• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Dạ Nguyệt Lan tỉnh dậy đã thấy mọi người vây quanh cô,vẻ mặt ai cũng lo lắng và sốt sắng cho cô,một người phụ nữ còn trẻ đang ngồi khóc sướt mướt.

Cô đang ở đâu thế này,cô xuyên không rồi sao.

Chuỗi ký ức như thủy triều xâm nhập vào đầu cô,cô hét lên rồi bật dậy,hai phu phụ trung niên đến gần cô lo lắng hỏi:

"Nguyệt Lan con không sao chứ đừng làm phụ thân sợ,con cảm thấy đau ở đâu ".

Người phụ nữ còn trẻ xinh đẹp vội ôm lấy cô nước mắt dàn dụa:

"Nguyệt Lan mẫu thân sẽ đòi lại công đạo cho con,con cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt,con không tu luyện được thì thế nào chứ mẫu thân và phụ thân sẽ che chở cho con không để ai coi thường con nữa ".

Nguyệt Lan lúc này đang như lạc vào cõi mơ,cô không tin mọi việc trước mắt,điều này cô đã từng mơ ước nhưng không bao giờ trở thành sự thật.

Kiếp trước Dạ Nguyệt Lan mất cha mẹ từ nhỏ,cô sống cùng ông nội,ông là một người không biết thể hiện tình cảm,sau vụ tai nạn cướp mất cha mẹ và đứa em trai của cô,ông như già đi và càng khắc nghiệt hơn.

Một mình ông chèo chống võ đường,cả ngày chỉ biết đánh đấm,cô được nuôi dậy như một đứa con trai chưa bao giờ nhận được tình thương của cha mẹ.

Nguyên chủ này trước khi cô tới đã bị cái cô Lâm Oánh Oánh kia dùng linh lực làm trọng thương lại ngã từ trên lưng ngựa xuống đã chết rồi,cô xuyên đến đây nên đã nhập vào thân xác này.

Thấy cô lặng im không nói gì,mẫu thân của Nguyệt Lan cuống quýt cả lên,gọi đại phu vào kiểm tra cho cô.

Lúc này Nguyệt Lan mới bừng tỉnh cô nhẹ nhàng nói:

"Mẫu thân con không sao đâu ạ!,lúc con bị ngã xuống ngựa đầu bị đập xuống đất nên một số chuyện con không nhớ rõ,người đừng lo lắng cho con ".

Lúc này mẫu thân nàng mới hoàn hồn rồi nói:

"Lần này con tức giận chạy đi không mang theo bất kỳ một thủ vệ nào cũng may mà có đệ đệ con đuổi kịp đến nếu không không biết sảy ra việc gì nữa mất ".

Nguyệt Lan cúi đầu xuống vẻ biết lỗi:

"Con biết rồi,lần sau con sẽ không như thế nữa ".

Hai phu phụ ngạc nhiên,tại sao hôm nay tiểu quận chúa của họ lại ngoan ngoãn một cách lạ thường như thế,thật lạ mà,hay do đầu đập xuống đất nên đầu óc có vấn đề.

Đúng lúc này,thị vệ vội chạy vào hớt hải nói:

"Gia chủ không hay rồi,thế tử vì muốn trút giận cho quận chúa nên đã đến phủ tể tướng làm loạn ở đó rồi,người mau đến nhanh đi ạ,nghe nói thế tử bị thương rồi ạ.".

Mẫu thân tức giận hét lên:

"Dám làm nhi tử và nữ tử của ta bị thương,nhà họ Lâm chán sống rồi,phu quân chàng theo thiếp,thiếp sẽ trả thù cho con của chúng ta ".

Phụ thân trầm ấm nói:

"Nàng bình tĩnh đi,bây giờ chiếu chỉ đã ban ra,Lâm Oánh Oánh kia làm thái tử phi rồi,chúng ta không thể cứng đối cứng được,từ từ giải quyết thôi ".

Mẫu thân tức giận nói:

"Chàng bảo ta phải nuốt trôi cục tức này thế nào,ngôi vị thái tử phi là của Nguyệt Lan nhà chúng ta,nói bỏ là bỏ làm sao ".

Phụ thân e dè quay sang nhìn nàng rồi nhẹ nhàng quay sang nói với thê tử:

"Nguyệt Lan đang ở đây nàng đừng làm con bé buồn ".

Như chợt nhận ra mình lỡ lời,phu nhân chợt im bặt.

Phụ thân vội quay sang dặn nàng:

"Con chịu khó nghỉ ngơi ta và mẫu thân của con đi cứu đệ đệ về,con cứ yên tâm nhé ".

Rồi hai người nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Lúc này Dạ Nguyệt Lan mới có thời gian yên tĩnh sắp xếp mọi sự việc lại với nhau một cách hoàn chỉnh từ trí nhớ của nguyên chủ.


Nơi nàng xuyên đến là đại lục Huyền Không khác hoàn toàn với thế giới hiện đại của nàng.Ở đây là đại lục cường giả vi tôn lấy tu luyện linh lực và đấu khí làm đầu.Người tu luyện linh lực gọi là ma pháp sư.


Linh lực được tu luyện được chia làm năm hệ: kim,mộc,thủy,hỏa,thổ ngoài ra còn hai hệ khác nữa là ám hệ và quang hệ.


Các cấp bậc phân chia thành: ma pháp sư,đại pháp sư,đế sư,tôn sư,thiên sư,thánh sư và cuối cùng là thần.Mỗi cấp bậc chia làm ba giai đoạn sơ kỳ,trung kỳ và cao kỳ.


Tuy nhiên ở Huyền Không đại lục này mấy trăm năm rồi không có ai đạt được thánh sư chỉ đến tôn sư là cao nhất.Nghe mọi người nói nêu đạt được cảnh giới thiên sư sẽ đến một vị diện khác cao hơn để tu luyện vì ở đấy linh khí sẽ nồng đậm hơn rất nhiều.


Ma pháp sư thích hợp với việc công kích ở xa,còn võ giả thì ngược lại chỉ thích hợp với việc công kích ở cự ly gần.


Người không có linh lực hay đấu khí thì bị coi là phế vật chịu mọi lời phỉ báng,bị người đời khinh rẻ đặc biệt là những người trong gia tộc,gia tộc càng lớn thì càng bị khinh thường hơn.


Ngoài ra còn có các chức nghiệp khác như luyện khí sư,luyện đan sư và thuần thú sư....trong đó luyện đan sư và thuần thú sư là hai chức nghiệp được kính trọng nhất trong đại lục vì cần phải có thiên phú bẩm sinh mới tu luyện được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK