Tốc độ Triệu Hòa Trạch rất nhanh.
Dùng xong cơm trưa không bao lâu, hắn đã vội vàng trở về.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đang thấp giọng nói chuyện, nghe được tiếng bước chân Triệu Hòa Trạch, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua.
Triệu Hòa Trạch thực cẩn thận, chờ vào sân phơi đóng cửa phòng lại, hắn mới nói: "Đại nhân, tiểu thư, tìm được sách rồi."
Phòng sách Bách Hoa Viên là nơi Ổ Ngọc Thục trữ sách cho mình, là nơi nàng tự mình cất sách trong nhiều năm qua, còn thư phòng Triệu Vương phủ, lại là sách Triệu gia tích lũy hơn trăm năm.
Tuy kém hơn hiệu sách Đại Tề, nhưng chỉ có hơn chứ không kém Bách Hoa Viên.
Triệu Hòa Trạch theo Triệu Thụy nhiều năm, thường xuyên cùng hắn đi thư phòng lấy sách, sớm đã quen thuộc với cách tìm sách, bởi vậy tìm được sách rất nhanh.
Hắn lấy từ trong lòng ra một quyển sách được bọc cẩn thận bằng lụa xanh, cung kính đưa cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy tiếp nhận, trực tiếp mở tấm lụa, lấy ra một quyển sách hơi cổ xưa.
Bản đầu tiên của quyển sách này đã có lịch sử trăm năm, hiện tại quyển trên tay bọn họ hẳn là quyển tái bản đời sau, không quá mới, nhưng cũng không quá cũ.
Quyển sách cũng không dày, độ dày bất quá chỉ như hạt đậu nành, tựa hồ tổng cộng chưa được 50 trang.
Tạ Cát Tường thò lại gần, xem cùng Triệu Thụy.
Tên quyển sách này đã rất rõ ràng, chỉ gọi là Vinh Khánh Hoa du ký, một cái ghi chú cũng không có, mở ra chính là quyển thứ nhất.
Vinh Khánh Hoa tuy rằng thích ngao du thiên hạ, ăn uống mỹ thực khắp nơi, nhưng cuộc đời hắn thực ngắn ngủi, chưa kịp 30 đã qua đời. Bởi vậy nội dung quyển sách này cũng không phong phú lắm, chỉ có Yến Kinh cùng với vùng phụ cận được miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, còn Tô phủ, Hồ Châu đều không có miêu tả gì đặc biệt.
Tạ Cát Tường nhận sách từ tay Triệu Thụy, đọc nhanh như gió.
Nội dung trong sách không tính nhiều, nhưng cũng không ít, đặc biệt lấy vùng xung quanh Yến Kinh làm trọng. Tạ Cát Tường nhìn vài lần liền hiểu rõ, Vinh Khánh Hoa chỉ thích thức ăn miền Bắc, đối với thức ăn phía nam như Hoài Nam lại không có hứng thú, cho nên chỉ viết một chút hình thế núi sông, ngoài ra cũng không viết gì thêm.
Tạ Cát Tường vội vàng đọc hết, đưa cho Triệu Thụy, để hắn đọc lại một lần.
"Như thế xem ra, manh mối hẳn là ở mấy chương phía trước," Tạ Cát Tường nói, "Thời trẻ cha ta rất thích xem du ký, thường xuyên thu thập loại sách này, nói là có thể quan sát phong thổ các nơi, cũng có thể hiểu biết đủ loại người."
"Nếu năm đó hai thư sinh đã bị nước mưa làm lộ ra, sau đó bị phát hiện ở Lưu Li trang, như vậy manh mối nhất định có quan hệ với Lưu Li trang hoặc là Yến Kinh."
Tạ Cát Tường hỏi Triệu Thụy: "Thụy ca ca, năm đó là ai nghiệm thi hai thư sinh kia? Còn giữ lại Nghiệm Thi Cách mục không?"
Triệu Thụy thở dài.
"Người nghiệm thi năm đó, là sư đệ của Hình đại nhân, Lãng Tấn Lãng đại nhân, bất quá......" Con ngươi Triệu Thụy trầm xuống, "Bất quá năm đó bá phụ...... Sau đó, toàn bộ chứng cứ liên quan đều mất tích, thi thể hai thư sinh cũng không cánh mà bay, thậm chí ngay cả Lãng Tấn đại nhân cũng bệnh nặng qua đời tiếp sau đó, không có biện pháp lại tiếp tục truy tìm."
Án này liên lụy rất nhiều người, liên lụy rất nhiều Hình Danh quan tài năng của Hình Bộ, nếu không phải bệ hạ vô cùng tín nhiệm Tạ Uyên Đình, đại khái phát hiện có chút kỳ quặc trong đó, nên mới bảo vệ hơn trăm táng mạng từ trên xuống dưới Tạ gia.
Rốt cuộc, có thể định tội Tạ Uyên Đình, đơn giản là chỉ dựa vào bức di thư hắn để lại.
Còn chứng cứ, vẫn không thấy bóng dáng.
Những việc này, đều là chuyện triều đình. Năm đó sau khi phát sinh chuyện, Tô Huỳnh Tú bệnh nặng, không bao lâu liền buông tay lìa đời, sau đó Tạ Thần Tinh bị bắt lưu đày Mạc Nam, Tạ Cát Tường lẻ loi một mình ở lại Yến Kinh, từ đây không hề hỏi đến chuyện phá án nữa.
Ngay lúc đó nàng nản lòng thoái chí, thậm chí cảm thấy cho dù mình tìm được manh mối, cũng không thể lật lại bản án cho phụ thân, vậy cần gì phải cực khổ lao lực.
Cho đến ngày nay, nàng đi theo Triệu Thụy, bước ngắn bước dài, từng bước tập tễnh trên con đường tẩy oan, hăng hái chiến đấu vì một đám sinh mạng không nên mất đi, linh hồn nàng thức tỉnh lần nữa.
Nếu không phải Triệu Thụy nỗ lực, không buông tay nàng, mới có thể kéo được nàng ra khỏi vũng bùn.
Cho đến ngày nay, khi bọn hắn chuẩn bị khởi động lại bản án cũ, những chi tiết của vụ án năm đó mới được đưa tới trước mặt Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường nhắm mắt lại, tiếng nói nàng thực nhẹ: "Nói cách khác, không để lại cái gì hết?"
Triệu Thụy không nói gì.
Hắn cầm ấm trà sứ trắng lên, rót cho Tạ Cát Tường một chén trà hoa lài.
Mùi hương đặc có của hoa lài mờ mịt quanh thân, Tạ Cát Tường thở sâu, cảm xúc căng chặt dần dần thả lỏng.
Triệu Thụy nói: "Bất luận là ai động tay, bọn họ đều quá khinh thường ngỗ tác, cũng khinh thường sư môn của Hình đại nhân."
"Bọn chúng cho rằng giết một người đã có thể làm cho bọn họ ngậm miệng, lại không thể tưởng được, con đường phá án cũng không phải con đường của một người," Triệu Thụy nhàn nhạt nhấp một miệng trà, "Chính nghĩa cùng kiên trì, công chính cùng kiên định, là tín ngưỡng của mỗi người phá án."
"Chẳng sợ mình mất đi, bọn họ cũng sẽ không để người chết oan khuất không chỗ kêu oan."
Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: "Hôm nay Hình đại nhân có vụ án, chốc lát nữa sẽ có thể tới đây."
"Hết thảy mong muốn của muội, Hình đại nhân đều sẽ nói cho muội biết."
Hốc mắt Tạ Cát Tường bỗng dưng đỏ.
Sư đệ Hình đại nhân đã chết, nhưng hắn vẫn bảo tồn Nghiệm Thi Cách mục năm đó, biết rõ việc này có khả năng sẽ đưa tới họa sát thân, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, hắn cũng không tiêu hủy.
Đây là điểm mấu chốt của một ngỗ tác.
Hai người nói vài câu, uống hết nửa chén trà, Hình Cửu Niên mới vội vàng đuổi tới.
Khả năng hắn cũng không nghĩ tới, Triệu Thụy đột nhiên lại muốn khởi động lại vụ án năm đó, đến lúc vào tới phía sau nha môn, hắn vẫn còn chút thất thần.
Bất quá, khi hắn nhìn thấy ánh mắt kiên định của Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường, cũng không khỏi dâng trào nhiệt huyết.
Hắn rũ đối mắt tam giác, nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi thật muốn tra?"
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt là kiên định xưa nay chưa từng có.
"Tra, tất nhiên là muốn tra," Tạ Cát Tường dừng một chút, tiếp tục nói, "Hình đại nhân, đa tạ người đã bảo tồn chứng cứ trân quý suốt hai năm qua."
Hình Cửu Niên ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng chắc chắn như thế, nhịn không được cười: "Nha đầu này tính tình thật quật cường, rất giống cha ngươi."
Tạ Cát Tường nghe được lời này, cũng cười theo: "Đó là tự nhiên."
Hình Cửu Niên chờ Triệu Hòa Trạch đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, mới chỉ chỉ đầu mình: "Nghiệm Thi Cách mục tuy rằng không thể giữ lại, nhưng chi tiết năm đó đều nằm trong đầu của ta, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ vĩnh viễn không biến mất."
Vụ án năm đó, tư liệu cùng chứng cứ vốn có toàn bộ mất tích, Triệu Thụy rất rõ ràng, lúc này đây đối thủ ở nơi tối tăm, bọn họ ở chỗ sáng, vụ án này không tiện tra.
Nhưng không tiện tra, không có nghĩa không thể tra.
Hắn hiểu rõ, mặc dù không thể định án hung phạm, nhưng bất luận như thế nào đều phải lật lại bản án cho Tạ Uyên Đình, trung thần thanh quan, không thể chết oan.
Triệu Thụy thực thanh tỉnh, hắn cũng biết Tạ Cát Tường không phải người xúc động, liền nói thẳng: "Năm đó Tạ đại nhân chết oan, sau khi chết bị người bôi nhọ, chúng ta phải làm, chỉ là lật lại bản án cho ông, chỉ cần có thể chứng minh Tạ đại nhân không có thời gian và động cơ giết hại hai người kia, như vậy liền dễ nói."
Triệu Thụy nói như thế, quay đầu đi nhìn Tạ Cát Tường: "Như vậy, được không?"
Tạ Cát Tường có oán hận hung thủ chân chính không? Tất nhiên nàng có oán hận, nàng hận hiện tại không thể điều tra ra người này, sau đó thiên đao vạn quả hắn, làm hắn cũng nếm thử mùi vị thống khổ.
Nhưng hiện tại nàng còn chưa thể.
Nàng không thể liên lụy Triệu Thụy, cũng không thể liên lụy Bạch Đồ cùng Hình Cửu Niên, trước đó Triệu Thụy đã nói rất rõ ràng với nàng, lật lại bản án cho phụ thân là ý chỉ bệ hạ, bọn họ chỉ làm theo ý chỉ bệ hạ là được.
Thậm chí, trong lòng nàng càng hiểu rõ chính là, mặc dù đơn thuần lật lại bản án cho phụ thân cũng đã khó càng thêm khó, không có chứng cứ, manh mối, cũng không có hết thảy sự việc năm đó liên quan đến vụ án, án này cuối cùng có thể làm đến tình trạng gì, ai cũng không biết.
Hiện tại bọn họ, chỉ có một đường cố gắng.
Tạ Cát Tường gật gật với Triệu Thụy, khuôn mặt trầm tĩnh, thần thái bình thản, trong nháy mắt này, nàng tựa hồ như đã không còn giống trước kia.
Dường như nàng đã thật sự trưởng thành, trở thành một Thôi quan chân chính.
Nói xong khúc nhạc dạo đầu của vụ án, Hình Cửu Niên cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: "Năm đó sư đệ cũng là Hình Bộ nhất đẳng ngỗ tác, ta và hắn cùng nhau cộng sự, lúc ấy vụ án thư sinh tử vong bởi vì xảy ra ở Lưu Li trang, cho nên là sư đệ ta cùng đi theo Tạ đại nhân đến hiện trường."
Hình Cửu Niên nói sư đệ, nhẹ nhàng rũ đối mắt tam giác xuống, hắn thở dài một tiếng: "Manh mối ta muốn nói tiếp sau đây, đều là năm đó sư đệ kể lại cho ta, lúc ấy sư đệ chỉ cảm thấy có chút không đúng, bởi vậy chỉ nói cho một mình ta, hơn nữa là nói lén."
Cũng chính bởi vì vậy, Hình Cửu Niên mới tránh thoát một kiếp.
Hắn cũng không trì hoãn, nói thẳng: "Sư đệ ta cảm thấy không đúng, là bởi vì nguyên nhân hai người kia chết rất kỳ quái, một người trong đó là bị người bóp chết, bởi vì khi thân thể hắn lộ ra ngoài khi vách núi sụp xuống, cũng đã hư thối, cho nên thấy không rõ lắm dấu vết trên cổ hắn. Nhưng có thể khẳng định chính là, sau khi hắn chết tựa hồ còn bị người bỏ thuốc."
Hình Cửu Niên như suy tư gì nói: "Thuốc hắn bị bỏ nhìn không ra độc tính, nhưng là ở miệng mũi, chỗ ngón tay, đều lộ ra vệt đỏ thực rõ ràng, đặc biệt là đôi tay, tuy rằng có chút hư thối, nhưng vẫn có thể nhìn ra màu sắc đỏ rực."
"Đây thực không giống những người chết khác, người bị bóp chết ngón tay sẽ không có vệt đỏ rõ ràng, đó không phải vết thương, mà là vết ban từ trong phát tán ra ngoài."
Tạ Cát Tường có chút ngạc nhiên: "Đây là trúng độc?"
Hình Cửu Niên lại lắc lắc đầu, hắn đè thấp giọng, nói: "Sở dĩ ta nói là thuốc, bởi vì đã dùng ngân châm, phong sáp, nhiệt độ cùng các thủ đoạn nghiệm thi, đều không có phản ứng trúng độc, điểm này rất kỳ quái."
Độc thế gian thường dùng, không gì hơn thạch tín hoặc đoạn trường thảo hoặc các loại độc tương tự, sau khi chết thi thể biểu hiện vô cùng rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nhưng người chết này lại không phải.
Thuốc hắn trúng, vừa không phải là thạch tín, cũng không phải đoạn trường thảo, cũng không phải cổ độc Chúc gia đại công tử trúng phải, đây là một loại dược vật rất kì lạ.
Hình Cửu Niên nhíu mày: "Hơn nữa, loại thuốc này rốt cuộc dùng để làm gì, lúc ấy chưa kịp trinh sát, vụ án này đã kết thúc."
Một người đã chết, cuộc đời này lập tức kết thúc, người nào lại còn dùng thuốc với một thi thể?
Trong lòng Tạ Cát Tường run lên: "Đối phương là muốn...... Thử thuốc?"
"Đúng... cũng không đúng," Hình Cửu Niên nói, "Đại phu hoặc là dược sư, sẽ không bỏ thuốc người chết, bởi vì người sau khi chết sẽ không có phản ứng với đại đa số dược vật, thử thuốc căn bản không có tác dụng. Nếu thật muốn thử thuốc, dùng người sống là tốt nhất."
Không phải thử thuốc, cũng không phải chuyên dùng độc giết người, nhưng lại cố tình bỏ thuốc sau khi người đã chết.
Đây rốt cuộc là vì sao?
Dùng xong cơm trưa không bao lâu, hắn đã vội vàng trở về.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đang thấp giọng nói chuyện, nghe được tiếng bước chân Triệu Hòa Trạch, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua.
Triệu Hòa Trạch thực cẩn thận, chờ vào sân phơi đóng cửa phòng lại, hắn mới nói: "Đại nhân, tiểu thư, tìm được sách rồi."
Phòng sách Bách Hoa Viên là nơi Ổ Ngọc Thục trữ sách cho mình, là nơi nàng tự mình cất sách trong nhiều năm qua, còn thư phòng Triệu Vương phủ, lại là sách Triệu gia tích lũy hơn trăm năm.
Tuy kém hơn hiệu sách Đại Tề, nhưng chỉ có hơn chứ không kém Bách Hoa Viên.
Triệu Hòa Trạch theo Triệu Thụy nhiều năm, thường xuyên cùng hắn đi thư phòng lấy sách, sớm đã quen thuộc với cách tìm sách, bởi vậy tìm được sách rất nhanh.
Hắn lấy từ trong lòng ra một quyển sách được bọc cẩn thận bằng lụa xanh, cung kính đưa cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy tiếp nhận, trực tiếp mở tấm lụa, lấy ra một quyển sách hơi cổ xưa.
Bản đầu tiên của quyển sách này đã có lịch sử trăm năm, hiện tại quyển trên tay bọn họ hẳn là quyển tái bản đời sau, không quá mới, nhưng cũng không quá cũ.
Quyển sách cũng không dày, độ dày bất quá chỉ như hạt đậu nành, tựa hồ tổng cộng chưa được 50 trang.
Tạ Cát Tường thò lại gần, xem cùng Triệu Thụy.
Tên quyển sách này đã rất rõ ràng, chỉ gọi là Vinh Khánh Hoa du ký, một cái ghi chú cũng không có, mở ra chính là quyển thứ nhất.
Vinh Khánh Hoa tuy rằng thích ngao du thiên hạ, ăn uống mỹ thực khắp nơi, nhưng cuộc đời hắn thực ngắn ngủi, chưa kịp 30 đã qua đời. Bởi vậy nội dung quyển sách này cũng không phong phú lắm, chỉ có Yến Kinh cùng với vùng phụ cận được miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, còn Tô phủ, Hồ Châu đều không có miêu tả gì đặc biệt.
Tạ Cát Tường nhận sách từ tay Triệu Thụy, đọc nhanh như gió.
Nội dung trong sách không tính nhiều, nhưng cũng không ít, đặc biệt lấy vùng xung quanh Yến Kinh làm trọng. Tạ Cát Tường nhìn vài lần liền hiểu rõ, Vinh Khánh Hoa chỉ thích thức ăn miền Bắc, đối với thức ăn phía nam như Hoài Nam lại không có hứng thú, cho nên chỉ viết một chút hình thế núi sông, ngoài ra cũng không viết gì thêm.
Tạ Cát Tường vội vàng đọc hết, đưa cho Triệu Thụy, để hắn đọc lại một lần.
"Như thế xem ra, manh mối hẳn là ở mấy chương phía trước," Tạ Cát Tường nói, "Thời trẻ cha ta rất thích xem du ký, thường xuyên thu thập loại sách này, nói là có thể quan sát phong thổ các nơi, cũng có thể hiểu biết đủ loại người."
"Nếu năm đó hai thư sinh đã bị nước mưa làm lộ ra, sau đó bị phát hiện ở Lưu Li trang, như vậy manh mối nhất định có quan hệ với Lưu Li trang hoặc là Yến Kinh."
Tạ Cát Tường hỏi Triệu Thụy: "Thụy ca ca, năm đó là ai nghiệm thi hai thư sinh kia? Còn giữ lại Nghiệm Thi Cách mục không?"
Triệu Thụy thở dài.
"Người nghiệm thi năm đó, là sư đệ của Hình đại nhân, Lãng Tấn Lãng đại nhân, bất quá......" Con ngươi Triệu Thụy trầm xuống, "Bất quá năm đó bá phụ...... Sau đó, toàn bộ chứng cứ liên quan đều mất tích, thi thể hai thư sinh cũng không cánh mà bay, thậm chí ngay cả Lãng Tấn đại nhân cũng bệnh nặng qua đời tiếp sau đó, không có biện pháp lại tiếp tục truy tìm."
Án này liên lụy rất nhiều người, liên lụy rất nhiều Hình Danh quan tài năng của Hình Bộ, nếu không phải bệ hạ vô cùng tín nhiệm Tạ Uyên Đình, đại khái phát hiện có chút kỳ quặc trong đó, nên mới bảo vệ hơn trăm táng mạng từ trên xuống dưới Tạ gia.
Rốt cuộc, có thể định tội Tạ Uyên Đình, đơn giản là chỉ dựa vào bức di thư hắn để lại.
Còn chứng cứ, vẫn không thấy bóng dáng.
Những việc này, đều là chuyện triều đình. Năm đó sau khi phát sinh chuyện, Tô Huỳnh Tú bệnh nặng, không bao lâu liền buông tay lìa đời, sau đó Tạ Thần Tinh bị bắt lưu đày Mạc Nam, Tạ Cát Tường lẻ loi một mình ở lại Yến Kinh, từ đây không hề hỏi đến chuyện phá án nữa.
Ngay lúc đó nàng nản lòng thoái chí, thậm chí cảm thấy cho dù mình tìm được manh mối, cũng không thể lật lại bản án cho phụ thân, vậy cần gì phải cực khổ lao lực.
Cho đến ngày nay, nàng đi theo Triệu Thụy, bước ngắn bước dài, từng bước tập tễnh trên con đường tẩy oan, hăng hái chiến đấu vì một đám sinh mạng không nên mất đi, linh hồn nàng thức tỉnh lần nữa.
Nếu không phải Triệu Thụy nỗ lực, không buông tay nàng, mới có thể kéo được nàng ra khỏi vũng bùn.
Cho đến ngày nay, khi bọn hắn chuẩn bị khởi động lại bản án cũ, những chi tiết của vụ án năm đó mới được đưa tới trước mặt Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường nhắm mắt lại, tiếng nói nàng thực nhẹ: "Nói cách khác, không để lại cái gì hết?"
Triệu Thụy không nói gì.
Hắn cầm ấm trà sứ trắng lên, rót cho Tạ Cát Tường một chén trà hoa lài.
Mùi hương đặc có của hoa lài mờ mịt quanh thân, Tạ Cát Tường thở sâu, cảm xúc căng chặt dần dần thả lỏng.
Triệu Thụy nói: "Bất luận là ai động tay, bọn họ đều quá khinh thường ngỗ tác, cũng khinh thường sư môn của Hình đại nhân."
"Bọn chúng cho rằng giết một người đã có thể làm cho bọn họ ngậm miệng, lại không thể tưởng được, con đường phá án cũng không phải con đường của một người," Triệu Thụy nhàn nhạt nhấp một miệng trà, "Chính nghĩa cùng kiên trì, công chính cùng kiên định, là tín ngưỡng của mỗi người phá án."
"Chẳng sợ mình mất đi, bọn họ cũng sẽ không để người chết oan khuất không chỗ kêu oan."
Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: "Hôm nay Hình đại nhân có vụ án, chốc lát nữa sẽ có thể tới đây."
"Hết thảy mong muốn của muội, Hình đại nhân đều sẽ nói cho muội biết."
Hốc mắt Tạ Cát Tường bỗng dưng đỏ.
Sư đệ Hình đại nhân đã chết, nhưng hắn vẫn bảo tồn Nghiệm Thi Cách mục năm đó, biết rõ việc này có khả năng sẽ đưa tới họa sát thân, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, hắn cũng không tiêu hủy.
Đây là điểm mấu chốt của một ngỗ tác.
Hai người nói vài câu, uống hết nửa chén trà, Hình Cửu Niên mới vội vàng đuổi tới.
Khả năng hắn cũng không nghĩ tới, Triệu Thụy đột nhiên lại muốn khởi động lại vụ án năm đó, đến lúc vào tới phía sau nha môn, hắn vẫn còn chút thất thần.
Bất quá, khi hắn nhìn thấy ánh mắt kiên định của Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường, cũng không khỏi dâng trào nhiệt huyết.
Hắn rũ đối mắt tam giác, nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi thật muốn tra?"
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt là kiên định xưa nay chưa từng có.
"Tra, tất nhiên là muốn tra," Tạ Cát Tường dừng một chút, tiếp tục nói, "Hình đại nhân, đa tạ người đã bảo tồn chứng cứ trân quý suốt hai năm qua."
Hình Cửu Niên ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng chắc chắn như thế, nhịn không được cười: "Nha đầu này tính tình thật quật cường, rất giống cha ngươi."
Tạ Cát Tường nghe được lời này, cũng cười theo: "Đó là tự nhiên."
Hình Cửu Niên chờ Triệu Hòa Trạch đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, mới chỉ chỉ đầu mình: "Nghiệm Thi Cách mục tuy rằng không thể giữ lại, nhưng chi tiết năm đó đều nằm trong đầu của ta, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ vĩnh viễn không biến mất."
Vụ án năm đó, tư liệu cùng chứng cứ vốn có toàn bộ mất tích, Triệu Thụy rất rõ ràng, lúc này đây đối thủ ở nơi tối tăm, bọn họ ở chỗ sáng, vụ án này không tiện tra.
Nhưng không tiện tra, không có nghĩa không thể tra.
Hắn hiểu rõ, mặc dù không thể định án hung phạm, nhưng bất luận như thế nào đều phải lật lại bản án cho Tạ Uyên Đình, trung thần thanh quan, không thể chết oan.
Triệu Thụy thực thanh tỉnh, hắn cũng biết Tạ Cát Tường không phải người xúc động, liền nói thẳng: "Năm đó Tạ đại nhân chết oan, sau khi chết bị người bôi nhọ, chúng ta phải làm, chỉ là lật lại bản án cho ông, chỉ cần có thể chứng minh Tạ đại nhân không có thời gian và động cơ giết hại hai người kia, như vậy liền dễ nói."
Triệu Thụy nói như thế, quay đầu đi nhìn Tạ Cát Tường: "Như vậy, được không?"
Tạ Cát Tường có oán hận hung thủ chân chính không? Tất nhiên nàng có oán hận, nàng hận hiện tại không thể điều tra ra người này, sau đó thiên đao vạn quả hắn, làm hắn cũng nếm thử mùi vị thống khổ.
Nhưng hiện tại nàng còn chưa thể.
Nàng không thể liên lụy Triệu Thụy, cũng không thể liên lụy Bạch Đồ cùng Hình Cửu Niên, trước đó Triệu Thụy đã nói rất rõ ràng với nàng, lật lại bản án cho phụ thân là ý chỉ bệ hạ, bọn họ chỉ làm theo ý chỉ bệ hạ là được.
Thậm chí, trong lòng nàng càng hiểu rõ chính là, mặc dù đơn thuần lật lại bản án cho phụ thân cũng đã khó càng thêm khó, không có chứng cứ, manh mối, cũng không có hết thảy sự việc năm đó liên quan đến vụ án, án này cuối cùng có thể làm đến tình trạng gì, ai cũng không biết.
Hiện tại bọn họ, chỉ có một đường cố gắng.
Tạ Cát Tường gật gật với Triệu Thụy, khuôn mặt trầm tĩnh, thần thái bình thản, trong nháy mắt này, nàng tựa hồ như đã không còn giống trước kia.
Dường như nàng đã thật sự trưởng thành, trở thành một Thôi quan chân chính.
Nói xong khúc nhạc dạo đầu của vụ án, Hình Cửu Niên cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: "Năm đó sư đệ cũng là Hình Bộ nhất đẳng ngỗ tác, ta và hắn cùng nhau cộng sự, lúc ấy vụ án thư sinh tử vong bởi vì xảy ra ở Lưu Li trang, cho nên là sư đệ ta cùng đi theo Tạ đại nhân đến hiện trường."
Hình Cửu Niên nói sư đệ, nhẹ nhàng rũ đối mắt tam giác xuống, hắn thở dài một tiếng: "Manh mối ta muốn nói tiếp sau đây, đều là năm đó sư đệ kể lại cho ta, lúc ấy sư đệ chỉ cảm thấy có chút không đúng, bởi vậy chỉ nói cho một mình ta, hơn nữa là nói lén."
Cũng chính bởi vì vậy, Hình Cửu Niên mới tránh thoát một kiếp.
Hắn cũng không trì hoãn, nói thẳng: "Sư đệ ta cảm thấy không đúng, là bởi vì nguyên nhân hai người kia chết rất kỳ quái, một người trong đó là bị người bóp chết, bởi vì khi thân thể hắn lộ ra ngoài khi vách núi sụp xuống, cũng đã hư thối, cho nên thấy không rõ lắm dấu vết trên cổ hắn. Nhưng có thể khẳng định chính là, sau khi hắn chết tựa hồ còn bị người bỏ thuốc."
Hình Cửu Niên như suy tư gì nói: "Thuốc hắn bị bỏ nhìn không ra độc tính, nhưng là ở miệng mũi, chỗ ngón tay, đều lộ ra vệt đỏ thực rõ ràng, đặc biệt là đôi tay, tuy rằng có chút hư thối, nhưng vẫn có thể nhìn ra màu sắc đỏ rực."
"Đây thực không giống những người chết khác, người bị bóp chết ngón tay sẽ không có vệt đỏ rõ ràng, đó không phải vết thương, mà là vết ban từ trong phát tán ra ngoài."
Tạ Cát Tường có chút ngạc nhiên: "Đây là trúng độc?"
Hình Cửu Niên lại lắc lắc đầu, hắn đè thấp giọng, nói: "Sở dĩ ta nói là thuốc, bởi vì đã dùng ngân châm, phong sáp, nhiệt độ cùng các thủ đoạn nghiệm thi, đều không có phản ứng trúng độc, điểm này rất kỳ quái."
Độc thế gian thường dùng, không gì hơn thạch tín hoặc đoạn trường thảo hoặc các loại độc tương tự, sau khi chết thi thể biểu hiện vô cùng rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nhưng người chết này lại không phải.
Thuốc hắn trúng, vừa không phải là thạch tín, cũng không phải đoạn trường thảo, cũng không phải cổ độc Chúc gia đại công tử trúng phải, đây là một loại dược vật rất kì lạ.
Hình Cửu Niên nhíu mày: "Hơn nữa, loại thuốc này rốt cuộc dùng để làm gì, lúc ấy chưa kịp trinh sát, vụ án này đã kết thúc."
Một người đã chết, cuộc đời này lập tức kết thúc, người nào lại còn dùng thuốc với một thi thể?
Trong lòng Tạ Cát Tường run lên: "Đối phương là muốn...... Thử thuốc?"
"Đúng... cũng không đúng," Hình Cửu Niên nói, "Đại phu hoặc là dược sư, sẽ không bỏ thuốc người chết, bởi vì người sau khi chết sẽ không có phản ứng với đại đa số dược vật, thử thuốc căn bản không có tác dụng. Nếu thật muốn thử thuốc, dùng người sống là tốt nhất."
Không phải thử thuốc, cũng không phải chuyên dùng độc giết người, nhưng lại cố tình bỏ thuốc sau khi người đã chết.
Đây rốt cuộc là vì sao?