Đi lại mất khoảng nửa ngày đi xe ngựa, đi ngang qua Lưu Li trang phồn vinh náo nhiệt, tiến thẳng đến dưới chân núi Thiên Nam Sơn.
Đợi cho đến buổi trưa, xe ngựa đã ngừng bên trong Phương Phỉ uyển.
Lúc này tuy thời tiết đã là giữa hè, Phương Phỉ uyển lại đặc biệt mát mẻ, Tạ Cát Tường từ xe ngựa nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn Thiên Nam Sơn phương xa cao ngất trong mây.
Sau tám tuổi, Tạ Cát Tường đã không còn tới nơi này.
Triệu Thụy đứng bên người nàng, nhìn cùng nàng: “Mấy năm nay việc trong kinh nhiều, ta cũng đã lâu không tới.”
Phương Phỉ uyển là do Cao Tổ hoàng đế khai quốc, đích thân ban thưởng cho Triệu thị, vẫn luôn kéo dài đến nay.
Phương Phỉ uyển có tổng cộng năm viện, hai hồ nước nóng, còn có một cụm trại nhỏ nuôi ngựa, nếu cưỡi ngựa đi vào chân núi, ước chừng hai khắc (30p) là có thể tới Nhạn Tây hồ dưới chân Thiên Nam Sơn, ở nơi đó, ông nội Triệu Thụy đã đặc biệt xây dựng Thính Thủy các, có thể dùng để câu cá ngắm cảnh.
Toàn bộ Phương Phỉ uyển, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường thích nhất chính là Thính Thủy các ở Nhạn Tây hồ này.
Cảnh tượng khi tuổi còn nhỏ không lo không nghĩ, chạy giỡn vòng quanh Nhạn Tây hồ, lập tức ùa về trong trí nhớ hai người.
Tạ Cát Tường quay đầu lại, phát hiện Triệu Thụy cũng đang nhìn nàng, một lát sau, hai người nhìn nhau cười cười.
“Khi muội còn nhỏ rất đáng yêu.” Triệu Thụy cảm thán một câu.
Tạ Cát Tường trừng hắn một cái: “Chẳng lẽ bây giờ thì không?”
Hai người trêu đùa vài câu, quản sự Phương Phỉ uyển đã tới đón, mời thế tử và Tạ tiểu thư đi vào.
Trong Phương Phỉ uyển cũng có ao nước, bất quá rất nhỏ, chỉ có vài con cá chép đỏ bơi thảnh thơi trong đó, chơi đùa trong ao nước trong xanh.
Quản sự dẫn đoàn người đi đến Bách Hoa viên có cảnh trí đẹp nhất: “Bên này đã được quét tước sạch sẽ trước tiên, cũng chọn ra mấy nha hoàn quy củ hiểu chuyện, Tạ tiểu thư hài lòng chứ?”
Khi Tạ Cát Tường còn nhỏ đi theo mẫu thân và Thục thẩm nương tới Phương Phỉ uyển chơi, đều ở tại Tứ Nghi trai cách đó không xa, Bách Hoa viên kỳ thật là chỗ sân viện Thục thẩm nương thích nhất.
Nàng không nghĩ tới, Triệu Thụy sẽ sắp xếp nàng ở nơi này.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Thụy, thấy hắn nghiêm mặt, làm bộ đặc biệt nghiêm túc, nàng cũng nỗ lực đè ý cười bên môi xuống, rất hòa khí gật gật đầu: “Cảm ơn Lý thúc.”
Lý quản sự vội nói: “Không dám nhận, không dám nhận.”
Hắn an bài nha hoàn đưa đám người Hà Mạn Nương đi Bách Hoa viên nghỉ ngơi, còn Tạ Cát Tường thì tiếp tục cùng Triệu Thụy đi dạo trong vườn.
Mấy sân viện này đã lâu không có người ở, có vẻ hơi cũ kĩ, Lý quản sự biết Triệu Thụy không thích phô trương lãng phí, nên lập tức cho nha hoàn gã sai vặt quét tước dọn dẹp sạch sẽ lá rụng cùng các vật linh tinh, ngược lại cũng không đến nổi rách nát.
Chờ đi đến cạnh ao cá chép, Tạ Cát Tường nhìn thấy đá Thái Hồ cạnh ao, phụt cười ra tiếng.
Ngay từ đầu Triệu Thụy vẫn còn chưa rõ nguyên do, nhưng rất nhanh, hắn cũng nhớ lại ký ức không tốt.
“Không cho nói.”
Tạ Cát Tường ôm bụng, cười ha ha lên.
“Huynh phải cảm tạ ta đó nha, nếu không có ta,” Tạ Cát Tường nói cũng không được trôi chảy, “Huynh…… huynh sao lại đi học bơi?”
Mặt Triệu Thụy từ trắng chuyển thành xanh, rồi từ xanh lại biến thành đen như đáy nồi.
Một năm nọ, Triệu Thụy 6 tuổi, Tạ Cát Tường 5 tuổi, hai người chơi cạnh ao, bên cạnh tuy rằng có rất nhiều nha hoàn bà tử đi theo, nhưng cũng không quấy rầy hai tiểu chủ nhân đang chơi đùa, đều cách không phải rất gần.
Ai biết tiểu Cát Tường trượt chân, bịch bịch một tiếng rơi vào trong ao, tiểu Triệu Thụy kêu lên sợ hãi một tiếng, cũng nhảy theo xuống.
“Muội muội, muội muội, muội ở nơi nào!” Triệu tiểu thế tử quạt tay lung tung trong ao.
Chỉ là năm đó Triệu tiểu thế tử còn rất đơn thuần đáng yêu nên không hề biết rằng, Cát Tường muội muội mềm mại đáng yêu, giống cục bột trắng của hắn, kỳ thật biết bơi.
Vì thế, ngay khi tiểu Cát Tường đang tự mình bơi tới cạnh ao vào bờ, quay đầu lại, mới phát hiện tiểu Triệu Thụy vẫn còn vẫy vùng trong nước.
Gã sai vặt chạy tới nhảy xuống ao, đi qua cứu Triệu tiểu thế tử đang hoảng hồn thất kinh.
Tiểu Cát Tường ngây ngốc đứng ở bên bờ, được Hà Mạn Nương dùng khăn to quấn quanh người ngay ngắn, còn rất lo lắng: “Ca ca có lên được không đây."
Hà Mạn Nương còn chưa kịp an ủi, liền thấy một gã sai vặt trong số đó đã khiêng ngang tiểu đậu đinh Triệu Thụy, khiêng cả người ra khỏi mặt nước.
Ao này bất quá chỉ dùng để nuôi cá chép, căn bản cũng không sâu.
Chờ vào được bên bờ, tiểu Cát Tường cũng bất chấp trên người mình còn ướt dầm dề, lạch bạch chạy tới muốn nhìn Triệu Thụy.
Khi gã sai vặt nhường ra cho nàng một khe hở, để nàng nhìn thấy tiểu Triệu Thụy không có việc gì đang ở trong đám người, tiểu Cát Tường nghi hoặc hỏi: “Thụy Thụy ca ca, sao huynh lại không mặc quần? Thật xấu hổ.”
Tiểu Triệu Thụy: “……”
Tiểu Triệu Thụy không muốn sống nữa.
Vừa rồi nhảy vào trong ao lâu như vậy, quần đùi sớm đã không biết rớt ở nơi nào, hiện tại hắn vừa ướt vừa lạnh, căn bản không chú ý tới hai cái đùi trần trụi của mình, kết quả đã bị tiểu nha đầu này nhìn thấy.
Tiểu Triệu Thụy quả thực thẹn quá thành giận: “Còn không phải vì muốn cứu muội!”
Tiểu Cát Tường mở to đôi mắt, đôi mắt hạnh tròn vo của nàng như chú nai con trong rừng, lộ ra một vẻ thiên chân thuần khiết.
“Cảm ơn Thụy ca ca.”
Tiểu Cát Tường nghiêm trang, nàng lui lại mấy bước, duỗi tay để Hà Mạn Nương bế nàng lên, sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua.
“Thụy Thụy ca ca, nam hài tử cũng phải mặc quần quần đó, xấu hổ quá nga.”
Nói xong, tiểu cô nương vỗ vỗ bả vai nhũ nương, đung đưa chân ngắn nhỏ được nhũ nương ôm đi.
Tiểu Triệu Thụy: “……”
Tiểu Triệu Thụy tức đến nỗi bụng phình như cá nóc.
Nhớ tới đây, Tạ Cát Tường lại nhịn không được cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha, thật sự mắc cười lắm luôn.” Tạ Cát Tường không có lương tâm, cười đặc biệt thích ý.
Triệu Thụy nhíu mày nhìn nàng một cái, vẫn luôn không hé răng, bất quá, nhìn Tạ Cát Tường tùy tiện như vậy, ánh mắt hắn chợt lóe, môi giật giật.
“Tạ tiểu thư,” Triệu Thụy hơi cúi đầu, dùng thân mình cao lớn của mình bao phủ cô nương nhỏ xinh trong lòng ngực, “Nếu Tạ tiểu thư đã nhìn thấy hạ thể của tại hạ, có phải cũng nên chịu trách nhiệm với tại hạ hay không?”
Tiếng cười Tạ Cát Tường đột nhiên im bặt.
Các người hầu phía sau đều làm bộ không nghe thấy, nhưng trên mặt mấy người này lại đều có ý cười, cố nén mới không phụt cười ra tiếng.
Triệu Thụy liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt lại trở xuống trên người Tạ Cát Tường.
“Tại hạ cũng đã bị Tạ tiểu thư khinh bạc rồi, về sau có thể nào tìm được lương duyên?” Hắn nói, nhìn như đánh giá trên dưới Tạ Cát Tường, “Thôi vậy cũng được, đành chấp nhận vậy đi.”
Tạ Cát Tường: “……”
Nàng sai, đều là miệng nàng gây họa, chọc ai không chọc, cứ phải đi chọc Triệu đại thế tử người người Yến Kinh đều e sợ.
Triệu Thụy cúi đầu, nhìn khóe mắt tiểu cô nương ửng đỏ, ánh mắt lại ngó ngang ngó dọc, hiển nhiên là tính giả bộ làm người câm không hé răng, hắn vốn muốn tiếp tục trêu đùa nàng hai ba câu, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Thôi đi, dù sao nàng vẫn còn nhỏ, cũng không thể nóng lòng nhất thời.
Sau khi đi dạo một vòng trong Phương Phỉ uyển, cuối cùng Triệu Thụy đưa Tạ Cát Tường về lại Bách Hoa viên: “Hôm nay nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta đến bên cạnh ao cá chép nướng cá, ngày mai ta đưa muội đi cưỡi ngựa.”
Tạ Cát Tường dùng sức gật gật đầu, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn: “Ừhm!”
Trong chớp mắt này, mặt mày Triệu Thụy lập tức ôn hòa lại.
Hắn cúi đầu, có chút không nỡ nhìn nhìn hoa lụa nhỏ trên tóc nàng: “Ta ở ngay tại Trích Tinh Lâu đối diện, nếu có việc sai người đi gọi ta.”
Tạ Cát Tường lại ừ một tiếng, cảm giác được hắn còn chưa đi, liền duỗi tay đẩy đẩy cánh tay hắn: “Đã biết, huynh mau trở về làm việc đi.”
Triệu Thụy vỗ nhẹ nhẹ một chút trên đầu nàng, lúc này mới xoay người rời đi.
Tuy nói là tới chơi, nhưng trên người Triệu Thụy rõ ràng vẫn còn có việc, Tạ Cát Tường trở về Bách Hoa viên, cùng Hà Mạn Nương dùng một bữa cơm nhà phong phú, sau đó liền đi nghỉ ngơi.
Đến lúc nàng tỉnh lại, đã là thời gian buổi chiều, mặt trời chiều ngoài cửa sổ hơi ngả về Tây, đang tỏa ra nhiệt độ cuối ngày.
Tạ Cát Tường lê đôi giày mềm như lông thỏ, đứng dậy ghé vào cửa sổ gác mái, nhìn về phía phương xa.
Hà Mạn Nương bưng nước tiến vào, Tạ Cát Tường rửa mặt, nói: “Nơi này thật tốt.”
Đúng vậy, nơi này thoáng đãng mát mẻ, tự nhiên sáng sủa hơn cái viện nhỏ ở hẻm Thanh Mai rất nhiều.
Hà Mạn Nương cười nói: “Ở lại vài ngày, vừa lúc tránh được nắng nóng.”
Tạ Cát Tường nhảy xuống ghế dựa, ăn trước một miếng bánh mặn, lại uống ùng ục hai ly trà hoa nhài, lúc này mới vỗ vỗ tay đứng dậy.
“Nhũ nương, đi, chúng ta đi xem sách của Thục thẩm nương một cái.”
Năm đó Ổ Ngọc Thục nổi danh là tiểu thư khuê các ở Yến Kinh, nàng xuất thân danh môn Ổ thị, là dòng dõi thư hương chính cống, học thức nàng uyên bác, sách càng là nhiều đếm không xuể.
Tại thời khắc nàng hấp hối, đặc biệt dặn dò đưa toàn bộ sách của mình đến Phương Phỉ uyển, cũng nói rõ về sau Bách Hoa viên chỉ có thể do một mình Triệu Thụy định đoạt.
Triệu Thụy để Tạ Cát Tường ở tại Bách Hoa viên, cũng là muốn cho nàng có thể tĩnh tâm đọc sách, ổn định vững vàng vượt qua các ngày giỗ vào cuối tháng sáu này.
Trong Bách Hoa viên có một tòa lầu hai tầng, chủ nhân ở tại phòng ngủ trên lầu hai, đẩy cửa sổ ra, là có thể nhìn thấy bồn hoa rực rỡ phía dưới, cùng Thiên Nam sơn được mây khói vờn quanh ở nơi xa, cảnh sắc cực kỳ đẹp.
Mà tầng một vốn là phòng trà và phòng đàn, sau đó bởi vì dọn sách đến, cho nên đã nối liền với nhau trở thành phòng sách, một nửa phòng đã bố trì thành kệ sách.
Năm đó Lý quản sự rất cẩn thận, sắp xếp sách đều dựa theo loại sách, bình thường vốn đều đặt trên kệ sách, có người hầu quét dọn định kỳ, mà toàn bộ sách quý cùng tranh chữ đều được cất tại phòng tối phía sau, chỉ Triệu Thụy mới có thể mở ra.
Tạ Cát Tường vừa thấy kệ sách, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.
Hà Mạn Nương đẩy đẩy nàng: “Đi thôi.”
Tạ Cát Tường hưng phấn gật gật đầu, đi từng bước một vào phòng.
Ngay từ đầu nàng chỉ nhìn đại khái, cuối cùng tìm sách chủ đề phá án lật xem từng cuốn, cuối cùng tìm thấy trong góc một quyển sách phá án nổi danh tiền triều, do Bác Viễn tiên sinh tự mình phê bình - Nghiệm Thi Cách luận.
Quyển sách này phụ thân vốn vẫn luôn tìm kiếm, nhưng mãi không tìm được, không ngờ nhìn thấy ở chỗ này.
Tạ Cát Tường rất vui sướng, đi qua nhẹ nhàng nâng quyển sách khác trên mặt lên, lấy riêng quyển sách này ra.
Nhưng khiến Tạ Cát Tường không nghĩ tới chính là, mở trang thứ nhất ra, Tạ Cát tường lại thấy được một tờ giấy mạ vàng.
Bức thư nằm ở chỗ này, đã có hơn mười năm.
Mười năm này, Triệu Thụy vẫn luôn cầu học ở Tri Hành thư viện, tiếp đến tiến vào Quốc Tử Giám học nâng cao, nhưng sau đó hắn chưa đi khoa cử, đã bị gọi trực tiếp gia nhập Nghi Loan Tư.
Cũng trong mười năm này, Triệu Vương phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, Yến Kinh cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, Triệu Thụy rất ít khi đến Phương Phỉ uyển, mỗi khi tới, bất quá chỉ ngồi yên lặng trong Bách Hoa viên, đốt hương an tĩnh đọc sách, lấy phương thức như vậy tưởng niệm mẫu thân.
Cho nên sách trong phòng này, giống như trân châu bị che lấp đi hào quang, ảm đạm nằm trong vỏ sò.
Tạ Cát Tường ngửi ngửi mùi mốc thoảng qua nơi đầu mũi, cẩn thận mang bức thư ra khỏi kệ sách.
Dưới ánh mặt trời, lá vàng trên giấy lập loè ánh sáng lưu li bảy màu.
Phía mặt trên, nét chữ Sấu Kim Thể viết: Thụy Thụy con ta, đã lâu không gặp, gần đây con ổn không.
Sấu Kim Thể: Lối thư pháp "Sấu Kim Thể" (nét chữ vàng xương xương), là một dạng chữ vô cùng độc đáo, nét bút tuy mảnh mai nhưng bay bổng, nổi danh hậu thế "chữ xương mà lại không mất đi thịt".