người nam nhân gương mặt lạnh lùng thâm trầm.
Phi Tuyết giật mình nhảy tót ra vội vàng hỏi giọng ủy khuất:
"Nguyệt Lan muội giấu nam nhân trong phòng à,còn ta thì sao chứ ".
Nguyệt Lan lắc đầu bó tay với vị sư tỷ này nàng cười nói:
"Giới thiệu với tỷ đây là Mạc Thiên Vũ phu quân tương lai của ta còn đây là Mộ Dung Phi Yến sư tỷ của ta ".
Hai người nhìn nhau lạnh lùng,Phi Yến bám chặt lấy tay nàng không buông,quay ra hỏi nàng:
"Muội tìm ta có việc gì vậy,ta nghe sư phụ bảo thế?".
Mạc Thiên Vũ nhẹ nhàng nói:
"Nàng nói chuyện đi ta ra ngoài nhé ",trước khi đi không quên cho Phi Yến ánh mắt dè chừng.
Nguyệt Lan nhẹ nhàng hỏi:
"Sư Tỷ muội nghe sư phụ nói vật trấn bảo của nhà tỷ là đèn Lưu Ly Ngũ Sắc,muội định mượn nó mấy hôm tỷ xem có thể cho muội mượn được không?".
Phi Tuyết liền nói:
"Đúng rồi nó là vật trấn bảo nhà ta,để lần sau ta đưa muội về ta sẽ bảo phụ thân cho muội mượn nhé,thời gian vừa qua ta nghe quá nhiều sự tích về muội làm ta cảm thấy thật khâm phục ".
Ánh mắt Phi Yến sáng rỡ,giọng thật tự hào,cả hai ngồi tâm sự một lúc sau Phi Yến mới bịn rịn ra về.
Con người nàng ấy rất nhiệt tình và phóng khoáng kết bạn với người như thế thật sảng khoái.
Thời gian cứ thế trôi đi,thỉnh thoảng ngũ trưởng lão và lục trưởng lão lại đến gặp nàng hỏi về cách luyện đan dược đến độ tinh khiết cao.
Nếu không có sự có mặt của Mạc Thiên Vũ có lẽ hai trưởng lão còn đến ngày ngày cơ,Nguyệt Lan rất nhiệt tình hai người hỏi gì nếu biết nàng sẽ truyền hết kinh nghiệm cho nên gai người càng quý mến nàng.
Hiên Viên Thác và Lâm Thanh thì ngày đêm hăng say tu luyện mỗi người đều có nguyện vọng của mình.
Mọi người bây giờ là cuồng tu luyện,vì sắp đến cuộc thi hàng năm để vào bí cảnh tu luyện rồi.
Năm nay nhân tài đông đúc nên Hiệu trưởng phá lệ chọn ra năm người có thực lực tốt nhất để vào bí cảnh,ai cũng vui mừng.
Vào phút cuối tham gia Mộ Dung Phi Yến lại bị gia tộc gọi về gấp không biết là có việc gì.Nàng đành ủ ê trở về,trước khi đi còn không quên hứa hẹn với Nguyệt Lan sẽ mượn đèn Lưu Ly Ngũ Sắc cho nàng.
Lần này thi đấu,mọi người ai cũng cố hết sức,bí cảnh hàng năm chỉ có một lần nên ai cũng mong muốn có cơ hội.
Các trận thi đấu diễn ra hết sức căng thẳng,cuối cùng có năm người được đủ điều kiện để vào đó là Dạ Nguyệt Lan,Đông Phương Ngạo Thiên,Hiên Viên Thác và cuối cùng là hai tỷ muội Lục Cẩm Hy và Lục Cẩm Vân.
Phút cuối cùng Lâm Thanh gặp phải Đông Phương Ngạo Thiên nên chấp nhận thua tâm phục khẩu phục.
Tuy nhiên Nguyệt Lan vẫn có cách để Lâm Thanh vào bí cảnh được,tuy nhiên phải tránh mọi người để đi riêng lẻ.
Hiệu trưởng công bố mọi người về chuẩn bị hai ngày nữa lên đường.
Trong hai ngày này Nguyệt Lan chuẩn bị luyện một số đan dược cần thiết,Mặc Thiên Vũ luôn bên cạnh nàng,chàng muốn ở cùng nàng mọi lúc mọi nơi.
Hai ngày này nàng lại về Biệt Phủ của hai người,như đôi chim câu quấn quýt không rời xa.Lần này hai người lại phải xa nhau một thời gian khá dài rồi.
Chàng đưa cho nàng một miếng ngọc bội và lá bùa phòng thân,ở đây chứa đựng sức mạnh của chàng,chàng dặn có nguy hiểm phải lấy ra dùng.
Nguyệt Lan cất cẩn thận hai thứ đó,chàng đặt lên môi nàng một nụ hôn dài như bất tận,cơ thể hai người như nam châm hút chặt vào nhau,ánh nến lập lòe hai người chìm đắm vào không gian bất tận.Tình yêu của hai người lúc nào cũng nhẹ nhàng và sâu lắng như thế.