Gương mặt lạnh lùng vẻ lãnh cảm làm hoàng thượng cảm thấy bất an,hoàng thượng hỏi:
"Không biết có việc gì mà hôm nay vương gia lại đến đây,có thể truyền tin như mọi ngày cũng được mà ".
Giọng lạnh lùng Thiên Vũ nói:
"Nếu ta không đến,không biết hai cha con hoàng thượng còn muốn lật trời đến mức nào,ngay cả vương phi tương lai của bản vương mà còn dám tơ tưởng đến ".
Hoàng thượng vội vàng thanh minh:
"Làm gì có chuyện đó,chắc có hiểu lầm ở đây,ta nào có ý với vương phi của ngài còn không biết mặt của nàng ấy nữa".
Thiên Vũ châm biếm nói:
"Bảo nhi tử ngoan của người tránh xa Dạ Nguyệt Lan ra,một lần nữa ta mà nghe phong phanh tin tức gì lúc đấy chờ mà nhặt xác của hắn đi,Vương triều này muốn sụp đổ thì sụp đổ chẳng liên quan gì đến ta ".
Rồi quay lưng đi thẳng.
Lúc này hoàng thượng mới ngồi sụp người xuống thở ra một hơi,sai thái giám truyền thái tử vào cung hỏi chuyện.
Lúc thái tử vừa bước vào thư phòng đã bị một chiếc nghiên mực ném trúng vào trán,máu tươi chảy xuống tí tách.
Hắn ta hoảng sợ không biết mình đã đắc tội với phụ hoàng lúc nào vội quỳ xuống nói:
"Xin phụ hoàng bớt giận,không biết nhi tử đã làm sai chuyện gì ạ ".
Hoàng thượng chút hết tức giận lên người thái tử,ông ta nói:
"Ngươi xem việc tốt của ngươi làm,khi không người động vào Dạ Nguyệt Lan làm cái gì,từ giờ ngươi tránh xa nàng ấy ra cho ta,đó là Vương phi tương lai của Mạc Thiên Vũ đó,ngươi có còn mạng để tranh không,đừng làm liên lụy đến giang sơn của ta ".
Thái tử mặt mày hoảng hốt:
"Tại sao lại là Nguyệt Lan,phụ hoàng có nhầm lẫn gì không?".
Hoàng thượng tức giận mắng:
"Ngươi bị ngu à,Mạc Thiên Vũ đã đến đây cảnh cáo,vị ôn thần cả năm không thấy mặt đó bỗng xuất hiện cũng vì việc tốt của ngươi đấy,tránh xa ra nếu không mạng của ngươi ta cũng không bảo đảm đâu,ngươi cút về cung đi ".
Lúc thái tử ra về mà tâm trạng thật đau khổ,vì sao vì sao chứ,lúc đầu nàng ta đã định là thái tử phi của ta rồi mà sao bây giờ lại như thế.
Hắn hối hận vô cùng,nếu hắn không từ hôn thì giờ nàng đã là của hắn,hắn thất vọng chán chường lững thững về cung của mình.
Từ ngày Mạc Thiên Vũ xuất hiện cộng thêm việc thái tử làm phiền Nguyệt Lan quên luôn sự hiện diện của thần hỏa đỉnh,mãi hôm nay Chu Tước léo nhéo bên tai nàng mới nhớ ra.
Một ý niệm hiện lên nàng đã vào trong Tử Nguyệt Tháp,Chu Tước chạy ra vui mừng đón nàng ríu rít:
"Chủ nhân,Thần hỏa đỉnh đâu,người mang ra đây cho ta xem nào?".
Nguyệt Lan lấy từ trong nhẫn không gian mang ra đưa cho Chu Tước,ngắm nghía một hồi nhóc nói:
"Thảo nào nhìn như này không ai nhận ra giá trị của nó là phải,chủ nhân nó đã là bán thần khí rồi người phải nhỏ máu để khế ước với nó".
Nguyệt Lan nhỏ một giọt máu vào thần hỏa đỉnh,một ánh sáng xanh lóe lên,thần đỉnh bay lên không trung xoay tròn rồi dừng lại,vết bụi bẩn đã hết, nó tỏa ra một ánh sáng xanh dịu nhẹ nhìn rất cổ xưa.
Chu Tước nói:
"Chủ nhân người thử phối đan đi,giờ có thần hỏa đỉnh khả năng luyện đan của người sẽ cao hơn,không bị nổ lò như người khác đâu đó là ưu việt của thần hỏa."
Nguyệt Lan thời gian này đã học hỏi được trên lý thuyết rất tốt rồi chỉ có chưa đi vào thực hành thôi,nàng cũng muốn thử một phen xem sao?.
Nàng vào trong phối dược liệu,nàng thử đan dược cấp ba trước,lần này nàng muốn luyện nhị tâm đan tăng sức mạnh khi giao chiến lên một cấp dành riêng cho ma pháp sư.
Lần đầu luyện đan nàng có hơi lo lắng một chút,nàng nhắm mắt tập trung phóng tinh thần lực ra bao quanh hỏa lò.
Nàng thả từng dược liệu vào đỉnh dùng hỏa hệ của mình để luyện,một lúc sau khi tất cả các dược liệu đã trung hòa vào nhau nàng đưa tay kết ấn,một mùi thơm nhè nhẹ thoảng qua.
Chu Tước hò reo:
"Thành, thành rồi chủ nhân người thật giỏi mà ".
Nguyệt Lan lau nhẹ mồ hôi ở trán,nàng bước tới đỉnh lấy đan dược ra,lần đầu kết đan nàng được ba viên.
Chu Tước vui mừng nhưng lại nói:
"Đáng tiếc chỉ là hạ phẩm,hỏa hệ của người còn yếu không thể luyện ra được trung phẩm và cao phẩm,bây giờ nếu tìm được hỏa diễm thì thật tốt".
"Tinh thần lực của người cực cao nên lần đầu tiên luyện đan đã thành rồi,mà được hẳn ba viên ".
Nguyệt Lan hỏi Chu Tước:
"Bây giờ ta muốn tìm hỏa diễm phải tìm ở đâu,ở đâu mới có chứ".
Chu Tước trầm ngâm rồi nói:
"Hỏa diễm cùng hệ với ta nhưng ta lại không cảm nhận được Hỏa diễm ở Đông Lâm quốc này,ta nghĩ chủ nhân nên sang nước khác tìm xem sao,các dị hỏa thường xuất hiện ở các vùng núi,người thử hỏi chủ công xem sao,có lẽ người biết rõ nhất ".
Nguyệt Lan xấu hổ nói:
"Ai là chủ công chứ ".
Chu Tước hồn nhiên nói:
"Ta đã cảm nhận được khí tức của chủ công ở bên cạnh người rồi,người không chối được đâu".
Nguyệt Lan lặng im không nói gì một ý niệm lóe lên nàng đã ra khỏi tháp,ở đó một lúc chắc Chu Tước không buông tha nàng quá.